Bây giờ trong phòng chỉ còn lại một mình Liễu Như. Xung quanh cô là những món đồ đạc nằm lộn xộn, trong đầu cô cũng là những suy nghĩ lộn xộn chồng chất lên nhau.
Chẳng lẽ, mình lén nhìn Minh Phong, hành động như thế là đang thích cậu ấy?
Chẳng lẽ, mình không suy tính chút nào đã quyết định bám theo Minh Phong sau giờ học, như thế chính là thích cậu ấy?
Chẳng lẽ, tim mình đập nhanh hơn khi thấy sự tồn tại của Minh Phong, như thế là thích cậu ấy?
Chẳng lẽ, mình ngồi đây, moi móc những chuyện mới xảy ra cách đây chưa được bao lâu, rồi lại nghĩ đến Minh Phong không sót một chi tiết nào, như thế là thích cậu ấy?
Nhiều câu hỏi giống như máy bay, từng chiếc từng chiếc một lau thẳng vào trong trí não của Liễu Như, khiến cô kinh động, không chút phòng bị. Cô đưa ra câu hỏi, nhưng không đưa ra câu trả lời. Liễu Như bất tri bất giác im lặng ngồi, để thời gian trôi qua khung cửa sổ.
Đợi đến lúc cô lấy lại nhận thức, ngoài kia đã nhuốm một màu đen nhánh. Liễu Như cũng chẳng bận tâm, đi lấy đồ bước vào nhà tắm. Khoảng mười lăm phút sau, cô vừa dùng khăn mềm lau khô đầu vừa bước ra.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Liễu Như để chiếc khăn lên móc treo, ra mở cửa. Tuyết My đứng ở bên ngoài, gương mặt tràn đầy vẻ cao hứng: “Đi thôi!” Cũng không ai chào hỏi ai một tiếng, bởi vì bọn họ cũng quá thừa sự thân thiết rồi.
“Đi đâu?” Liễu Như không hề biết phải đi đâu.
Tuyết My lắc lắc tay của Liễu Như: “Đi dạo! Tớ nghe nói, ban đêm, vườn hoa của trường rất đẹp.”
“Cậu thích lãng mạng, có thể tự mình đi. Tớ không thích lãng mạng sến súa của bọn ảo mộng như cậu.” Liễu Như nhàm chán, nhàm chán.
“Tớ nghe nói ở nơi đó thường có nhiều học sinh tụ tập lại để đàn hát lắm, tớ muốn đi thử.” Thấy Liễu Như không có nói gì, Tuyết My thuyết phục tiếp: “Tớ với cậu là bạn thân, không lẽ cậu không muốn đi chung sao? Tớ đã vì cậu mà chuyển trường đến đây, còn cậu không thể vì tớ mà đồng ý tới vườn hoa của trường cùng tớ sao?” Thật là dùng đúng chiêu.
“Tớ còn chưa hỏi tội cậu, tại sao lại không xin vào học cùng lớp với tớ?” Liễu Như khoanh tay để trước ngực, cau mày, giọng có vẻ không hài lòng.
Tuyết My khẩn cấp: “Không, không phải là tớ không muốn, chỉ là…, chỉ là…” Tuyết My chần chừ.
“Được rồi, mau đi thôi, tránh làm cho tớ đổi ý.” Liễu Như vào trong phòng lấy điện thoại, sau đó thì khóa cửa phòng, hai người sóng vai nhau đi. Tuyết My cũng đã sớm biết được ở trong lòng rằng Liễu Như sẽ đồng ý. Liễu Như là một cô gái không phải không biết lí lẽ. Cô ấy rất coi trọng tình nghĩa bạn bè thân thiết.
Con đường từ kí túc xá dẫn đến vườn hoa của trường dài hay ngắn là tùy thuộc vào người đi. Nếu bạn đi nhanh thì con đường này sẽ rất ngắn, ngược lại, bạn đi chậm thì nó sẽ rất dài. Liễu Như và Tuyết My đồng thời cùng cảm thấy con đường này có hơi dài. Cũng không trách bọn họ được, người khác bước được năm bước, bọn họ mới bước xong một bước. Đi với tốc độ chậm như thế, cũng không phải là không có nguyên do.
Hai người chậm rãi lướt qua sỏi đất mà đi về phía trước, cả hai đều rất im lặng, im lặng một cách bất thường. Tuyết My lâu lâu sẽ lại liếc nhanh về phía Liễu Như một cái, biểu cảm trên gương mặt của Liễu Như đều đồng loạt ẩn đi, cộng thêm ban đêm mờ ảo thì thật khó đoán được tâm trạng hiện giờ của Liễu Như. Cuối cùng Tuyết My không nhịn được nữa, quyết định dừng lại, hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”
Liễu Như cũng dừng lại, từ tốn trả lời: “Chỉ là đang bận suy nghĩ, con đường này là lần đầu tiên đi nên có hơi lạ lẫm.” Nói xong còn cười gượng.
Tuyết My rất tâm lý, khó có thể qua mặt được: “Cậu còn đang có suy nghĩ khác, đúng không?”
Liễu Như cũng quá quen với chuyện luôn bị Tuyết My nắm được suy tư trong lòng: “Cậu quả thật là lợi hại, sau này làm chuyên gia tâm lí đi.”
“Cậu đừng bàn ra nữa có được hay không? Có chuyện gì cứ tâm sự với mình, tớ.”
Liễu Như không kịp chờ đợi Tuyết My nói hết, cắt đứt: “Tớ nghĩ, có lẽ tớ đã thích người nam sinh đó thật rồi.” Âm lượng chỉ đủ để Tuyết My nghe.
Nội dung không phải là điều khiến Tuyết My bất ngờ, chính thái độ nhỏ nhẹ như sợ bị người khác phát hiện của Liễu Như mới thật sự khiến Tuyết My lạ kỳ: “Được rồi, tớ cũng nghĩ cậu thật sự thích tên đó rồi. Bởi vì, cậu đã biểu hiện nó ra luôn rồi!”
“Biểu hiện ra?”
“Đúng vậy, đó chính là biểu hiện đầu tiên của thích một người.”
“Tớ biểu hiện rõ ràng như thế sao?”
“Đúng vậy, ngay cả lúc này, nhìn cậu xem, chẳng mạnh dạn giống như ngày thường chút nào. Tớ có cảm giác cậu trầm đi hơn rất nhiều.”
“Làm gì có!” Liễu Như ngoài miệng phủ nhận, trong lại lại thừa nhận tuyệt đối. Ngay cả cô bây giờ cũng mới biết là mình có hơi thay đổi như vậy.
Liễu Như nói tiếp: “Chỉ là thích thôi, dù sao cũng không nghiêm trọng lắm.”
“Nhưng mà theo tớ biết, đây là lần đầu tiên cậu thích người khác.”
“Cậu lại nói càn. Tớ, tớ…” Liễu Như không thể nói tiếp, dừng lại một chút: “Chỉ là mới thích thôi. Chẳng lẽ tớ lại vì một tên nam sinh lạnh lùng như thế mà từ bỏ đẳng cấp của mình sao? Tớ vì một tên nam sinh mà trở nên nhu nhược, như thế chẳng phải rất ô nhục sao?” Cố tỏ ra vẻ bình thường lại càng không bình thường hơn.
“Lạnh lùng?” Tuyết My bất ngờ.
Liễu Như nhẹ gật đầu một cái. Tuyết My dừng lại hồi lâu, mới nói tiếp: “Cậu xác định cậu thật sự thích tên lạnh lùng kia?”
Liễu Như tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chỉ là.”
Liễu Như chưa nói xong lại bị Tuyết My chặn đứt: “Chỉ cần thích là được, không cần suy nghĩ nhiều. Vì một người mà thay đổi, không có gì xấu cả. Đó gọi là hy sinh.”
“Hy sinh?”
“Đúng vậy! Phải cố gắng nắm chặt đối tượng!”
Liễu Như nhìn thẳng vào bên trong Tuyết My, nói: “Thật ra thì tớ đã có kế hoạch của riêng mình rồi, cậu không cần lo lắng nữa đâu.”
Tuyết My bất ngờ: “Kế hoạch?”
“Chính là nó! Cũng không phải là kế hoạch khủng bố. Cảm ơn cậu đã cho tớ một nguồn động lực.”
Tuyết My cười: “Chúng ta là bạn thân, cho nên động viên, khuyến khích nhau là chuyện đương nhiên. Mà, cho tớ hỏi, tên nam sinh đó đẹp trai lắm phải không?”
“Sao cậu biết?” Ánh mắt Liễu Như chứa đầy nghi vấn.
“Đó là phỏng đoán của tớ. Tớ nghĩ, một người nhất định phải có nhan sắc thuộc dạng giống như nam thần mới có thể lay động được trái tim sắt đá của cậu.”
“Cậu nói vậy là có ý gì? Ý cậu nói tớ thích một người qua vẻ bề ngoài sao?”
Tuyết My xua tay: “Nếu không phải, vậy lí do cậu thích tên nam sinh đó là gì?”
Câu hỏi đơn giản lại rất khó khăn để trả lời. Liễu Như đắn đo, suy nghĩ, phát biểu: “Tớ chỉ biết tớ đã thích tên nam sinh đó, còn phần lí do thì tạm thời không tìm được câu trả lời.”
Một người lúc nào cũng nói thích bạn ở điểm này, thích bạn ở điểm kia. Vậy, khi bạn không còn những điểm đó nữa, chẳng phải người đó cũng sẽ không còn lí do gì để thích bạn nữa sao?
Nhưng mà, Liễu Như cũng không phải là suy nghĩ sâu xa như thế, cô chỉ đơn thuần thật sự không biết cô thích Minh Phong ở điểm nào nữa, chỉ biết thích và muốn chiếm đoạt.