Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 5: 5: Cậu Không Hiểu Tiếng Người



Quay lại thời gian của 18 năm trước.

Vũ Minh Nguyệt khi ấy chỉ là một cô nhóc học chưa hết cấp một, vậy mà cô đã mặc định Âu Dương Tư Duệ sẽ là chồng tương lai của mình.

Không chỉ có như thế, cô còn tung tin khắp trường học, xử lý những vệ tinh muốn tiếp cận anh.

Bên trong khuôn viên trường học, Âu Dương Tư Duệ bộ dáng nghiêm túc ngồi trên băng ghế, cậu đang chăm chú đọc sách kinh tế.

Trước cái nắng dịu nhẹ của mùa xuân, khí chất điềm tĩnh và ôn hòa, cậu đây chính là hình mẫu học sinh tiêu chuẩn đặc biệt của thầy cô giáo.

Dù trên người chỉ là một bộ đồng phục bình thường như bạn bè đồng trang lứa, nhưng thần thái và nhan sắc của cậu cũng đủ thu hút ánh mắt của những nữ sinh trong trường.

Khuôn viên bắt đầu xuất hiện thêm nhiều nữ sinh, bọn họ nhìn Âu Dương Tư Duệ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, rồi liên tục xì xầm bàn tán:
“Ôi nhìn cậu ấy đi, gương mặt này thật đúng là cực phẩm.”
“Mình có thể làm quen không, cậu ấy trông cũng không lạnh lùng lắm đâu nhỉ!”
“Nghe nói cậu ấy học rất giỏi đó, đúng là vừa đẹp trai lại còn tài năng!”
“Thôi đi, người xuất sắc như thế làm gì đến lượt chúng ta chứ?”
Trong lúc mọi người đang xôn xao, thì từ xa một thân ảnh mảnh khảnh chủ động bước đến gần chỗ của Âu Dương Tư Duệ.

Cô gái này được xem là hoa khôi của lớp bên cạnh tên là Đào Tiểu Yến, cô bé có gương mặt đáng yêu và sở hữu đôi mắt nâu to tròn động lòng người.

So với những nữ sinh có mặt ở đây, Đào Tiểu Yến được cho là xứng đôi với Âu Dương Tư Duệ nhất.

Không chỉ có như thế, cô bé còn là người cởi mở và hoạt ngôn, cho nên chuyện tiếp cận cậu không hề khó khăn như người khác.

“Tư Duệ, mình hôm qua có cùng chị làm bánh kem, cậu có thể nếm thử giúp mình không?” Đào Tiểu Yến cầm một chiếc hộp đựng bánh kem đưa về phía Âu Dương Tư Duệ, cô nhóc bắt đầu mở lời bằng một nụ cười rất tươi.

Quả thật ý này không tồi, có điều Âu Dương Tư Duệ liệu có muốn giúp cô bé không?
Đang đọc sách lại bị làm phiền, Âu Dương Tư Duệ thở dài một tiếng như ông cụ non, cậu gấp quyển sách ở trong tay lại rồi ngẩng đầu lên.

Thần sắc của cậu trở nên lạnh lẽo, con ngươi màu đen láy âm trầm nhìn về phía Đào Tiểu Vy.

Ba chữ “Không hài lòng” lộ rõ trên gương mặt cậu, làm cho cô nhóc bất giác không biết nên làm thế nào.1
“Tôi không thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là bánh kem!” Âu Dương Tư Duệ giọng thanh lãnh, cậu nhấn mạnh từng chữ, phũ phàng từ chối cô bé.

“Nó thật sự rất ngon đấy, cậu thử một chút đi!” Đào Tiểu Vy vẫn cố gắng mời cậu, cô nhóc tự tin rằng cậu sẽ mềm lòng mà nhận nó.

“Cậu, không hiểu tiếng người sao?” Âu Dương Tư Duệ đối với những người khác thì sức chịu đựng vô cùng kém, giọng nói cất lên ngữ khí đầy áp bức đối phương.

“M…mình…” Đào Tiểu Vy cánh môi mấp máy không thành tiếng, con ngươi khẽ dao động.

Con người này chỉ là một đứa trẻ mười tuổi không hơn không kém, vậy tại sao lại khiến cô nhóc cảm thấy sợ hãi như vậy chứ?
Vốn tưởng có thể dùng đồ ăn để tạo mối quan hệ, ai ngờ lại bị từ chối không thương tiếc, Đào Tiểu Vy phút chốc cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Nhìn mấy người bạn đang nhìn mình chỉ trỏ, cô nhóc trong lòng dâng lên chút hận ý, cánh môi mỏng mím thật chặt.

