Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 46: 46: Ngày Đầu Tiên Ngừng Thích Âu Dương Tư Duệ



Phó Tử Khanh trông như một con cún nhỏ, hắn vui vẻ chạy đến bên cạnh Vũ Minh Nguyệt, miệng luyên thuyên nói.

“Ngày mới tốt lành! Đêm qua em có ngủ ngon không? Có nhớ đến tôi không? Còn tôi thì nhớ em lắm đấy, đến ngủ cũng nằm mơ thấy em!” Ánh mắt hắn tràn đầy vui vẻ, Vũ Minh Nguyệt hiện tại chính là nữ thần của hắn.

“Tôi đâu có điên mà nhớ đến anh chứ? Đến giờ vào lớp rồi, anh đừng có làm phiền tôi nữa!” Vũ Minh Nguyệt chán ghét nhìn hắn.

Trong phút chốc cô chợt nhận ra, Phó Tử Khanh chính là phiên bản khác của cô, hắn hiện tại giống như cô ngày trước, miệt mài theo đuổi một người vốn không thích mình.

Cô nở một nụ cười khổ, cô bây giờ là đang sử dụng cách của Âu Dương Tư Duệ làm tổn thương hắn, mà lời nói còn khó nghe hơn.

“Xin lỗi, tôi phải vào lớp rồi!” Vũ Minh Nguyệt rũ đầu thấp nói.

Cô không muốn trở thành Âu Dương Tư Duệ thứ hai, càng không mong muốn Phó Tử Khanh lại bị tổn thương như Vũ Minh Nguyệt đã từng.

Phó Tử Khanh không muốn làm cô không vui, hắn cầm lấy túi bánh đặt lên tay cô, đáp.

“Vậy em vào lớp nhanh đi, nhớ ăn hết bánh của tôi đó!”
Không để Vũ Minh Nguyệt có cơ hội từ chối, hắn đã gấp gáp quay đầu đi về lớp học của mình.

Vũ Minh Nguyệt tay cầm túi bánh, mắt nhìn về phía bóng lưng của hắn, cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng lên.

“Xin lỗi nhé, tình cảm của anh tôi không thể nào đáp lại nhưng bánh này tôi sẽ ăn thật ngon miệng.” Bất giác khoé môi cô nở một nụ cười nhẹ.

Mọi hành động của Phó Tử Khanh và Vũ Minh Nguyệt đều nằm trong tầm mắt anh trai cô.

Vũ Minh Nhật đang quan sát, xem thử hắn ta có phải hay không tiếp cận em gái anh là có ý đồ.

Nhưng khi nhìn thấy cô mỉm cười, lòng anh như nhẹ đi hẳn.

“…”
Vũ Minh Nguyệt vào lớp liền ngồi xuống bàn học, cô cẩn thận mở túi bánh ra, bên trong có một chiếc hộp tinh xảo dùng để đựng bánh.

Cô lấy một chiếc bánh kem dâu nếm thử, quả nhiên đồ ngọt có thể khiến tâm tình người ta tốt hơn.

Xem ra ngày đầu tiên không còn muốn thích Âu Dương Tư Duệ nữa cũng không tồi.

Lúc này, ở phía dưới phòng học, một vài nữ sinh đang ghen tị bàn tán về cô, còn quá đáng đến mức lôi cả mẹ Vũ Đình vào.

“Này nhìn đi, cô ta đang vui vẻ ăn bánh kia kìa, trông thật đáng ghét!”
“Đúng là đồ đàn bà lẳng lơ, một bên thì chạy theo Tư Duệ tỏ tình, bên còn lại thì cố tình quyến rũ Phó Tử Khanh.”
“Hồ ly tinh! Nghe nói trước đây mẹ của nó cũng như vậy đấy, còn bị người ta hắt nước bẩn, cũng không biết dùng thủ đoạn nào mà lại câu được cậu hai nhà họ Lục.”
“Vũ gia nhà nó còn buôn cả hàng cấm, tốt nhất là đừng nên giao du với nó!”
“…”
Vũ Minh Nguyệt mặt mày tối sầm lại, cô có thể không quan tâm những lời bọn họ nói về mình và xem đó như là chó sủa bên tai.

Nhưng bây giờ bọn họ còn nói về mẹ cô và Vũ gia thì không thể tha thứ được, đó là giới hạn của cô.

Cầm lấy hộp bánh trên tay, Vũ Minh Nguyệt không nói một lời nào liền đứng dậy, cô hướng về phía đám nữ sinh kia mà bước đến.

