Anh Sẽ Phải Yêu Em

Chương 40



Phùng Ki ngủ trên sofa phòngkhách một đêm, tiểu nha đầu thực sự giận dỗi với anh, không được tự nhiên đứnglên, thực không cho anh vào nhà, càng miễn bàn đến lên giường, vợ ở gần tronggang tấc, lại có cảm giác cái gì cũng không làm được, thực so với mất bánh ráncòn khổ sở hơn.

Đêm nay Phùng Ki khônglàm sao ngủ yên giấc, trong đầu liền suy nghĩ, sáng sớm ngày mai làm sao dỗtiểu nha đầu, thật khó khăn mới có bảy ngày nghỉ, chẳng lẽ cứ như vậy mà lãngphí, rất không nhân đạo.

Chẳng qua Phùng Ki khôngnghĩ tới, anh còn chưa kịp thực thi kế hoạch, liền đã xảy ra chuyện, sáng sớmngày hôm sau sư trưởng trực tiếp gọi điện thoại đến, bảo anh trở về.

Phùng Ki gõ lên cửa haicái, tiểu nha đầu không chút động tĩnh, thở dài, để lại từ giấy ghi chú, vộivàng đi khỏi, chân trước của anh vừa bước, sau lưng Manh Manh liền từ bên trongđi ra, cúi đầu nhìn nhìn tờ giấy, hừ một tiếng, cô của cô thật sự nói rất đúng,với đàn ông nếu mọi chuyện đều nghe theo anh cũng không được, liền phải giốngnhư Tôn Ngộ Không phải có thần chú kim cô, nhanh chóng thu phục.

Về phần Thiệu Tình, lầnnày Manh Manh muốn đem cô ta chỉnh nhão như bùn, anh Hiểu Phong nói rất đúng,nhân từ với kẻ địch, chính là tàn khốc với chính mình, tình địch cũng là kẻđịch, chỉ có loại bỏ kẻ gây hại này, những ngày về sau của mình mới có thể yêntĩnh trôi qua.

Cho tới bây giờ, sưtrưởng Vương Đại Bưu mới biết được, Thiệu Tình đã từng là đối tượng của PhùngKi, đêm qua, email của tất cả cán bộ sư đoàn đều nhận được ảnh chụp, Vương ĐạiBưu không biết dùng mấy thứ đồ chơi này, nhưng trong văn phòng ông, bên dướicòn có thư ký, chuyện này là lúc năm giờ sáng, thư ký báo cho ông biết, ảnhhưởng quá xấu, khác với những tấm ảnh không rõ ràng lần trước, lúc này độ sắcnét tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.

Vương Đại Bưu nhìn vàilần, nét mặt già nua cũng không chịu nổi mà có chút ửng hồng, tư thế đó, bộdáng kia, đúng là trò hề, chút chuyện trên giường của nam nữ, đem những lãnhđạo bình thường ra vẻ đạo mạo, làm cho xấu xí không chịu nổi, nữ đều là ThiệuTình, chân chính là một cô nàng phóng đãng, mấy gã đàn ông này

Mỗi một tấm ảnh đều trảiqua góc độ điều chỉnh chuẩn xác, biểu tình của Thiệu Tình, hoặc trầm mê, hoặcthê thảm, hoặc chật vật, hoặc vui sướng, trình độ có thể sánh ngang với nữ diễnviên phim cấp 3 Nhật Bản, Vương Đại Bưu sống đến từng tuổi này, thực sự mở mắt,hơn nữa có một tấm, Thiệu Tình quỳ gối trước □ của đàn ông, miệng ngậm lấy,nuốt, phun, ngước mặt, lỗ chân lông rất nhỏ trên mặt đều nhìn thấy rõ ràng…

Kỳ thật mấy gã đàn ôngnày, cũng không tính là lãnh đạo cấp cao, chỉ là mấy cán bộ bậc trung, nhưngcán bộ bậc trung, thật sự truyền ra cũng ảnh hưởng quá xấu.