“Này, anh ấy không ăn thì để mình!” Lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên, tiếp đến Vũ Minh Nguyệt trong bộ váy đồng phục dễ thương bước đến.

Miệng cười tươi lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, môi mỏng chúm chím như những búp hoa nhỏ, mái tóc dài đã được buộc lên cao.

Vũ Minh Nguyệt nhàn nhã đến bên cạnh, cô bé đưa tay nhận lấy chiếc bánh kem trang trí tỉ mỉ từ tay của Đào Tiểu Vy, động tác nhanh và dứt khoát.

Đào Tiểu Vy bất ngờ không kịp phản ứng, khi cô nhóc nhìn lại thì bánh kem đã nằm yên vị trên tay Vũ Minh Nguyệt.

“Cái này…”
“Lần sau nếu cậu muốn có người thử bánh thì gọi cho mình, mẹ mình trước đây làm ở tiệm bánh ngọt, cho nên mấy cái này mình rành lắm.

Còn có Tư Duệ chỉ thích ăn bánh do mình mang đến thôi, ai anh ấy cũng sẽ từ chối!” Vũ Minh Nguyệt hóm hỉnh đáp, nụ cười của cô bé làm Đào Tiểu Vy cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Này không phải là đang giúp cô nhóc, mà là đang đến để nói với cô rằng đừng cố tiếp cận Âu Dương Tư Duệ thì đúng hơn.

Ở trong ngôi trường này ai không biết mối quan hệ của bọn họ đâu chứ, chỉ là bây giờ họ còn những đứa trẻ, tương lai ai có thể biết trước được gì.

“Cậu, cậu…” Đào Tiểu Vy tức đến thở mạnh, cô nhóc hiện tại không biết làm thế nào, vì nếu đắc tội một trong hai đều không có kết cục tốt đẹp gì.

Dù chỉ là một cô bé chín tuổi, nhưng từ nhỏ đã được cha mẹ dạy dỗ, tốt nhất là không nên động vào tứ đại phú hào ở Nam Vương này.

Vũ Minh Nguyệt cũng không thèm để tâm đến Đào Tiểu Vy, cô bé quay sang dịu dàng nhìn Âu Dương Tư Duệ lên tiếng.

“Anh Tư Duệ, hôm nay mẹ cho em đến nhà anh đấy! Buổi chiều em về cùng anh có được không?”
“Được, vậy năm giờ chiều gặp nhau ở cổng trường!” Trái ngược với thái độ lạnh lùng ban nãy, cậu nhóc cong môi đáp.

Đối với Âu Dương Tư Duệ lúc này mà nói Vũ Minh Nguyệt chẳng khác nào Âu Dương Ninh Tâm, cậu xem cô giống như em gái, vậy nên mới có thái độ cưng chiều thế này.

Những chuyện như sau này kết hôn, hay là hôn thê từ bé cậu chưa từng nghĩ đến.

“Sắp đến giờ vào lớp rồi, em đi trước đi, ở đây nắng gắt lắm!” Âu Dương Tư Duệ bộ dáng như anh trai xoa đầu cô nói, vì lo cho cô ở đây lâu có thể sẽ bị say nắng.

“Vâng, vậy anh cũng vào lớp đi, em đi đây!” Vũ Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu đáp.

“Chụt!” Trước khi rời khỏi khuôn viên trường học cô còn tặng cho cậu một nụ hôn nhẹ lên má.

Âu Dương Tư Duệ lập tức trở nên cứng đờ, cả người bất động không dám nhúc nhích, gò má không biết từ khi nào đã ửng đỏ.

Rõ ràng chỉ xem cô là em gái, sao cảm giác này lại kỳ lạ như thế nhỉ? Tim cậu như muốn nổ tung ra.

Nhìn thấy cảnh tượng bắt mắt thế này làm cho bạn học trong trường lại có cơ hội bàn tán, mà Đào Tiểu Vy trong lòng lại bắt đầu ôm một cục tức không thôi.

Cô nhóc này cũng giống với Vũ Minh Nguyệt, cô đã chấm Âu Dương Tư Duệ là bạn trai của mình mất rồi.