“Bộp.”
Trong lúc bọn họ còn chưa kịp nhận ra Vũ Minh Nguyệt sẽ làm gì, thì toàn bộ bánh kem trên tay cô đều úp lên đầu nữ sinh vừa mới mắng mẹ của cô.

“Á, cái quái gì vậy? Con khốn, tại sao mày lại đổ bánh lên đầu tao.” Nữ sinh kia gào lên dữ dội, cô ta ứa nước mắt, tay liên lục đưa lên cố lau đi bánh kem trên đầu mình.

Vũ Minh Nguyệt thản nhiên, cô trừng mắt, gằn giọng đáp trả cô ta.

“Lần sau nếu còn để tôi nghe thấy cái miệng dơ bẩn của cô nói xấu mẹ tôi và Vũ gia, thì thứ úp trên đầu cô không phải là bánh kem đâu! Tin tôi đi, nó sẽ đặc sắc hơn hôm nay nhiều!”
“M…mày…” Nữ sinh kia muốn phản bác nhưng nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của Vũ Minh Nguyệt thì lại lắp bắp không nói nên lời.

Vì quá xấu hổ, cô ta khóc lóc chạy ra khỏi lớp.

Vũ Minh Nguyệt không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, cô rút khăn tay trong túi ra, lau sạch bánh kem dính trên tay mình rồi vứt khăn tay vào những nữ sinh còn lại.

“Không chỉ có cô ta, mà là tất cả các người.

Biết ba tôi lợi hại thế nào đúng không? Nếu để ba tôi nghe thấy lời các người nói ngày hôm nay, thì gia đình các người sẽ không thể sống yên ổn ở thành phố Nam Vương này đâu.”
Từng lời từng chữ Vũ Minh Nguyệt nói đầy đe dọa, khiến đám nữ sinh không nhịn được mà phát run.

Bình thường cô không gây chuyện cũng không cố tình lấy gia thế của mình ra đe dọa ai, nhưng giờ thì có đấy.

Đám nữ sinh kia lập tức cụp mắt xuống, không ai dám nhìn thẳng vào cô.

Cũng đúng thôi, với cái danh tiếng của Lục Thần Vũ thì bọn chúng sợ là phải.

Chỉ là ban đầu Vũ Minh Nguyệt quá hiền, cho nên chúng mới thừa cơ hội được đằng chân lên đằng đầu.

Không khí trong lớp học cứ như bị rút cạn, không ai dám hít thở mạnh, cũng không còn ồn ào.

Một số thì sợ hãi không dám động đậy, số còn lại thì đang hóng hớt xem chuyện.

Vũ Minh Nguyệt cũng không muốn phải trở thành tâm điểm chú ý, lời cũng đã nói xong cô bình thản quay về chỗ ngồi.

…!
Giờ nghỉ trưa, Phó Tử Khanh lại mon men đến gần lớp học của Vũ Minh Nguyệt, hắn là đang muốn cùng cô ăn cơm trưa.

Chỉ là hắn vừa đến nơi lại thu hút nữ sinh gần đó, bọn họ vây quanh hắn bàn tán không ngưng nghỉ.

Phó Tử Khanh cũng không phải lần đầu tiên gặp chuyện thế này, những lúc như vậy hắn chỉ cần lơ đi là được.

“Minh Nguyệt, tôi đến rủ em đi ăn trưa này, mau đi thôi!” Nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt từ lớp học đi ra, Phó Tử Khanh liền mỉm cười chạy đến.

“Lại là anh nữa sao?” Vũ Minh Nguyệt đau đầu nhìn hắn, bây giờ thì cô hình như hiểu được cảm giác của Âu Dương Tư Duệ rồi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Phó Tử Khanh là vì cô mà đến đây, nơi này hắn cũng không có bạn bè hay người thân.

Đã như vậy thì cô để hắn đi ăn trưa cùng mình và anh trai chắc cũng không có vấn đề gì, xem như có thêm một người bạn đi.

“Được rồi, chúng ta đi, anh trai tôi đang chờ!” Vũ Minh Nguyệt gật đầu đồng ý.

Phó Tử Khanh nghe thấy lại cực kỳ vui mừng, hắn lại giống con cún nhỏ vẫy đuôi đi sau lưng cô, vừa đi vừa nói chuyện không yên.

…!
Đến cửa căn tin của trường học, Vũ Minh Nguyệt bắt gặp Âu Dương Tư Duệ cũng đến ăn cơm, theo sau anh còn có Tô Đàm Vân và vài người bạn.

Nếu là lúc trước thì cô đã không cần mặt mũi mà chạy đến quấn lấy anh, có điều bây giờ đã khác rồi.

Vũ Minh Nguyệt gật đầu với anh thay cho lời chào, sau đó lại lướt qua anh cùng với Phó Tử Khanh đi mất.