Thủ trưởng phía trên củaQuân khu đã trực tiếp hạ lệnh xuống, bảo Vương Đại Bưu điều tra xử lý chuyệnnày, chưa tới bảy giờ, tư liệu về Thiệu Tình đã nằm trong tay ông, Vương ĐạiBưu vừa nhìn, trong lòng chuyện gì cũng hiểu.

Thiệu Tình cùng Phùng Kitừng có một đoạn chuyện xưa, hiện tại được điều đến bên này, lại bắt đầu dâydưa với Phùng Ki, tiểu nha đầu làm sao có thể trơ mắt để người khác khi dễ, ảnhchụp với Tiêu Hoa kia được điều tra ra, là tự Thiệu Tình tung lên, mục đích làmnhư vậy, cũng không khó đoán.

Tiêu Hoa nhất định là ănquá ngon ngọt, không muốn buông tha Thiệu Tình, Thiệu Tình không muốn dính dángvới anh ta, lại không đắc tội nổi, chỉ có thể đánh lén, lại nói kết quả này vớiTiêu Hoa cũng coi như xứng đáng, nhưng Thiệu Tình không nên đem chuyện mình tựlàm, trực tiếp đổ lên đầu tiểu nha đầu, nếu Lưu Triệu không nhanh chóng báo choông, Vương Đại Bưu còn chưa nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận mà truy ra được.

Thiệu Tình chọc tới trênđầu tiểu nha đầu, muốn chiếm tiện nghi, làm gì có chuyện tốt như vậy, nha đầukia nếu muốn phá tung lên, mười Thiệu Tình cũng không là cái gì, có thù phảibáo, ngươi chém ta một đao, ta lập tức trả lại cho ngươi hai kiếm, đây là cátính của tiểu nha đầu, khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Vương Đại Bưu càng nghĩ,chuyện này vẫn là nên giải quyết nội bộ, tục ngữ nói phải dẹp thù trong mớiđánh được giặc ngoài, lại nói, chuyện này căn bản vẫn bởi vì Phùng Ki, để anhhiểu biết tình huống một chút trước, hơn nữa Vương Đại Bưu thật muốn hỏi mộtchút, tiểu tử này rốt cuộc có ý tứ gì.

Phùng Ki vừa đến, đã bịchủ nhiệm văn phòng sư trưởng trực tiếp đưa vào, Phùng Ki vào cửa cúi chào:”Chào sư trưởng.” Vương Đại Bưu tức giận trừng mắt nhìn anh liếc mộtcái, vẫy vẫy tay: “Khá lắm, có cậu tôi có thể tốt được sao, ngay cả ngủngon một giấc cũng không được, cậu đến đây, nhìn mấy tấm ảnh này…”

Phùng Ki kì quái đi quanhìn vào máy tính, vừa nhìn thấy hai hàng mày rậm gắt gao nhăn lại: “Aigửi những thứ này?” Vương Đại Bưu thực hận không thể đập vỡ cái đầu gỗ ngungốc này, nhìn thử bên trong chứa cái gì, vậy mà còn chưa rõ sao, người ngoàinhìn một cái liền đã rõ ràng, kẻ gây nên mọi chuyện – Phùng Ki này lại hồ đồ.

“Việc này để sau,tôi hỏi cậu, cậu với Thiệu Tình có quan hệ gì?” Biểu tình của Vương ĐạiBưu tương đối nghiêm túc, thân thể Phùng Ki đứng thẳng, như đinh đóng cột lắcđầu: “Quan hệ gì cũng không có, ba năm trước đây tìm hiểu nhau, sau đó lạichia tay.” Vương Đại Bưu bình tĩnh nhìn anh: “Về chuyện này, ý củacấp trên là tận lực ngăn chặn ảnh hưởng không tốt, không thể làm lớn chuyện,cậu trở về khuyên nhủ tiểu nha đầu thật tốt, chuyện tình yêu của hai người épbuộc thế nào tôi không xen vào, đừng đẩy vào trong bộ đội, tự mình giải quyết,nhưng mà, lại nói, ủy khuất này của tiểu nha đầu cũng là từ cậu mà ra, cậu trởvề suy nghĩ cẩn thận, có phải hành vi thái độ của chính mình không đủ kiênquyết hay không, mới tạo nên hiểu lầm không cần thiết, chuyện nam nữ tôi khônghiểu, nhưng tôi biết chỉ có một với một, đừng để những thứ mập mờ làm hỏngviệc…”