Giờ thấy một màn thân mật thế này, làm sao có thể không tức giận?
“Cái đồ đáng ghét này, ỷ vào việc hai nhà có quan hệ mà ra đây mà, hứ!” Cô nhóc giẫm mạnh chân xuống đất đầy giận dữ, rồi hầm hầm quay người bỏ đi về lớp.

…!
Ngồi trong lớp học, Âu Dương Tư Duệ hôm nay lại không thể tập trung vào bài tập, cậu nhóc cứ đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

Nhớ đến nụ hôn lên má của Vũ Minh Nguyệt khi nãy đầu cậu giống như muốn bùng nổ, tai cũng ù đi trong phút chốc.

“Điên thật mà!” Cầm cây bút trong tay, cậu lắc đầu nói thầm.

“Reng, Reng.” Lúc này chuông tan học đã vang lên, học sinh trong lớp nhanh chóng thu xếp tập vở cho vào cặp để ra về.

Âu Dương Tư Duệ cũng giống như mọi người, cậu cẩn thận sắp xếp sách vở gọn gàng, rồi bỏ vào cặp thật ngăn nắp.

Đâu đó xong xuôi, cậu cầm lấy cặp đi ra ngoài, lần này lại chủ động đến lớp đón Vũ Minh Nguyệt.

Trong lúc chờ đợi, Âu Dương Tư Duệ tựa lưng vào tường, cậu khoanh tay lại như một người đàn ông trưởng thành, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô tận.

“Bộp.” Còn đang ngẩn người vào hư không, thì một bàn tay nhỏ đánh nhẹ vào vai cậu, làm cho cậu giật mình.

“Anh Tư Duệ, chờ em có lâu không?” Cô nhóc Vũ Minh Nguyệt lúc này đã đứng trước mặt cậu lên tiếng, nụ cười của cô toả nắng giống như một thiên thần nhỏ.

_____???? To Be Continued ????_____
Cmt và like cho Ri nha mọi người ơi, nếu hay thì cho Ri xin thêm 1 phiếu nữa nha, yêu mọi người.

Chap sau đôi gà bông đáng yêu lắm, hẹn mọi người thứ 6 nha.

????.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 5: Có Nên Để Con Bé Nhập Hộ Khẩu Luôn Không



Âu Dương Tư Duệ con ngươi khẽ dao động, cậu cố gắng quên đi nụ hôn khi nãy, đưa tay về phía Vũ Minh Nguyệt lên tiếng. “Đưa cặp sách cho anh, anh giúp em cầm!”

“Bộp!” Tuy nhiên cô lại không làm như thế, mà mạnh dạng đặt tay mình vào tay của cậu. “Không cần đâu, em tự mình làm được! Anh chỉ cần nắm tay em là được rồi, chúng ta đi nhanh đừng để tài xế chờ!”

Vũ Minh Nguyệt lúc này không nhìn thấy tai của Âu Dương Tư Duệ đã đỏ ửng lên, cậu không hề chống cự mặc cho cô bé nắm tay mình kéo đi về phía cổng trường. Trong ánh nắng chiều diệu nhẹ, hai thân ảnh nhỏ nối đuôi nhau trải dài trên con đường đi của trường học.

Dinh thự Tulip.

Xe vừa dừng lại trước cửa lớn Vũ Minh Nguyệt đã nhanh tay mở cửa ra, cô đưa chân và nhảy thụp xuống xe mà không sợ bản thân có thể bị thương. Cô bé lon ton chạy vào nhà, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh tìm kiếm ai đó.

Ngoài cặp sách của mình, trên tay cô còn cầm một chiếc túi to với hoạ tiết bắt mắt, dường như là quà tặng dành cho ai đó.

“Chào Minh Nguyệt tiểu thư, cô đến đây chơi sao?” Một vài người hầu lên tiếng chào hỏi khi thấy Vũ Minh Nguyệt xuất hiện trong nhà, việc cô đến đây chơi đã là chuyện quen thuộc với bọn họ.

“Vâng ạ, mẹ đã cho phép cháu rồi ạ!” Vũ Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu đáp.

“Vậy tiểu thư cứ tự nhiên, chúng tôi xin phép đi làm việc trước, nước và bánh ngọt sẽ lên ngay!”

Vũ Minh Nguyệt hào hứng trả lời. “Vâng ạ, cháu cảm ơn.”

