Anh Sẽ Là Người Đàn Ông Yêu Em Nhất Đời!

Chương 7: Chúng ta là hai thế giới



Cuối cùng hai người cũng đi tới điểm đích. Khung cảnh vườn hoa của trường hiện lên trước mặt hai người, khiến cả hai bất động trong vài phút.

Dưới ánh đèn màu lập lòe, vườn hoa trở nên huyền dịu hơn hẳn. Những cánh hoa đủ màu đủ chủng loại rung rinh trước những trận gió nhè nhẹ, khiến người ngắm có cảm giác gì đó rất mơ hồ, rất thư giãn. Xung quanh là người đi qua, người đi lại, người ngồi, người đứng, người nói chuyện rôm rả, người say mê đưa ngón tay đùa giỡn với cánh hoa… Cảnh tượng nơi này có phần hỗn loạn nhưng không hề gây khó chịu.

Tuyết My không thể kìm chế, thốt lên: “Không thể tin được, cậu nghĩ thử xem, có phải chúng ta đang đi lạc vào cảnh tiên hay không?”

Liễu Như hừ một tiếng, có chút khinh thường: “Cậu đấy, dễ động lòng quá rồi. Tớ thấy nơi này cũng tạm được thôi, còn nhiều chỗ khác thú vị hơn nhiều.”

“Dù sao cũng là cảnh đẹp, trường chúng ta xây dựng được một nơi lý tưởng để học sinh có thể vui chơi vào ban đêm như thế này quả thực không dễ dàng chút nào.”

Liễu Như không quan tâm đến cô bạn, đưa ánh mắt giáo giác nhìn xung quanh. Không khí nơi đây đúng là náo nhiệt, trên mặt mọi người ai cũng biểu lộ ra vui vẻ. Mọi người chơi đùa với nhau bằng tất cả nhiệt tình, không so đo hơn thua, chỉ có ngây thơ, trong sáng của lứa tuổi mới lớn. Cảnh tượng này là lần đầu tiên Liễu Như thấy được. Trường học trước kia của cô là một trường có tiếng, rất nhiều học sinh giỏi vào đấy học, cho nên không khí rất căng thẳng, người người tranh đua nhau, ghen ghét nhau vì từng con điểm. Liễu Như không phải là vì học dở nên mới bị đuổi, mà là vì cô quá nghịch ngợm. Tuy bị xem là nghịch ngợm, nhưng bản chất của cô không hề nghịch ngợm chút nào. Cô thấy hoàn cảnh trong trường cũ quá ngợp, quá giả tạo, quá đáng ghét, cho nên cô lập ra một kế hoạch quậy phá, để mau chóng bị đuổi đi. Trải qua hai lần như vậy, cô mới có thể tìm được một nơi khá tốt như ngôi trường hiện tại.

Liễu Như nghiêng đầu sang bên trái, không thấy mặt mũi Tuyết My đâu. Cô nheo mắt lại: “Lại đi đâu nữa rồi. Được, giỏi lắm, dám để tớ ở lại một mình. Tớ cũng không thèm tìm cậu nữa.” Nói xong Liễu Như cũng bắt đầu hòa mình vào đám đông học sinh, đi tham quan xung quanh đây.

Cô đi đến đâu lại nhận được chú ý tới đó, đa phần đều là những nam sinh. Liễu Như cảm nhận được, tuy đã được rất nhiều người ngưỡng mộ, ngợi ca, có lúc cô có hơi phát ngán nhưng lúc này trong lòng cô cũng có một chút tự hào, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Cô đang đi thì bị ai đó ở đằng sau gọi lại: “Này, cô bạn!”

Giọng nói có chút quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi. Liễu Như dừng lại, xoay ra sau: “Là cậu?” Có chút bất ngờ.

Đỗ Duy Nhất tiến lên gần Liễu Như, trong mắt mang theo một tia hiểm ác: “Cậu đến đây là muốn tìm bạn trai sao?” Khẩu khí rất chói tai.

Liễu Như không mấy quan tâm với câu hỏi ngớ ngẩn này, lại thấy Đỗ Duy Nhất không hề có thiện chí với mình, cô quyết định xem như người này không tồn tại, tiếp tục đi tham quan.

Đỗ Duy Nhất thấy hành động này, nghĩ rằng Liễu Như đang xem thường mình, nổi giận: “Đừng nghĩ rằng mình đẹp là hay. Đẹp nhưng hư hỏng, quậy phá, học dở cũng chỉ làm cho người khác cười nhạo, khinh rẻ mà thôi.” Đỗ Duy Nhất điều tra Liễu Như, nhưng lại điều tra được những thông tin ảo, bởi vì bản chất thật sự của Liễu Như chỉ có một mình cô biết.

Liễu Như không phải là không nghe thấy, nhưng cô vẫn giữ im lặng mà đi. Mình quậy phá? Mình hư hỏng? Mình học dở? Liễu Như cười cười, trong lòng bắt đầu muốn chứng minh cho Đỗ Duy Nhất rằng cô không phải như vậy. Mà quả thực, cô không phải là người như vậy. Những cái đó chỉ là lớp vỏ bọc ngoài thôi. Cô chỉ cần dùng một chút nhỏ sức lực là có thể cởi bỏ bất kì lúc nào. Và, thời điểm đã đến.

Đỗ Duy Nhất bởi vì lần trước truyền báo sai thông tin về Liễu Như, học sinh mới chuyển tới, mà bị mọi người chê trách, uy tín truyền báo bị giảm đi đáng kể. Cậu ta giận cá chém thớt, trở nên vô cùng ghét Liễu Như một cách mù quáng.