Phùng Ki bị sư trưởngkhông đầu không đuôi quở trách một chút, ra khỏi bộ chỉ huy, ngẫm lại lời nóicủa sư trưởng, mặc dù quá mức trực tiếp, cũng có chút đạo lý, Thiệu Tình cùngtiểu nha đầu làm ra việc này, mình thực không tránh khỏi có liên quan, trongđợt diễn tập quân sự cứu Thiệu Cương, sau đó Thiệu Tình lại xuất hiện, cử chỉ,lời nói của anh có chút ba phải, hàm hồ, thế nào cũng được, lập trường không đủkiên quyết rõ ràng, có lẽ, chính vì thái độ như vậy, cho Thiệu Tình một ít hyvọng, nghĩ rằng bọn họ có thể hợp lại.

Thiệu Tình thủ đoạn hènhạ, nhưng Thiệu Tình không có quan hệ gì với mình, Manh Manh cũng là cô vợ nhỏcủa anh, nha đầu mới bây lớn, làm ra chuyện không thể chấp nhận như vậy, tronglòng Phùng Ki thực khiếp sợ, nhưng khiếp sợ là khiếp sợ, trước hết anh phảigiải quyết rõ ràng chuyện của Thiệu Tình.

Thiệu Tình hiển nhiên cònchưa biết chuyện ảnh chụp, nhận được điện thoại của Phùng Ki, vô cùng vui mừng,bản thân Thiệu Tình cũng rõ ràng, mặc dù cô chia rẽ Manh Manh cùng Phùng Ki,nhưng cô cũng không có khả năng tiến Phùng gia, gia đình như bọn họ, việc cướivợ tương đối chú trọng, mặc dù không thèm để ý dòng dõi, ít nhất cũng muốntrong sạch, cả hai loại này cô đều không có, nhưng cô không thể gả cho PhùngKi, cũng vạn vạn không thể là Phương Manh Manh.

Nha đầu phá hủy vận khítốt cùng hy vọng của cô, cách làm của Thiệu Tình có vẻ hại người hại mình, hơnnữa, chưa tìm hiểu kỹ càng thực lực của đối thủ đã vội vàng ra tay, kết cụccuối cùng, cũng chỉ có thể nói là đáng đời cô.

Dù sao trong lòng cònmang hy vọng xa vời, Phùng Ki cũng là đàn ông, nếu cô câu dẫn, nói không chừngcũng có thể câu được, mang chút tâm tư đó, Thiệu Tình thực dụng tâm trang điểmthật đẹp, vừa đến trước cửa, suy nghĩ một chút, liền gửi cho Manh Manh một tinnhắn.

Nơi hai người gặp mặt làdo Thiệu Tình chọn, là một phòng trà rất heo hút, ghế lô **, vô cùng riêng tưthân mật, Phùng Ki nhìn thật lâu, mới tìm được chỗ ngồi, anh vừa đi đến ghế lô,Thiệu Tình liền trưng ra một tươi cười dịu dàng.

Đối mặt với tươi cười nhưvậy, Phùng Ki có chút không quen, thoạt nhìn cô gái dịu dàng như thế, trong đầukhông tự chủ được xẹt qua những tấm ảnh chụp, thực sự có loại cảm giác tri nhântri diện bất tri tâm. (biết người biết mặt không biết lòng)

Phùng Ki dù sao cũngkhông nghĩ tới Thiệu Tình là cô gái như vậy, nói sao đây, có chút bẩn… PhùngKi cũng không ngồi xuống, liền đứng ở cạnh cửa, giống như cố ý bảo trì khoảngcách với Thiệu Tình, khẩu khí cũng tương đối lạnh lùng: “Thiệu Tình, hôm nayhẹn em ra đây, là muốn đem chuyện của chúng ta một lần kết thúc hoàn toàn, mặcdù anh cho rằng quan hệ của chúng ta ba năm trước đây đã hết, nhưng hiển nhiênem còn có chút hiểu lầm, qua lễ Quốc Khánh, anh sẽ viết báo cáo kết hôn, chờsinh nhật Manh Manh hai mươi tuổi, bọn anh sẽ đăng ký kết hôn, anh với em tuyệtkhông có khả năng.”

