Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi

Chương 2



– An Lạc, mau ăn đi sao ta thấy con chẳng ăn gì cả? – Bà Dịch nói

– A… dạ con có thói quen ăn rất chậm nên gì mới cảm thấy vậy chứ thật ra nãy giờ con ăn nhiều lắm ạ – An Lạc vội vàng giải thích, quả thật nãy giờ cô hoàn toàn chưa đụng thứ gì bởi vì đồ ăn hôm nay đầu bếp nấu toàn những món cô không thích ăn và bị dị ứng.

Vừa nói dứt câu cô liền múc một thìa canh húp tạm xem như là có ăn. Phụ huynh hai bên thì vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ được một lúc thì bữa cơm tối cũng đã xong.

Cô thật sự rất muốn nên phòng nhưng chị hai cô đã dặn dò, hôm nay không được để chị mất mặt với nhà bên chồng sắp cưới nên cô cố gắng gượng cười mà ở lại phòng khách.

– Dinh An, Dương Thừa hai đứa đã đi lựa vây cưới chưa? – bà Lâm nói

– Mẹ…

– Bác gái, việc này con đã nhờ thư kí sắp xếp rồi bâc yên tâm- Anh cắt ngang lời Dinh An mà nói

Cô nghe được cũng có chút ngạc nhiên, thử vây cưới sao lại để thư kia lo liệu được chứ? Anh ta là đang thể hiện mình bị ép cưới sao? Chị hai cô sao lại lấy phải tên này chứ.

Bà Lâm nghe con rể tương lai nói như vậy cũng có chút không hài lòng nhưng Dinh An không có ý kiến gì nên bà cũng im lặng.

– Được rồi, vậy đám cưới của tụi nhỏ sẽ diễn ra vào cuối tuần sau – Bà Dịch nói

– Được quyết định như vậy đi.

– Dinh An à mấy ngày nay con tận hưởng cuộc sống độc thân mộ chút có biết chưa? Sau khi đám cưới diễn ra muốn tự do một chút cũng khó – bà Dịch vỗ vai Dinh An mà nói

– Bác gái à con biết rồi – Dinh An nở nụ cười tươi mà đáp lại bà

– Cũng không còn sớm vợ chồng tôi xin phép về trước. – Ông Dịch nói

– Được rồi, ông bà về cẩn thận

Vợ chồng ông Lâm tiễn ông bà Dịch ra cổng chỉ còn lại An Lạc, Dinh An và Dương Thừa ở phòng khách. Cô thấy mình ở đây cũng chẳng làm được gì cũng đã hết bổn phận liền xoay người định nên phòng rhid chị gái họi cô lại.

– An Lạc, em cũng lại chào hỏi anh rể tương lai của em một tiếng đi – Dinh An nói rồi khoác tay Dương Thừa

– Chị à em nghĩ không cần thiết đâu, dù sao cuối tuần sau cũng gặp lại. Em xin phép nên phòng. – An Lạc nói xong liền bỏ nên phòng

– Dương Thừa, anh đừng để ý con bé tính tình An Lạc từ nhỏ đã vậy

– Không sao, em nghỉ sớm đi anh về đây.

– Lái xe cẩn thận.

Lúc anh ra tới cổng thì ba mẹ anh mới kết thúc màn chào tạm biệt với ông bà Lâm

– Bác trai, bác gái tạm biệt.

– Được tạm biệt lái xe cẩn thận- bà Lâm nói

– Vâng – anh cúi đầu rồi nên xe ngồi vào vị trí ghế lái ba mẹ anh ngồi ở ghế sau. Chiếc xe đã đi được một đoạn xa biệt thự nhà họ Lâm

– Dương Thừa, con không vui sao? – bà Lâm cất tiếng hỏi

– Con sao? Không có, con bình thường – Anh tập trung lái xe nhưng vẫn trả lời câu hỏi của mẹ

– Con qua được mắt người ngoài nhưng sao qua được mắt ta chứ, ta là mẹ của con đấy

– Mẹ à, mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi con thật sự không sao

– Dương Thừa, thật ra mẹ cảm thấy rất thích con bé An Lạc

– Mẹ…

– Ta cũng cảm thấy giống mẹ con – không để anh nên tiếng ông Dương cũng cất lời

– Nếu như người con cưới là con bé An Lạc thì…

– Mẹ, con và Dinh An đã chuẩn bị đám cưới mẹ đừng nói những chuyện không thể xảu ra này nữa.

– Được, không nói nữa – bà Lâm thấy phản ứng của anh như vậy cũng thôi không nhắc đến chuyện này nữa.

Thoáng cái hôm nay đã đến ngày cưới của anh và Dinh An, An Lạc ngồi chung xe với chị hai đến lễ đường. Cô đưa chị mình vào phòng trang điểm

– Chị à, chị ngồi đây đợi nhé em đi lấy nước ép cho chị – An Lạc cười tươi nói

– Được, chị cũng thấy khô họng một chút em đi đi rồi quay lại.

– Vâng – An Lạc nghe xong liền chạy đi lấy nước, vì cô không muốn chị hai khó chịu.

Khoảng 5 phút sau cô đi lấy nước về, vừa gần đến cửa phòng trang điểm thì nghe tiếng nói chuyện cùng tiếng khóc của ai.

– Mẹ có chuyện gì vậy? – cô chạy vào phòng thấy mẹ mình đang khóc thì lập tức chạy lại chỗ mẹ hỏi han

– Cô đi đâu mà bây giờ mới quay lại? – Dương Thừa nắm vai cô kéo lại phía mình, mặt cô bà mặt anh đối nhau

– T..tôi đi lấy một chút nước ép cho chị hai – cô nhìn gương mặt anh tức giận mà có chút sợ hãi

– Nước ép sao? Cũng nhờ cô tốt bụng đi lấy nước ép mà vợ tôi mất tích rồi đấy – anh lại gần gằng giọng nói trước mặt cô.

Cô nghe thì như chết lặng tại chỗ, sao có thể chứ thời gian cô vừa đi, vừa về để lấy nước chỉ vỏn vẹn mấy phút sao có thể mất tích như vậy chứ.

– Cũng gần đến giờ làm lễ rồi, chuyện quan trong là bây giờ không có cô dâu chúng ta làm sao ăn nói với khách ngoài kia. – Bà Dịch nói

– Dinh An giờ không rõ tung tích hay là để An Lạc thay thế ra đối phó.

– Mẹ – cô nghe được liền cất tiếng nói, xem mẹ cô đang làm gì, bà chie cô là người thay thế cho Dinh An chị gái cô thôi sao?

– Con im cho ta, chuyện này lỗi cũng tại con nếu con không đi ra ngoài bỏ chị con ở đây một mình thì đã không xảy ra sự việc này.

Cô sau khi nghe lời này của mẹ thì không nói gì, ly nước ép trên tay cũng đã tuột khỏi mà rơi xuống sàn.

– Mẹ cô nói không sai đâu, bây giờ cô hãy chịu trách nhiệm với việc làm của mình đi.

– Ha, được được tôi làm là được chứ gì. – cô đi lại lấy chiếc váy cưới vốn là của chị gái mình mà vào phòng vệ sinh thay.

– Mau lên, khách của anh đang chờ kia kìa – cô nói rồi khoác lấy tay anh.

– Cô nhớ cho kĩ lời tôi sắp nói đây, cô chỉ là cô dâu thay thế cho Dinh An sau khi Dinh An trở về thì cô nên cút khỏi Dịch gia. – anh nói nhỏ chỉ đủ cô nghe thấy


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.