Thời gian càng lúc càng khuya, vườn hoa của trường trở nên náo nhiệt hơn bởi những âm thanh của âm nhạc. Mọi người bao quanh hai tên nam sinh đang vừa đánh đàn vừa hát, hò hét phấn khích. Liễu Như cũng không mấy hứng thú, vừa trộn lẫn vào đám người xem hai tên nam sinh đó hát chưa được vài phút đã cảm thấy nhàm chán, nên thoát ra khỏi đám người.

Đang định trở về kí túc xá thì Liễu Như vô tình gặp phải một bóng người đang ngồi dưới gốc cây bàng cổ thụ. Không hiểu sao, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn. Cô từng bước tiến lại chỗ đó, để kiểm chứng xem có phải là Minh Phong hay không.

Minh Phong thấy được Liễu Như đang tiến tới gần mình, liền coi như không có chuyện gì, ngồi dậy và rời đi. Liễu Như thấy bóng lưng người đó rời đi, lại liên tưởng giống như đang thấy một bóng ma. Nhưng mà cô vẫn kiên trì bám theo, thậm chí còn chạy để có thể đuổi kịp.

Cô càng lúc càng tăng tốc độ chạy, còn Minh Phong vẫn duy trì bước đi một cách bình thường, không nhanh không chậm. Bởi vì là đêm khuya, chỗ Liễu Như chạy là nơi khuất đi ánh đèn, tầm mắt bị che khuất, nên không may, cô vấp phải một khúc cây chặn ngang giữa đường, té nhào xuống. Cô phát ra âm thanh đau đớn. Minh Phong nghe thấy, chau mày xoay đầu lại.

Liễu Như nhăn nhó, từ dưới đất bò lên. Cô phỉu bụi trên người, có chút đau rát ở cùi chỏ và đầu gối. Minh Phong đứng cách cô không xa lắm. Liễu Như nhanh chóng chạy lên phía trước, nhưng chạy được vài bước lại bị giọng nói làm cho dừng lại.

Minh Phong lên tiếng: “Đừng chạy tới đây!”

Giọng nói từ tốn, ấm áp này, Liễu Như đã nghe lúc sáng, đã ghi nhớ vào trong đầu. Khóe miệng Liễu Như liền cong lên (cười), nhưng cô lại quên mất nội dung của câu nói. Cô vui vẻ hỏi: “Là cậu đúng không?” Cô tạm thời quên đi đau đớn.

Đối phương không trả lời. Cô cũng không cách nào thấy rõ gương mặt của đối phương.

Liễu Như thu hồi nụ cười trên môi, mang theo lo lắng nói tiếp: “Cậu ghét tớ đến như vậy sao?”

Lúc này Minh Phong mới lên tiếng: “Ghét? Chúng ta không quen không biết, tôi vì cái gì mà phải ghét cô?” Rõ ràng chất giọng là ấm áp, nhưng Liễu Như lại cảm thấy rét run.

“Chúng ta là bạn học, không phải người không quen không biết.”

“Vậy sao?” Minh Phong ngắn gọn hồi âm.

Liễu Như đứng khựng lại vài giây, sau đó nói tiếp: “Thái độ của cậu là sao? Như vậy không ghét tớ chứ là cái gì? Lúc tớ mới chuyển vào, người khác đều chú ý, chỉ có cậu là không quan tâm. Thậm chí, cậu chỉ có nhìn tớ vài lần, mà mỗi lần cũng chỉ kéo dài vài giây, thái độ cũng rất lạ. Tớ vừa té ngã, cậu chỉ đứng đó nhìn, không hề chạy lại đỡ hay hỏi han gì hết. Cậu nói thật đi, cậu không thích tớ ở điểm nào?” Liễu Như có chút kích động, cũng có chút làm quá.

Nhưng mà, Minh Phong vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, không vì thái độ của Liễu Như mà thay đổi: “Vậy cô muốn gì?”

Từ “cô” phát ra có vẻ rất xa lạ, không thể gọi cậu xưng tớ sao? Liễu Như cảm thấy tệ hơn: “Chúng ta không thể làm bạn sao?”

“Cũng có thể!”

Liễu Như không hề thấy được biểu cảm trên mặt của Minh Phong, chỉ có thể cảm nhận qua giọng nói. Minh Phong xoay người rời đi, Liễu Như bất động đứng tại chỗ.

Hồi lâu, Liễu Như quyết định chạy đuổi theo Minh Phong một lần nữa, bởi vì cô có chuyện rất quan trọng cần hỏi.

“Cậu có thể cho tớ biết cậu tên gì không?”

“Không cần thiết!”

Liễu Như thở hổn hển một hơi, sau đó mới trả lời: “Cái gì mà không cần thiết chứ? Rất cần thiết.”

“Minh Phong!” Đối phương nhàn nhạt phát âm.

Liễu Như lại mỉm cười, nhẩm đi nhẩm lại hai từ `Minh Phong´ trong miệng. Cô còn chưa kịp khen tên `Minh Phong´ rất đẹp, rất rất rất đẹp thì đã bị Minh Phong cắt đứt: “Đừng nói!”

Cậu ấy biết mình định nói gì sao? Cậu ấy hay thật.

Minh Phong nói tiếp: “Chúng ta là hai thế giới khác nhau. Thế giới của tôi là đen tối, cho nên, đừng đi vào, nếu không sẽ hối hận.” Trong giọng nói không hề có chút nói đùa, chỉ có vô cùng thành thật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.