Ánh Trăng Đến Muộn

Chương 26: Đừng khóc



Hứa Giảo Bạch không nghe rõ, cố chấp nhìn Quý Hoành, linh cảm thấy có gì sai sai.

Quý Hoành có gì đó sai sai.

Quý Hoành ấn ấn trán cậu, ngồi xuống bên cạnh, “Mở điện thoại xem mấy tập phim đi, xem xong cậu về nhà, hai hôm nữa tôi sẽ đi học.”

Hứa Giảo Bạch nghe lời không gặng hỏi nữa, hai người ngồi trên sô-pha xem phim, cậu hơi buồn ngủ, đầu gật gà gật gù.

Ngoài cửa loáng thoáng có tiếng người, Hứa Giảo Bạch mơ màng thấy Quý Hoành nở nụ cười, dù rằng hai mắt vô cùng lạnh lẽo, cậu ngơ ngác đưa tay nhưng không chạm vào Quý Hoành, nghĩ thầm hình như mình đang mơ.

Quý Hoành thấy Hứa Giảo Bạch ngủ say, tắt tiếng điện thoại, căn nhà này không cách âm, rất nhiều âm thanh bên ngoài vọng vào, nhất là tiếng bật lửa lách tách đốt thuốc trong ngõ, cực kỳ rõ ràng.

Quý Hoành nghe một lát mới đứng dậy, sờ sờ tóc Hứa Giảo Bạch, cậu ngủ ngon lành không lạ chỗ tí nào.

Y lặng lẽ đóng cửa ra ngoài, nhếch miệng cười, dưới sắc trời nhạt màu gương mặt lộ ra mấy phần ngang bướng bất trị, đáy mắt tối om tích tụ giông bão.

Quý Hoành: “Chúng mày vẫn dám đến đây hút thuốc cơ à, đéo có não hả?”

Hai người trong ngõ nhìn thấy Quý Hoành, chưa nhả được hơi nào đã thả điếu thuốc xuống, dẫm nát dưới bàn chân, đó chính là hai kẻ bị Quý Hoành đánh khi nãy.

Dường như chúng rất ngạc nhiên, một tên lẩm bẩm: “Sao mày dám về…”

Quý Hoành tặc lưỡi.

Da đầu hai tên kia tê rần, chúng không phải dân anh chị gì, chỉ là hai tên thất nghiệp vất vưởng đầu đường xó chợ, cơ thể bị thuốc lá ăn mòn, làm sao khỏe mạnh được như Quý Hoành. Biết đã chọc giận Quý Hoành, hai tên cứng đờ nuốt nước bọt.

Tiếng kêu than đánh thức Hứa Giảo Bạch, đang ngủ ngon, một tiếng hét thảm làm cậu giật mình tỉnh giấc. Cậu mở mắt, chẳng biết mình đang nơi nao, lát sau mới nhớ ra là nhà Quý Hoành. Mới ngủ dậy cậu có hơi lạnh, mơ màng mở cửa thấy Quý Hoành đứng ở cuối ngõ, gương mặt y dính bụi đất, khóe miệng cười tàn độc. Cái nhếch môi đó có khi chẳng thể tính là cười, đau đớn và phẫn nộ trộn lẫn, hai mắt không còn ánh sáng.

Quý Hoành vung tay định đấm, kẻ dưới chân y la hét thê thảm, rõ ràng là sợ đòn lắm rồi. Hứa Giảo Bạch hoàn hồn chạy tới kéo Quý Hoành lại nhưng chẳng xi nhê gì, Quý Hoành nắm cổ tay cậu, ấn cả người vào góc tường, ngón trỏ chặn trên môi, “Suỵt, đừng nhìn, sắp xong rồi.”

Hứa Giảo Bạch thốt lên: “Không.”