“Tuyệt không có khảnăng!” Nói như vậy giống như dùng búa tạ đánh vào ngực Thiệu Tình, cũngđánh nát chút hy vọng xa vời cuối cùng của cô, tươi cười trên mặt Thiệu Tìnhrốt cuộc duy trì không được, cô chậm rãi đứng lên: “Anh đến đây chỉ để nóiđiều này sao, Phùng Ki, anh không biết là anh rất vô tình sao, anh cùng PhươngManh Manh kết hôn? Anh có biết cô ta gây ra chuyện gì không, không phải anh vẫnquảng cáo rùm beng mình rất thẳng thắn công bằng sao, như vậy, sao lại có thểbao che Phương Manh Manh làm xằng làm bậy, hay là, thẳng thắn công bằng của anhchỉ nhằm vào người khác.”

Biểu tình trên mặt ThiệuTình, bởi vì kích động mà có chút vặn vẹo rất nhỏ, mặc dù đến lúc này, Phùng Kicũng không muốn đem sự tình nói trắng ra, nhưng Thiệu Tình lại khí thế dọangười, hơn nữa, cô có tư cách gì nói Manh Manh sai.

Phùng Ki bỗng nhiên pháthiện, với cô gái như Thiệu Tình, không để ý tới mới là sáng suốt nhất, anh lãnhđạm nhìn cô một cái, xoay người, mở cửa, đi ra ngoài, anh không cần phải giảithích cái gì với cô nàng này, trong cuộc sống về sau, sẽ không có cô nàng này,trong trí nhớ cũng sẽ loại bỏ.

Nào biết rằng, anh mớivừa ra khỏi phòng trà, đã bị Thiệu Tình từ phía sau đuổi theo gắt gao ôm lấy,khí lực Thiệu Tình rất lớn, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, Phùng Ki lạikhông giãy dụa, chỉ bình tĩnh đứng ở chỗ đó, cho đến khi Thiệu Tình buông ra,anh cũng không liếc nhìn cô một cái, nhanh chóng bỏ đi.

Cũng không phát hiện ManhManh từ đầu đến cuối đều ở cách đó không xa, một chớp mắt vừa rồi, Manh Manhthực cảm thấy trời đất tan tành, ánh mặt trời rọi khắp nơi, nhưng lòng của cô,nháy mắt liền biến thành màu xám, cái loại này ám trầm tràn đầy màu xám.

Cánh cửa tình yêu này, côsửa quá kém, từ đầu tới cuối chỉ bằng một tình địch Thiệu Tình, liền đem côđánh tới người ngã ngựa đổ, cho dù Thiệu Tình làm cái gì, Manh Manh cũng khôngsợ, cô sợ là Ki ca ca, nếu trong lòng Ki ca ca không có mình, cho dù mình cưỡngcầu sẽ có tác dụng sao, mà cưỡng cầu tình yêu, là bộ dáng ngay từ đầu cô hyvọng có được sao.

Manh Manh không tỉnh táo,nhưng mà đối mặt với cô nàng Thiệu Tình này, kiêu ngạo của cô vẫn còn, cô vẫnlà con gái của Phương gia, cô thẳng lưng đi qua, trên mặt Thiệu Tình nháy mắtdấu đi đồi bại yếu ớt, đối mặt với Manh Manh, đầu cô nâng rất cao.

Manh Manh cơ hồ có chútbội phục cô nàng này, nhưng cô sẽ không lạm dụng sự đồng tình, cô nàng nàykhông đáng cho cô đồng tình, Manh Manh suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụcười: “Thiệu Tình, nếu Ki ca ca thích cô, vậy tôi sẽ buông tay, anh ấythuộc về cô, chàng trai trong lòng không có tôi, Manh Manh tôi khôngcần…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.