Trần Phong đi công tác nên Lý Nhã Tranh phải đi thăm mẹ chồng một mình, lúc đầu cô tưởng mẹ chồng mình là một người khó tính khó gần nên khi cô đến thăm thấy chút lo và sợ, nhưng khi đến và vào nói chuyện với bà thì thấy những tưởng tượng và ý nghĩ của cô về mẹ chồng mình đã sai, bà là một người hiền dịu, đối xử tốt với người thân, không kiêu hãnh hay khi bỉ người nghèo, đặc biệt bà rất yêu thương con cái trong nhà kể cả những người làm trong nhà đều được bà đối xử tốt.
Lý Nhã Tranh và Trần phu nhân nói chuyện rất vui, bà kể về Trần Phong hồi nhỏ nói cho cô những kỉ niệm ngày nhỏ của Trần Phong làm cho cô thấy tò mò.
— Tiểu Tranh, con mới là đăng ký kết hôn với Trần Phong thôi phải không? -Trần phu nhân hỏi.
— Vâng, bọn con mới đăng kí kết hôn thôi! -Lý Nhã Tranh trả lời.
— Trần Phong này thật là, không chỉ mình đăng kí kết hôn thôi mà phải làm đám cưới nữa. -Trần phu nhân bực mình trách Trần Phong.
— Không cần đâu mẹ, con không thích rườm rà nên con đã bảo với anh ấy không cần phải tổ chức đám cưới làm gì cả! -Lý Nhã Tranh nói ngượng.
— Không được! Phải tổ chức một đám cưới thật đẹp và to linh đình còn mời bố mẹ bạn bè của con biết đến nữa. -Trần phu nhân kiên quyết nói.
— Con đã nói với bố mẹ con rồi nên chỉ cần mọi người cùng nhau dùng bữa làm quen với nhau là được! -Cô thuyết phục
— Không thể được! Mẹ đã nói là phải tổ chức đám cưới, tổ chức ngay. -Trần phu nhân vẫn kiên quyết.
— Theo mẹ vậy! Mẹ hỏi anh Phong xem ý kiến anh ấy như thế nào? -Lý Nhã Tranh bất lực phải nghe theo.
Lý Nhã Tranh đã cố gắng thuyết phục Trần phu nhân để không phải làm đám cưới nhưng không thể thuyết phục được.
“ Trần phu nhân này thật cứng đầu, đàng nào chả phải ly hôn cần gì phải tổ chức đám cưới. ” Cô bực mình nghĩ trong lòng.
Bực mình thì bực vẫn không thể nào làm thay đổi được quyết định của Trần phu nhân.
Lý Nhã Tranh thăm Trần phu nhân xong cô rời khỏi bệnh viện với khuôn mặt ủ rũ.
Thấy cô ủ rũ tiểu Duật nói.
— Thiếu phu nhân sao ủ rũ vậy? Trần phu nhân làm khó dễ cho người sao? -Tiểu Duật nhiệt tình mở cửa xe cho cô.
— Không phải! Tại tâm trạng không tốt thôi! -Lý Nhã Tranh thẫn thờ ngồi vào xe nói.
Tiểu Duật thấy cô như vậy cũng không nói nhiều mà chăm chú lái xe.
Lý Nhã Tranh ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài thì cô thấy một trung tâm thương mại lớn, cô bỗng vui vẻ.
— Tiểu Duật! Dừng xe lại! -Cô bảo
Tiểu Duật không hiểu cũng vào lề đường dừng xe.
— Thiếu phu nhân có chuyện gì sao? -Tiểu Duật quay đầu lại hỏi Lý Nhã Tranh.
— Tiểu Duật tôi hỏi cậu một câu được không?-Cô bí hiểm hỏi tiểu Duật
Tiểu Duật thấy lo lắng nhìn vẻ mặt của Lý Nhã Tranh trả lời:
— Thiếu phu nhân cứ hỏi?
— Cậu có thể đi mua sắp với tôi được không?-Lý Nhã Tranh hồn nhiên hỏi.
