Anh Là Ký Ức Thanh Xuân

Chương 18



Giờ đây mỗi khi lên lớp Khánh Huyền cứ thấy bầu không khí có vẽ không ổn lắm. Khó chịu vì không biết có chuyện gì nên quyết định tra khảo Như Huyền, ban đầu Như Huyền vẫn nói không có gì, nhưng Khánh Huyền vẫn không tin, cứ đứng hỏi lại liên tục, nên Như Huyền liền nói ra việc Hoàng Lân nhớ ra rồi và muốn ở bên nó.

“Vậy tốt quá rồi, cuối cùng tên điên kia cũng nhớ ra. À khoan vậy Minh Minh có biết không”- Khánh Huyền vui mừng vì cuối cùng sự chờ đợi của bạn mình cũng có kết quả, nhưng sau đó cô chợt nhớ ra Minh Minh mới chia tay, là do Hoàng Lân nhớ ra sao.

“Đúng vậy, vấn đề là Minh Minh, tớ không biết nếu Minh Minh biết có ghét tớ không”- Như Huyền thở dài nói.

“Cái này phải trách Minh Minh, nếu cậu ấy không lấy yahoo rồi tự ý nói chuyện với Hoàng Lân thì đã không vậy rồi.”- Khánh Huyền vẫn thấy Như Huyền yêu Hoàng Lân không có gì sai.

“Nhưng cũng do chúng ta không nói cho cậu ấy biết”- Như Huyền vẫn rất khó xử nói.

“Là do chúng ta vẫn chưa biết có phải hai người là một không, với cậu cũng có được Hoàng Lân mấy trí nhớ hay không đâu.”- Khánh Huyền

“Cậu cứ đồng ý đi, chờ lâu vậy rồi mà, Minh Minh sẽ hiểu thôi”- Khánh Huyền biết Như Huyền sẽ vì Minh Minh mà từ bỏ, cô thì lại không muốn nó như vậy.

Hai tuần sau đó Hoàng Lân nhắn tin cho Như Huyền

“Cậu đang làm gì đó?”- Hoàng Lân

“Thi xong nên thoải mái không làm gì, chỉ nằm đọc chút truyện tranh thôi”- Như Huyền

“Tớ nói với Minh Minh rồi, chúng ta có thể không ?”- Hoàng Lân

“Cậu đã nói chyện với Minh Minh rồi, Minh Minh có ổn không”- Như Huyền do dự rất lâu mới nhắn lại.

“Cậu ấy không nói gì chỉ ừ thôi”-Hoàng Lân

“Tớ thật cũng không nghĩ chúng ta gặp lại nhau trong trường hợp khó xử thế này. Cậu thật lòng muốn hai đứa đến với nhau sao, liệu mọi thứ có tốt không”-Như Huyền

“Sẽ tốt thôi, chúng ta cùng cố gắng được không, tớ sẽ bảo vệ cậu”-Hoàng Lân

“Cho tớ thời gian suy nghĩ, ba ngày sau tớ sẽ trả lời”-Như Huyền

Khánh Huyền luôn ủng hộ hai người đến với nhau, rõ ràng là hai người thích nhau trước, chỉ vì sự cố mà lạc nhau, bây giờ tìm lại nhau lại không thể về bên nhau thì khiến người bạn thân này thật khó chịu.

“Chúng ta thử cố gắng đi”- Như Huyền sau khi được Khánh Huyền hết lời khuyên bảo thì cũng thử cho mình ích kỉ một lần.

“Cảm ơn cậu, tớ thật sự rất nhớ cậu. Mà đổi cách xưng hô được không, kêu vk ck đi”- Hoàng Lân nói. (vì thời đó hầu như cặp nào yêu nhau cũng xưng vk ck là vợ và chồng nên hai người cũng vậy.)

“Hơi không quen nhưng để tập”- Như Huyền nhắn lại

“Vk ăn tối chưa”- Hoàng Lân cũng có chút ngại nhưng vẫn thay đổi trước.

“À rồi, cậu thì sao”- Như Huyền vẫn chưa quen.

“Sao là cậu phải là ck chứ, có ưng bay vào đánh cho không”- Hoàng Lân biết nó ngại nhưng vẫn chọc nó.

“Bay được thì cứ việc, còn lâu mới sợ”- Như Huyền

“Biết người ta không vào được nên vậy chứ gì, đồ vk hư, lo mà kêu đi chứ không phải cứ caiau tớ mô á”-Hoàng Lân

“Vk biết rồi”- Như Huyền gõ từ tớ xong liền xoá rồi đổi lại

“Hihi kêu được rồi kìa, mà ngủ đi mai mà đi học”- Hoàng Lân đọc xong thì vui không ngừng

“Biết rồi, Ck ngủ ngon”- Như Huyền

“Vk iu ngủ ngon, yêu vk”- Hoàng Lân

Như Huyền không biết rồi Minh Minh sẽ như thế nào nhưng lần này nó thật sự muốn ích kỉ một lần vì cảm xúc của bản thân hơn một năm qua, thật sự nó rất nhớ cậu, nhớ rất nhiều. Vừa vui, vừa buồn cảm xúc này thật không dễ, hi vọng Minh Minh sẽ hiểu cho nó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.