“…”

Mãi một lúc lâu mà chỉ thấy có người giúp việc ở trong nhà, gương mặt cô thoáng chút thất vọng. “Ninh Tâm vẫn chưa về sao?” Cô bé cất giọng non nớt, rồi ngồi phịch xuống sofa.

“Anh vừa gọi cho mẹ, sắp về đến rồi! Mà em tìm Ninh Tâm để làm gì, có chuyện quan trọng?” Âu Dương Tư Duệ lúc này cũng nhàn nhã bước vào, cậu để cặp ngay ngắn lên ghế rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

“Cũng không có gì. Lần trước con bé nói thích mô hình xe đua nổi tiếng ở nước Y, cho nên em đã gọi cho bác hai nhờ mua giúp. Hôm nay hàng đã về đến, em muốn cho con bé chút bất ngờ!” Vũ Minh Nguyệt nhẹ lắc đầu, cô thích thú lôi một hộp lớn trong túi quà ra.

Chiếc hộp xe được thiết kế rất sang trọng, đây là phiên bản giới hạn khó mua vô cùng, nếu không phải là khách V.I.P hay là người có quen biết thì chắc chắn không mua được. Đối với Âu Dương Tư Thần hay Lạc Ninh Hinh thì chuyện này cũng không khó, nhưng Âu Dương Ninh Tâm chưa từng nói cho hai người nghe, vậy nên trong nhà ngoại trừ Vũ Minh Nguyệt thì ai cũng không biết được.

“Con bé thích mô hình xe mô tô sao anh không biết nhỉ?” Nhìn hộp lớn trong tay Vũ Minh Nguyệt, Âu Dương Tư Duệ nhíu mày đáp. . Ra chương nhanh nhất tại { TRЦмtrцуe n. V N }

“Chết rồi, anh đừng có nói cho ai biết đấy, là bí mật giữ hai đứa mà em lại quên mất mà nói cho anh nghe rồi!” Vũ Minh Nguyệt lúc này mới nhớ ra lời hứa của mình, cô bé rầu rĩ đưa tay đấm nhẹ vào đầu vì não cá vàng.

“Yên tâm, anh sẽ giữ bí mật cho hai đứa!”

Âu Dương Tư Duệ cẩn thận quan sát hành động của Vũ Minh Nguyệt, lúc ngốc nghếch thế này trông cũng thật đáng yêu. Nhờ cô bé mà cậu biết được sở thích của em gái rồi, lần sau cậu cũng muốn tạo bất ngờ cho em gái. Có điều sở thích của cô em này cũng thật lạ, mới có năm tuổi lại thích xe đua, sao không phải là búp bê hay gấu bông như những đứa trẻ khác?

Vũ Minh Nguyệt gấp gáp cất hộp quà vào túi, xong rồi lại co chân chạy lên phòng ngủ của Âu Dương Ninh Tâm, cẩn thận đặt nó lên bàn học của cô bé. “Vậy là được rồi, em ấy chắc sẽ thích lắm!” Cảm thấy đã ổn, cô nở nụ cười hài lòng thì thầm.

Bên ngoài xe của Âu Dương Tư Thần cũng vừa đúng lúc về đến. Anh tự mình mở cửa cho Lạc Ninh Hinh và Âu Dương Ninh Tâm xuống xe, phong độ và vẻ ngoài vẫn giống như mười năm trước, thứ khác đi có lẽ là gương mặt đã có vài nếp nhăn, thời gian luôn làm con người thay đổi. Lạc Ninh Hinh cũng như vậy, tuy nhiên vì biết chăm sóc da nên gương mặt cũng không thay đổi gì, còn có phần lão hóa ngược.

“Con bé ngủ rồi sao? Bây giờ mới có năm giờ sao lại ngủ, em xem thử có sốt hay không?” Nhìn thấy con gái say giấc trên tay Lạc Ninh Hinh, Âu Dương Tư Thần lo lắng hỏi.

“Không sao cả, có lẽ do chạy nhảy nhiều nên mệt mà thiếp đi thôi, cứ để con ngủ một lát!” Cô lắc đầu trả lời. Nãy giờ ở trên đường đi cô cũng đã kiểm tra qua, cô bé hoàn toàn ổn.

“Không sao thì tốt, chúng ta vào nhà thôi!” Âu Dương Tư Thần thở phào. Anh một tay cầm lấy túi xách và cặp của con gái nhỏ, tay còn lại dịu dàng đỡ lấy eo cô.

