Nó với Hắn hôm nay từ Hàn về Anh vì mẹ nó gọi đến nói đã mời vị đạo sĩ lúc trước xem cho nó đến để xem lại lần nữa, cả Hồng Anh, Thiên Kim, Xuân Như, Phong, Nam cũng đến, Vũ thì do bận việc của Snow nên không đến được, Bước vào trong lâu đài hoàng gia Anh
_Con về rồi à? – Mẹ nó ra cửa đón nó
_Vâng – Nó cười
_Đi vui không chị – Băng Nghi nhìn nó hỏi, tình cảm Băng Nghi dành cho Hắn giờ cũng đã nguôi ngoai bớt
_Cũng vui – Nó khẽ gật đầu
_Tay chị bị sao thế? – Băng Nghi thấy tay nó thì khẽ hốt hoảng
_À không gì, bị trầy ngoài da thôi – Nó khẽ dấu tay ra sau nói
_Vâng – Băng Nghi biết nó có chuyện không muốn nói thì cũng im luôn
_Vào đây, mẹ đã mời vị đạo sĩ kia, nhưng người đó nói chỉ có con, em con, Khải và chàng nào đó thôi – Mẹ nó khẽ nói
_Chàng nào là chàng nào hả mẹ? – Băng Nghi thắc mắc hỏi
_Ta cũng không biết, nhưng ông ta nói đến lúc ba đứa vào, tự khắc chàng trai kia sẽ suất hiện – Mẹ nó khẽ nói
_Sao cơ? – Nó hơi khó hiểu
_Vào thôi, xem sao đã – Hắn khẽ lay hai ngừoi giống nhau kia
Bước vào trong một căn phòng phía Tây lâu đài, căn phòng chỉ có màu Trắng, khiến nó cảm thấy hơi khó chịu, dấu ấn trên tay bất giác phát sáng
_Mời ba người ngồi – Vị mệnh danh đạo sĩ vẫn không hề vì sự bước vào của tụi nó mà chuyển tầm nhìn
_Ừm – Nó vs Hắn và BăngNghi khẽ bước vào chỗ đã được sắp xếp sẵn, xếp đến 4 chỗ, ngồi trên miếng lót ngồi hình bát quái
_Ta bắt đầu đây – Vị đạo sĩ đó nói, người đó vận chuyển tay hai lần, miếng lót chỗ ngồi bát quái bắt đầu xoay vòng, nhưng lạ cái là bọn nó lại không hề xoay theo
_Xuất hiện đi, hỡi thiên thần, xuất hiện đi – Vị đạo sĩ đó nói
_Aaaaa – Nó hai tay ôm đầu, đầu nó…đau quá
_Dám lôi tôi đến đây? – Từ từ, miếng lót thứ tư còn lại thoáng chốc lại xuất hiện một cậu con trai tóc xanh dương đậm huyền ảo
_Em không sao chứ? – Hắn không nhìn thấy chàng trai kia nên chỉ nghe tiếng nó la, vội qua chỗ nó xem
_Cậu không được ra khỏi đó – Vị đạo sĩ kia khẽ hoảng hốt
_Ơ, xin lỗi nhưng… – Hắn nhìn nó rồi nhìn vị đạo sĩ, không biết nên làm gì
_Mau lên, nếu không cả bạn gái cậu cũng đi đấy – Vị đạo sĩ như la lên
_Vâng vâng – Hắn nhanh chóng về lại chỗ cũ, nhìn hắn cứ như con nít bị mẹ mắng mà lủi thủi về chỗ cũ rất đáng yêu
_Các người dám… – Chàng trai tóc xanh đó thấy cảnh hắn quan tâm, chăm sóc nó như thế thì nổi giận, nó táp lây mạnh cả căn phòng
_Ơ…chuyện gì vậy chứ? – Băng Nghi lo sợ nói
_Xin hãy về lại chốn thần tiên của ngài, buông tha cho cô gái thiên thần này, xin ngài – Vị đạo sĩ kia khẽ lạy vị trí thứ tư
_Tránh ra hết cho tôi – Chàng thanh niên đó khi nãy bị vị đạo sĩ khống chế thì hiện đã tức giận, nổi giận đùng đùng, dùng tay đưa ra phía trước, trong phút chốc, đồ đạc bay tứ tung, bóng dáng chàng thanh niên tóc xanh đó như đã bay theo ngọn gió, bay mất hút
_Ais, thất bại rồi
_Ưm… – Nó khẽ mở mắt ra, nãy giờ đau đầu, nó không tài nào mở mắt nhìn được nhìn cả, lý do thì nó cũng chẳng biết
_Đã xảy ra chuyện gì – Băng Nghi khẽ hỏi, nãy giờ cô thấy cả, đặc biệt là đồ vật bị gió cuốn cứ như lốc xoáy, nhưng cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
_Thật ra là thế nào? – Hắn cũng chứng kiến được tất cả, nhưng thật không hiểu mọi chuyện là thế nào
_Cô gái này – Vị đạo sĩ chỉ Băng Nghi – Cô không cần lo, cô sẽ không xảy ra chuyện gì – Vị đạo sĩ khẽ nói
_Nhưng..chị tôi là sao? – Băng Nghi lo lắng hỏi
_Hãy để mọi việc thuận theo tự nhiên, ngày sinh nhật thứ 23 của cô, trong hai người chỉ có thể giữ lại một, và ai là người phải ra đi thì người có sức mạnh lớn nhất khi đó sẽ quyết định – Vị đạo sĩ nói xong, khẽ đi ra khỏi phòng
_Không còn cách nào khác? – Hắn khẽ hỏi, sẽ phải có người hi sinh sao?
_Đúng vậy – Vị đạo sĩ đó nói xong, cũng cáo lui ra khỏi lâu đài
~|Mọi việc hãy để thuận theo tự nhiên, vì dù ta có làm thế nào đi chăng nữa, cũng vẫn phải đối mặt với những thứ ta muốn trốn tránh|~