Giọng nói run run vì sợ, xó tường tối tăm, máu me và tiếng kêu than hỗn loạn làm cậu sợ hãi, tựa như trở về mấy năm trước, tiếng cười chói tai của lũ trẻ trói chặt cậu. Cậu bị ác mộng quấy nhiễu rất lần, nửa đêm tỉnh giấc cuộn người ôm lấy chính mình, xương quai xanh ngứa ngáy đau đớn khôn tả.

Cậu biết cảm giác đó là giả, vết thương khép miệng không còn đau nữa, thế nhưng cậu không thể quên, không thể thoát ra được.

Vì quá sợ hãi nên mới giấu mình đi, trốn trong vỏ ốc, sống một cuộc đời rụt rè e sợ.

Cậu không nghĩ đến sau này, không nghĩ đến tương lai, chỉ nhớ kỹ mình phải nghe lời, nghe lời mẹ, nghe lời Quý Hoành…

Cậu không thể tỉnh lại từ cơn ác mộng đó.

Nhận ra cậu hoảng loạn, Quý Hoành dừng tay, một tên nhanh chân chạy trốn, y chẳng đuổi theo, quay đầu nhìn tên còn lại, Hứa Giảo Bạch kéo tay y.

“Sợ cũng đừng kéo tay tôi.” Quý Hoành nhìn đôi tay níu lấy mình, lòng bàn tay lạnh toát áp lên làn da Quý Hoành, cậu đang run.

Tên kia chớp cơ hội thoát thân, Quý Hoành không để tâm nữa, tựa vào người Hứa Giảo Bạch chậm rãi gục xuống, Hứa Giảo Bạch trượt theo y, da dẻ mềm mại mài lên mặt tường thô ráp phía sau nhoi nhói đau.

Quý Hoành vùi mặt vào cổ cậu khẽ khàng thở.

Hứa Giảo Bạch vẫn run bần bật, nhẹ nhàng nắm góc áo Quý Hoành, hỏi thêm một lần: “Tại sao cậu lại đánh nhau?” Tại sao không đi học, tại sao không liên lạc với tôi?

Quan hệ giữa hai người quá mỏng manh, chỉ cần Quý Hoành muốn là có thể cắt đứt bất cứ lúc nào.

Quý Hoành cọ cọ cổ cậu, giọng nói khàn khàn: “Họ bàn tán về mẹ tôi.”

Cần cổ Hứa Giảo Bạch chợt có dòng nước ấm chảy quanh, cậu cứng đờ người chẳng biết phải làm sao.

Hoàng hôn chiếu vào mắt không ra ấm áp, cả người cậu lạnh lẽo, vì Quý Hoành khóc, vì cậu không biết an ủi thế nào, mọi suy nghĩ bỗng tiêu tan trong phút chốc.

Ngõ nhỏ vọng tiếng nghẹn ngào kìm nén, đó là tiếng r.ên rỉ của con thú mắc kẹt, rơi, rơi, rơi, rơi vào căn phòng tối mịt giữa sắc trời ngời sáng. Trong không gian ẩm ướt tràn ngập mùi máu này, trong phút giây ngắn ngủi này, họ từng thân mật như thế, gắn bó như thế.

– —

Quý Hoành nhanh chóng trở lại trường, kiến thức tồn đọng rất nhiều, thầy chủ nhiệm sắp xếp giờ học bù, vô cùng quan tâm chăm sóc y.

Sắp thi cuối kỳ, sau ngày hôm ấy Hứa Giảo Bạch và Quý Hoành chưa từng trò chuyện, dường như giữa họ có một đường ranh giới không ai bước sang.

Hứa Giảo Bạch ngang qua lớp Quý Hoành nhiều lần, lần nào cũng thấy y vùi đầu học tập, dù có là sáng trưa chiều, giờ học hay ra chơi, y luôn luôn cúi mặt cầm bút, lông mày nhíu chặt, trên mặt như gắn chữ “người sống chớ tới gần”.

Hứa Giảo Bạch không nhớ rõ hôm đó xảy ra chuyện gì, hình như cậu có năng lực đặc biệt: thường xuyên đụng mặt những người đã gặp nhưng không quen.

