Khi Quách lão gia đưa tay cô đặt lên tay Lục Tư Thần, cũng từ khoảnh khắc này cô cảm thấy mọi thứ không thể quay lại như lúc đầu được nữa rồi. Người ta thường nói, ngày trọng đại của người con gái chỉ có duy nhất một lần, và cũng là với người mình yêu. Nhưng với An Di thì khác, phải kết hôn với một người cô không yêu và người đó cũng chẳng yêu cô.
Như vậy, có khác gì là cuộc hôn nhân hợp đồng chứ? Ha, dù biết trước kết cục sẽ không hạnh phúc. Nhưng vì báo đáp ơn nuôi dưỡng, cô sẽ thay Yên Vân trở thành thiếu phu nhân Lục gia. Và sẽ giúp Quách gia giữ chắc địa vị trong xã hội này. Đó coi như là di nguyện cuối cùng mà Quách lão gia và Quách phu nhân muốn cô làm.
Đứng cạnh anh ở khoảng cách gần như thế này, cô mới thấy anh là người mang vóc dáng cao, bờ vai săn chắc. Gương mặt góc cạnh cùng với những đường nét hài hòa. Mái tóc đen được vuốt lên lơi rơi vài sợi nhưng cũng đủ cho người đứng gần có cảm giác bị thu hút. Tư Thần mặc trên người bộ vest màu kem, hợp với tông màu chủ đạo của hôn lễ.
Khi cô nắm lấy tay anh, An Di cảm nhận được khí thế bức người của Tư Thần. Cô cảm nhận được anh đang nắm tay cô rất chặt. Tưởng chừng như bàn tay nhỏ bé của cô sắp bị nghiền thành mảnh vụn.
Một hồi lâu, cuối cùng chủ hôn cũng lên tiếng hỏi chú rể:
– Chú rể có đồng ý cưới cô dâu làm vợ không?
Âm thanh phía dưới sân khấu lúc này thật im ắng, có vẻ như, mọi người chỉ đợi một câu trả lời từ chú rể. Có người nói chú rể sẽ không đồng ý, vì vốn dĩ cô dâu phải là tiểu thư Quách gia và cũng là mối tình trong lòng. Nhưng cũng có người nói rằng chú rể sẽ đồng ý, vì giữ thể diện cho Lục gia cũng như cho Quách gia còn mặt mũi.
Sau âm thanh im ắng đáng sợ của hôn lễ. Cuối cùng Tư Thần cũng lên tiếng:
– Tôi đồng ý.
Lúc này chủ hôn tiếp tục hỏi:
– Vậy còn cô dâu có đồng ý cưới chú rể làm chồng không?
Không đợi mọi người bàn tán, An Di đã trả lời:
– Tôi đồng ý.
Cuối cùng phía dưới sân khấu chỉ còn lại vài tiếng vỗ tay, có người khen cô thật can đảm khi đồng ý cưới một kẻ mặt lạnh vô tình. Có người thì xì xào bàn tán nói cô không xứng làm thiếu phu nhân Lục gia vì cô chỉ là đứa con nuôi được Quách gia mang về.
Sau những âm thanh quanh quẩn bên tai, người chủ hôn chỉ vội đề nghị:
– Vậy bây giờ, cô dâu và chú rể có thể trao nhẫn cưới cho nhau.
Cầm trên tay chiếc nhẫn cưới, An Di không nhanh không chậm mà đã đeo vào cho Tư Thần. Vì lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc hôn lễ sớm, trở về nhà liền cởi chiếc đầm nặng trĩu này ra. Hôm nay quả thật mệt chết cô rồi, chỉ có vài nghi thức mà đến giờ vẫn chưa xong.
Người ngoài nhìn vào, còn nghĩ An Di nhanh như vậy đã muốn cưới Lục Tư Thần để trở thành con dâu Lục gia. Nhưng chỉ có cô mới biết, vốn dĩ cô không yêu anh thì làm sao mà muốn cưới nhanh như vậy chứ.
Ngược lại với An Di, Tư Thần vẫn chưa có ý định đeo nhẫn cho cô. Đến khi chủ hôn lên tiếng nhắc nhở, anh mới bắt đầu đeo vào tay cô. Khi đeo vào rồi, anh mới thì thầm nói:
– Cô mà cũng xứng làm con dâu của Lục gia sao? Vị trí Lục thiếu phu nhân vốn dĩ chỉ có mình Vân Nhi mới xứng thôi.
Khi nghe được câu nói khẳng định chắc nịch này của anh. Cô cũng không có cảm xúc gì là lạ, chỉ bình thản mỉm cười như chưa có lời nói đau thương nào làm cô khó chịu.
…—————-…
Cuối buổi tiệc, vì Lục Tư Thần có việc ở công ty nên đã ra về trước. Chỉ còn một mình Hạ An Di cô đơn ngồi giữa một bàn tiệc lớn dành cho gia đình cô dâu chú rể.
Hạ An Di không vì sự cô đơn này mà thấy nhàm chán. Ngược lại cô còn cảm thấy vui vẻ khi ở một mình trong không gian xa hoa, rộng lớn thế này. Chỉ cần không phải đối mặt và đứng gần tên “mặt lạnh” kia, cô cũng cảm thấy an tâm và vui vẻ được phần nào.
Mải ăn uống, lúc này cô mới ngó nhìn xung quanh cách bày trí của bữa tiệc. Trong lòng thầm ngưỡng mộ:
“Thật đẹp, cách trang trí tiệc cưới ở nhà hàng này vừa thanh lịch, sang trọng. Lại pha trộn một chút tươi mới, trẻ trung. Rất hợp gu của biết bao ánh nhìn.”
Vừa nói, cô vừa tự cười giễu bản thân:
“Nhưng mà đây chắc hẳn là ý tưởng trang trí của Tư Thần và Yên Vân. Người ngoài như mình, làm sao mà có thể với tới được chứ.”