— Hả!!!! Vâng, được thưa thiếu phu nhân. -Tiểu Duật vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi Lý Nhã Tranh hỏi.
“ Đang lúc tâm trạng khó chịu thì đi mua sắm là một ý tưởng không tồi, tha hồ mua không cần lo lắng về tiền, mình còn có thẻ tín dụng mà lo gì. ” Lý Nhã Tranh mưu trí nghĩ trong bụng
Hai người đi vào khu trung tâm thương mại lớn nhất của Quảng Châu.
Lý Nhã Tranh bước vào, cứ đi qua một hàng bán cô thuận tay nào thì cô vớt luôn món hàng ấy mà không cần xem giá, trước kia thì Lý Nhã Tranh không giám đi đến khu thương mại lớn và cũng không giám cầm những món đồ đắt tiền, mua bất kỳ thứ gì cũng phải xem giá cả, bây giờ thì lấy món hàng nào thì lấy không cần xem giá vì cũng đâu phải tiến của mình, tiêu cho thỏa thích.
Cứ như vậy Lý Nhã Tranh mua rất nhiều đồ, cô mua cho mình rồi lại quay lại mua cho tiểu Duật, mặc dù tiểu Duật đã không nhận nhưng cô vẫn mua, Lý Nhã Tranh mua cả cho bác Ngô và thím Hai. Lý Nhã Tranh mua đến mức mà tiểu Duật xách đồ cho cô cũng thấy mệt.
Lúc thanh toán Lý Nhã Tranh vẫn không thấy tiếc, cô tiêu đến nỗi “ Cháy máy ” của khu thương mại.
Lý Nhã Tranh mua rất nhiều tiêu rất nhiều tiền nhưng cô vẫn không thấy thỏa mãn, cô lại kéo tiểu Duật đi ăn, chơi, tiện thể mua ủng hộ người bán vé số vài tờ,… Trông cô như một bà hoàng đang đi du lịch, đang thỏa thích tiêu tiền.
Không dễ gì cô mới về được đến nhà, tiểu Duật nhọc nhằn xách những túi đựng đồ của cô vào nhà.
— Tiểu Duật, cho cậu. Cô đưa túi đựng đồ cho tiểu Duật
— Tôi đã bảo thiếu phu nhân không phải mua cho tôi rồi mà. -Tiểu Duật ngại ngùng.
— Cậu không nhận làm tôi buồn đấy!
Tiểu Duật đành phải nhận.
— Cảm ơn, thiếu phu nhân. Vậy tôi xin phép đi làm việc. -Tiểu Duật rời đi
— Thiếu phu nhân đi thăm Trần phu nhân có vui không? -Thím Hai hỏi.
— Bác Ngô và thím Hai, hai người lại đây cháu cho một thứ. -Cô lấy sẵn quà cho hai người.
— Thiếu phu nhân có việc gì sai bảo? -Bác Ngô hỏi
— Cháu cho hai người một món quà. -Cô đưa quà cho bác Ngô và thím Hai
— Thiếu phu nhân tặng quà cho chúng tôi? Thím Hai ngạc nhiên nhận lấy quà của cô
— Hai người mở ra xem có thích không? Cháu không biết hai người thích gì nên cháu chọn đại.
— Thiếu phu nhân mua gì thì chúng tôi đây thích hết! -Thím Hai nói vui.
— Một đôi giày??? -Bác Ngô ngạc nhiên
— Cháu thấy đôi giày này rất đẹp và thích hợp với bác nên cháu mua.
— Một đôi hài??? -Thím Hai mở quà
— Đôi hài này cũng rất thích hợp với thím, cháu thấy đôi hài thím mang đã cũ nên cháu mua tặng thím đôi mới.
— Cảm ơn thiếu phu nhân. -Bác Ngô và thím Hai vui mừng.
— Hai người thích là cháu vui rồi!
— Vậy chúng tôi xin phép đi chuẩn bị cơm chỉ thiếu phu nhân.
Lý Nhã Tranh cũng tâm lý, hiểu được sở thích và những thứ cần dùng của họ.