“…”

Vũ Minh Nguyệt từ trên lầu nhìn xuống thấy họ đã về cô bé liền phấn khích chạy nhanh xuống lầu, suýt chút nữa còn bị ngã xuống cầu thang dài.

“Dì Ninh Hinh, chú Tư Thần, mừng hai người về nhà!” Lạc Ninh Hinh vừa đỡ con gái ngồi xuống, thì cô bé đã chạy đến trước mặt kêu lên.

Âu Dương Tư Thần. “Chào con!”

“Minh Nguyệt đến chơi sao? Con và Tư Duệ đã ăn uống gì chưa?” Lạc Ninh Hinh cũng lên tiếng hỏi.

“Chưa ạ, con muốn ăn bánh Croissant của dì làm cơ, vẫn là nhân chocolate như mọi khi ạ!” Vũ Minh Nguyệt lễ phép trả lời, đây cũng là một trong những lý do cô bé đến đây.

“Được, vậy lát nữa dì làm cho con ăn, nhưng phải sau giờ cơm đã. Con muốn ăn món gì, để dì nói thím Chu nấu cho con!” Lạc Ninh Hinh đối với Vũ Minh Nguyệt đều cưng chiều như con cái trong nhà, cô sớm đã chọn con dâu cho mình rồi.

“Cái gì cũng được ạ, con không kén ăn!”

“Ưm…” Vì Vũ Minh Nguyệt xuất hiện đã vô tình đánh thức Âu Dương Ninh Tâm, cô nhóc từ trong lòng của Lạc Ninh Hinh ngồi dậy, đưa tay lên dụi dụi mắt. “Chị Minh Nguyệt, chị đến khi nào vậy?” Cô nhóc giọng còn ngái ngủ hỏi.

“Chị đến nãy giờ rồi, còn có mang quà to cho em nữa!” Vũ Minh Nguyệt mũi nở phồng nói.

“Quà sao?” Âu Dương Ninh Tâm nghe đến đây liền tỉnh ngủ, bởi vì cô bé thật sự mong chờ cái mô hình kia đã lâu.

“Có muốn xem không? Đi, chị dẫn em đi xem nó!” Nói rồi Vũ Minh Nguyệt lại nắm tay dẫn Âu Dương Ninh Tâm đi, không kịp chờ cô bé trả lời gì.

Nhìn hai đứa trẻ chạy đi, Âu Dương Tư Thần ở đây cong môi cười. “Em nghĩ chúng ta có nên để con bé nhập hộ khẩu luôn hay không? Dinh thự Tulip giờ là ngôi nhà thứ hai của con bé rồi, quần áo để ở đây có khi còn nhiều hơn ở nhà Lục Thần Vũ!” Anh bất lực nói với Lạc Ninh Hinh.

“Anh chỉ được cái nói đúng! Được rồi, anh cũng đi tắm đi, lát nữa còn xuống ăn cơm!” Lạc Ninh Hinh huých vào tay anh đáp.

Bọn họ nãy giờ nói chuyện lại không có để ý đến Âu Dương Tư Duệ. Thấy con trai học cả ngày đã mệt, đến giờ về vẫn còn ôm quyển sách không buông, Lạc Ninh Hinh có hơi lo lắng.

“Tư Duệ, học vừa đủ thôi con, như vậy mệt lắm. Con cũng lên tắm rửa đi, sắp đến giờ cơm rồi!” Lạc Ninh Hinh bước đến dịu dàng xoa đầu con trai nói. Đứa trẻ nhà cô rất ham học, thời gian học bài chưa bao giờ là đủ với cậu.

Âu Dương Tư Duệ thật sự còn muốn xem tiếp, nhưng khi thấy Lạc Ninh Hinh lo lắng cậu liền gấp quyển sách lại, nhanh tay bỏ nó vào cặp. “Vâng, con đi lên lầu đây!”

“Ừm, xong rồi thì gọi cả Minh Nguyệt và Ninh Tâm xuống cùng!” Cô lúc này mỉm cười hài lòng.

Âu Dương Tư Duệ bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng rất thương Lac Ninh Hinh. Cậu biết lúc sinh ra mẹ đã gặp rất nhiều nguy hiểm còn suýt mất mạng, cho nên lời mẹ nói cậu không bao giờ cãi lại. Thật may vì năm đó ba còn cứu được mẹ, bằng không cậu sau này lớn lên sẽ tự dằn vặt bản thân rất nhiều.

_____? To Be Continued ?_____


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad