Lúc hai người đến nhà xe liền thấy bọn bạn của Doanh đang đợi. Vũ chợt nhận ra, Doanh có thể đạp xe đạp với bất kì ai chứ không riêng gì cậu. Bỗng dưng lại cảm thấy do mình tự đa tình.
Bọn Thái thấy Vũ liền chào hỏi:
– Bạn học mới cũng đi xe đạp sao?
Vũ gật đầu, cậu đi đến chiếc xe đạp của mình rồi nhìn Doanh. Cậu muốn về cùng Doanh nhưng bọn họ không cùng đường, hiện tại cậu vẫn chưa thể về nơi đó hơn nữa bọn họ cũng chẳng còn có thể quay lại như xưa rồi.
Vũ cúi đầu dong xe ra. Mái tóc hơi dài che lấp ánh mắt u buồn của cậu.
Doanh cũng lấy xe rồi bọn họ ra ngoài cổng trường. Bên ngoài cổng trường đông nghịt người dẫn đến có chút tắc đường. Phụ huynh học sinh đến đón con em, lại có những học sinh đi xe nữa nên tình trạng hơi khó di chuyển.
– Tại mày đấy Doanh, mày ra muộn nên mới tắc đường vậy.
Doanh liếc mắt nhìn Hùng một cái rồi không nói gì. Vũ vẫn im lặng đợi chờ. Cậu có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bên kia đường. Trần Vĩnh Luân cùng con gái ông ta đang đi đến cổng trường. Hai người dường như đang cố tìm ai đó trong biển người. Vũ cong cong môi cười, xem ra con mồi đã xuất hiện.
Hàng xe cứ nhích dần nhích dần từng tí một. Cho đến khi họ ra khỏi cổng đã là 10 phút sau. Vũ đỗ xe lại tại một góc bên cạnh cổng. Doanh tò mò hỏi:
– Không về mà đứng đây làm gì.
Vũ cười tươi đáp lại:
– Có người muốn gặp tôi, lát về sau.
Ngay lúc bọn Doanh định đi thì Trần Vĩnh Luân cũng đi đến chỗ cậu. Ông ta ôn hòa cười;
– Vũ à con, về từ bao giờ sao không nói chú biết. Được cứu ra sao không về nhà.
Vũ mỉm cười nhìn bọn họ. Cậu quan sát kĩ nét mặt của người chú đáng kính này, nhìn lâu đến nỗi khiến ông ta run rẩy toát mồ hôi.
– Tôi tưởng chú biết rồi, hóa ra không biết nên mới không hàng đồng.
Vũ tươi cười chào hỏi lại, lời của cậu ám chỉ điều gì chỉ có người trong cuộc mới biết. Đứa em gái ngu ngốc của cậu vội la lên.
– Mày đừng đổ thừa, mày có bằng chứng không mà dám nói vậy.
Một câu nói của nó đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Đa số đều đứng hóng chuyện nên chỉ chỏ xì xèo. Trần Diệu Nhi nóng bừng mặt lên, cô ta vốn không được nhiều người yêu thích vì cái tính khó ưa của mình, luôn bắt nạt học sinh nghèo còn chế giễu những người không giàu bằng cô ta. Đã thế còn không biết lượng sức suốt ngày theo đuôi Doanh.
Doanh cũng đang chú ý đến tình hình bên này. Theo như lời bọn họ nói xem ra chuyện Vũ mất tích có liên quan đến họ. Không hiểu sao một nỗi tức giận bỗng trào dâng trong lòng khiến Doanh sầm mặt lại.
– Các người là họ hàng cô chú của cậu ấy mà có thể làm vậy?
Trần Vĩnh Luân nhíu mày nhìn Doanh. Hiển nhiên ông không sợ cái loại con nít vắt mũi chưa sạch này.
– Cậu biết gì mà nói?
– Anh Doanh, anh đừng tin nó, nó là muốn độc chiếm gia sản nhà em nên mới nói vậy đó.
Vũ bật cười, giọng cười cậu khanh khách nhưng lại khiến người ta rợn người, cậu lau giọt nước mắt đi.
– Cần bằng chứng hả, thế đợi nhau ở tòa án nhé.
Nói rồi cậu cũng chẳng quan tâm bọn họ mà đạp xe đi. Dáng cậu nhẹ nhàng vút qua dòng xe rồi biến mất nơi cuối đường.
– Về thôi.
Doanh nói với ba người kia rồi cũng đạp xe đi.
Trần Diệu Nhi lo lắng hỏi ba.
– Ba, ba xem nó như vậy là có bằng chứng sao?
Trần Vĩnh Luân không nói gì. Ông ta nhanh chóng bước lên xe. Ả không thấy ai trả lời mình thì dậm chân tức giận rồi trèo lên xe.
Bọn Doanh đang đạp xe trên đường. Lúc này Minh Quang mới thắc mắc.
– Sao tao luôn cảm thấy học sinh mới không đơn giản, cậu ta có thể sống qua vụ bắt cóc mà trở về, liệu là để trả thù sao?
Thái cùng Hùng không nói gì, bọn họ không biết thật hư thế nào nên không dám chắc chắn.
– Đó là chuyện của cậu ấy, bọn mày xen vào làm gì.
Bọn Thái ngạc nhiên nhìn Doanh đến tay lái cũng hơi liệng.
– Trước giờ mày có quan tâm ai đâu, sao giờ tao cảm thấy mày quan tâm bạn học mới quá vậy.
Doanh không trả lời khiến bọn họ một lần nữa trố mắt. Tuy mới quen Doanh 6 năm nhưng bọn họ đều hiểu tính cậu. Cậu sẽ không bao giờ quan tâm một ai đó khi quen chưa đủ lâu.
Ngay cả bản thân Doanh cảm thấy bản thân có vấn đề. Tại sao bản thân cậu lại không tự chủ được mà quan tâm một người mới gặp được một ngày chứ.
Lúc Vũ về nhà thì thấy cửa mở, nhìn đôi giầy liền biết ai đến. Cậu cởi giầy rồi đi vào.
– Về rồi hả, đi học vui không?
Vũ ngẩng đầu nhìn Khánh, người đang ngồi ở phòng khách chơi game.
– Đừng để chân lên bàn.
Cậu ta bỏ chân xuống rồi nhìn Vũ cười cười. Cậu ngồi xuống thở dài. Khánh tò mò.
– Sao vậy, bị ai bắt nạt hả?
Vũ lườm cậu ta.
– Còn có người có thể bắt nạt tao được hả? Chỉ là gặp lại người quen cũ thôi.
– Tao tưởng mày gặp lại nó thì phỉ vui chứ, mặc dù nó không còn nhớ mày là ai nhưng làm lại từ đầu là được mà, thời gian còn dài.
Vũ không nói tiếp chuyện này nữa, cậu quay sang hỏi Khánh.
– Có chuyện gì mà đến tìm tao?
– Thì có chút manh mối thôi, tiện thể đến thăm mày.
Vũ gật đầu, bọn họ đang điều tra một người nhưng người này cứ như con lươn khiến mọi người vẫn chưa tìm được tung tích.
– Điều tra thấy hắn từng xuất hiện tại chợ đen thành phố Y, sau đó lại biến mất. Camera lưu lại được thân ảnh hắn còn khuôn mặt thì không rõ, nhưng bàn tay hắn có khắc ấn Hắc Hỏa.
Vũ trầm ngâm.
– Lâu nay hắn vẫn luôn trốn tại sao bây giờ lại lò đuôi ra?
Khánh lắc đầu, nói:
– Hôm nó đến thì chợ đen có một buổi đấu giá kín, người của mình chưa thâm nhập vào được, nghe nói là có liên quan đến “người tiến hóa”.
– Nếu vậy thì hoàn toàn có thể chắc chắn bọn chúng vẫn muốn thí nghiệm lại nó lần nữa.
Hai người trầm ngâm không nói gì. Lúc này bụng Vũ sôi ục ục khiến Khánh bật cười. Anh đứng dậy hào sảng nói:
– Đi, anh dẫn cậu đi ăn món ngon.
Lúc Vũ về đến nhà đã gần 8 giờ tối. Khánh dẫn cậu đi ăn xong liền về nhà. Vừa tắm rửa xong ra ngoài liền thấy điện thoại có tin nhắn.
– Vũ ơi, có người bàn tán về cậu kìa.
Người gửi là Bảo Lâm ngồi bàn trên. Cậu ta chụp cho Vũ xem bài viết của một học sinh lúc chiều nay. Cậu ấn vào đọc.
– Nghe nói học sinh mới đẹp trai lắm.
– Nghe nói gia cảnh thần bí lắm, có liên quan đến Trần Diệu Nhi.
– Ban chiều tôi thấy học sinh mới gọi bố cô ta là chú.
* * *
Vũ cũng chẳng thèm bận tâm đến những thứ này, cậu vứt điện thoại lên giường rồi ngồi vào bàn học mà không biết, bên kia màn ảnh có một người đang giúp cậu gỡ hết những bình luận không hay.