Cậu định cứ thế đi qua.

Trên đường tới nhà vệ sinh, cậu nghe tiếng con gái kêu lên kinh ngạc dưới gầm cầu thang.

Cậu dừng bước trông thấy Vương Tuệ Tuyết.

Nhỏ đã cắt tóc ngắn, nhỏ nhắn xinh xắn, bên cạnh là một nữ sinh Hứa Giảo Bạch không quen biết, Vương Kiềm hai tay đút túi quần đứng sau lưng nhỏ. Đối diện ba người còn có một cô gái khác.

Vương Tuệ Tuyết kéo cổ tay người đối diện, âm thanh kinh ngạc khi nãy hẳn là của cô nàng.

Hứa Giảo Bạch cũng biết cô gái này.

Là Tằng Giai.

Bạn cùng lớp Quý Hoành, hôm trời mưa cho cậu mượn giấy ướt.

“Tớ hỏi cậu đấy, cậu hét gì vậy? Làm như tớ bắt nạt cậu không bằng.”

Có người đi qua Hứa Giảo Bạch.

Giọng Vương Tuệ Tuyết không lớn, nhưng chẳng đến nỗi người ngang qua không nghe thấy.

Hứa Giảo Bạch vẫn đứng đó.

“Có phải cậu đang hẹn hò với Quý Hoành không? Tằng Giai, cậu trả lời đi nào.”

Vương Tuệ Tuyết dứt lời, nữ sinh bên cạnh chọc chọc nhỏ, nhắc nhở: “Có người nhìn kìa.”

Vương Tuệ Tuyết sắc lẹm liếc sang, thấy Hứa Giảo Bạch, khí thế bỗng bay mất một nửa. Nhỏ sợ người này, nhỏ không bao giờ biết Hứa Giảo Bạch đang nghĩ gì, giống như bây giờ, nhỏ không hiểu tại sao cậu lại đứng đó nhìn họ.

“Các cậu đang làm gì thế?” Hứa Giảo Bạch lên tiếng trước, “Sắp vào học rồi, sao chưa về lớp?”

Tằng Giai nhìn cậu.

Là ánh nhìn Hứa Giảo Bạch vô cùng quen thuộc, là ánh nhìn mấy năm trước cậu từng thấy rất nhiều lần trong gương.

Cậu mong có người tới cứu mình.

Kéo cậu ra khỏi những tiếng cười đó, ra khỏi nhà vệ sinh lát gạch sứ lạnh như băng.

Cậu chưa từng nói ra, chưa từng nói với bất kỳ ai, cậu giấu vết thương đi, giả vờ như nó không tồn tại.

Chẳng phải thật lòng không để ý, mà do không còn cách nào khác.

Đừng khóc.

Không được khóc.

Càng khóc càng bị bắt nạt nhiều hơn.

Hứa Giảo Bạch bước lên một bước, bóng tối dưới gầm cầu thang che phủ nửa gương mặt, hai mắt vẫn trong vắt như bầu trời không mây, bầu trời bao la xanh ngắt, sạch sẽ và trống trải.

“Không bỏ tay ra à? Hình như cậu làm bạn ấy đau đấy.” Cậu nhìn bàn tay Vương Tuệ Tuyết, Vương Tuệ Tuyết như bị điện giật, buông Tằng Giai ra lùi lại một bước.

“Sao cậu làm như tôi bắt nạt nhỏ thế?” Vương Tuệ Tuyết không vui nhìn Tằng Giai trốn sau lưng cậu.

“Xin lỗi.” Hứa Giảo Bạch rũ mắt, “Bởi vì tôi thấy bạn ấy đang rất sợ.”

“Nhỏ sợ liên quan gì đến tôi, tôi chẳng làm gì cả.”

Nhỏ chỉ muốn hỏi chuyện thôi mà.

Họ chỉ muốn cậu nói một câu thôi mà.

Có lỗi gì đâu?

Kẻ bắt nạt chẳng bao giờ cho là mình có lỗi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.