Âu Dương Tư Duệ có chút sững sờ, hình như đây là lần thứ hai Vũ Minh Nguyệt làm lơ anh, lồng ngực anh bỗng nhiên cảm thấy đau nhói.

Cô lại còn đi cùng Phó Tử Khanh, nhìn thấy hắn lại khiến anh cảm thấy đáng ghét.

Từ ngày hôm qua cô cũng không gọi điện hay nhắn tin cho anh, điều mà cô vẫn làm suốt mười mấy năm qua, đến nỗi nó đã trở thành một chuyện không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

“Tư Duệ, vào trong đi!” Một vài bạn học lên tiếng thúc giục, mới mang hồn phách anh kéo về.

Âu Dương Tư Duệ thẫn thờ đi vào căn tin, đôi mắt màu nâu nhạt vẫn không ngừng tìm kiếm vị trí mà Vũ Minh Nguyệt đang ngồi.

Đột nhiên cổ họng anh đắng ngắt, không còn chút khẩu vị nào.

_____????To Be Continued????_____.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 46: Xa Cách



Bên này Vũ Minh Nhật đã lấy sẵn một bàn thức ăn, anh chọn toàn là món em gái thích. Anh biết mỗi khi cô không vui thì đồ ăn chính là chân ái, chỉ cần ăn ngon miệng cô sẽ cảm thấy vui vẻ.

“Đến rồi sao? Mau ngồi xuống đi, anh lấy cơm cho em rồi!”

“Vâng! Anh hai, hôm nay em đưa bạn đến ăn cơm cùng, sẽ không có vấn đề gì đúng không?” Vũ Minh Nguyệt nhìn anh mỉm cười, sau đó lại liếc nhìn Phó Tử Khanh.

Vũ Minh Nhật từ lúc hai người bước vào cũng đã chú ý đến hắn ta rồi, chỉ là anh muốn em gái nói trước thôi. Mặc dù cái tên này cũng làm anh chướng mắt nhưng hắn có thể làm em gái anh vui thì cũng tạm chấp nhận được.

Phó Tử Khanh nhìn Vũ Minh Nhật đột nhiên lại thấy ớn lạnh, hôm trước hắn còn ngạo mạn trước mặt anh, ai biết anh lại là anh trai của Vũ Minh Nguyệt chứ. Hắn không biết liệu anh có đồng ý không nữa, nghĩ đến đây làm hắn có chút lo.

“Ngồi đi, dù sao thì có thêm người ăn cùng sẽ vui hơn.” Vũ Minh Nhật gật đầu, anh đồng ý cho hắn cùng ăn trưa.

“Đại ca, cảm ơn anh, vậy tôi không khách sáo!” Chỉ chờ có như thế, Phó Tử Khanh liền không cần mặt mũi mà ngồi xuống, hắn cầm lấy đũa bắt đầu gắp thức ăn.

Vũ Minh Nguyệt nhìn hắn tự nhiên liền cảm thấy có chút buồn cười, có ai như hắn không chứ, vừa gặp anh trai cô lần đầu đã cởi mở như vậy rồi.

“Em còn đứng đó làm gì, ngồi xuống ăn cơm đi!” Thấy em gái mãi không chịu ngồi xuống, Vũ Minh Nhật nhíu mày lên tiếng.

… . Đọc truyện tại { trumtruye Л.V И }

Phía xa căn tin, Âu Dương Tư Duệ đang ngồi một mình trong góc khuất, những người bạn kia cùng Tô Đàm Vân ngồi riêng một bàn. Từ lúc nghe lời Phó Tử Khanh nói, anh cũng nhận ra điều gì đó ở Tô Đàm Vân, chỉ là cô ta rất thích bám người, đuổi cách mấy cũng không đi.

Ánh mắt anh ủ rũ nhìn về phía Vũ Minh Nguyệt, cô là đang cười nhưng mà không phải với anh. Bình thường chỗ ngồi kia là của anh, nay nó lại dành cho Phó Tử Khanh, mà anh trong lòng mặc cảm cũng không dám đến gần quấy rầy họ.

Bằng cách nào đó Âu Dương Tư Duệ nhận ra, Vũ Minh Nguyệt của anh khác trước rồi, cô không còn quấn lấy anh như đã từng nữa. Cũng phải, là do anh một lòng đẩy cô ra xa, kết cục bây giờ là do anh chọn.

Không thể nhìn ba người cười nói vui vẻ thêm nữa, Âu Dương Tư Duệ đứng lên rời khỏi căn tin của trường, suất cơm trên bàn anh vẫn chưa động đũa. Ngày hôm nay đủ rồi, anh không còn khẩu vị để ăn nữa.

Âu Dương Tư Duệ vừa rời đi, Vũ Minh Nguyệt theo thói quen nhìn theo bóng lưng của anh, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng. Dù đã quyết tâm sẽ không thích anh nữa, nhưng trái tim cô thật không dễ chịu chút nào.

“Minh Nguyệt, ăn nhiều vào, nãy giờ em đã ăn gì đâu.” Thấy cô ngẩn ngơ không chịu ăn uống, Phó Tử Khanh lên tiếng thúc giục.

“À, vâng!” Vũ Minh Nguyệt liền gượng gạo đáp. Thật sự cô cũng giống Âu Dương Tư Duệ không có chút khẩu vị nào, có điều vì anh trai đang ở đây nên cô phải cố ăn thêm một ít, để anh ấy không lo lắng.

Vũ Minh Nhật nãy giờ cũng đã chú ý đến Âu Dương Tư Duệ ở bên kia, trong lòng anh phải nói thật sự rất sảng khoái. Ai kêu người nào đó cứ khi dễ em gái anh, giờ bị người ta bơ lại chắc chắn cũng không dễ chịu gì.

Phó Tử Khanh cảm thấy Vũ Minh Nguyệt không vui, hắn nói. “Minh Nguyệt, nghe nói đợt này trường tổ chức một chuyến đi dã ngoại, không biết em có đi hay không?”

“Đúng rồi, anh cũng có nghe nói qua, dự là tháng sau khởi hành, chắc nay mai sẽ thông báo.” Vũ Minh Nhật uống một ngụm nước, anh lên tiếng.

“Dã ngoại sao? Nếu anh hai đi thì em sẽ đi, còn không thì em ở nhà vậy!” Vũ Minh Nguyệt chậm chạp suy nghĩ rồi đáp, với cô bây giờ dù ở nhà hay ở đâu đi chăng nữa cũng chẳng khác gì nhau.

“Ồ, vậy nếu em đi thì tôi sẽ đi, còn không thì tôi cũng ở nhà ngủ cho khỏe.” Phó Tử Khanh gật đầu tiếp lời. Mấy nơi dã ngoại với hắn đã đi đến nhàm chán, hắn chỉ hứng thú khi ở đó có người mà hắn thích.

Vũ Minh Nguyệt thở dài nhìn hắn, cô cũng không biết phải giải quyết thế nào với hắn đây, nặng lời xua đuổi thì cô không nỡ rồi đấy, mà im lặng thì hắn lại tưởng rằng cô đã chấp nhận hắn.

Mà thôi kệ vậy, cứ để hắn như thế đi, cô chỉ cần giữ khoảng cách với hắn là được, chờ hắn chán rồi chắc sẽ buông tha cho cô.

Mới đó mà đã một tuần trôi qua, Vũ Minh Nguyệt vẫn lạnh lùng và cố ý giữ khoảng cách với Âu Dương Tư Duệ. Ngoài căn tin ăn uống ra, thì nơi nào có anh thì cô sẽ nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác.

Mối quan hệ của cả hai dần trở nên xa cách, cứ như bọn họ trước nay vốn chưa từng thân thiết. Mà hành động của Vũ Minh Nguyệt lại gây nên sự chú ý không nhỏ, việc cô không còn bám theo Âu Dương Tư Duệ đã trở thành chủ đề bàn tán, đi đâu cũng thấy mọi người tụm năm tụm ba xì xầm.

Vũ Minh Nguyệt cũng dần quen rồi, chỉ cần bọn họ không nói những lời quá đáng thì cô chấp nhận được, cứ thế xem như gió thổi ngang tai mà thôi.

Nhưng có một điều cô không hề biết, rằng Âu Dương Tư Duệ cả tuần này giống như ngồi trên lửa, tâm trạng của anh vô cùng tồi tệ. Chỉ một tuần ngắn ngủi, mà thành tích học tập của anh đã có dấu hiệu giảm sút.

Mỗi ngày trở về nhà anh cũng không có hứng thú học hành, mắt vẫn luôn dán vào điện thoại chờ tin nhắn từ ai đó, lần đầu tiên trong đời anh biết mong chờ là cái gì. Nhưng đổi lại chỉ là thất vọng, đã một tuần trôi qua nhưng hộp thư của anh vẫn không có tin nhắn đến, tất cả còn lại là những tin nhắn cũ được gửi từ tuần trước đó.

Âu Dương Tư Duệ không muốn chờ đợi nữa, anh chủ động nhắn tin cho Vũ Minh Nguyệt, chuyện mà trước nay rất hiếm thấy.

[Minh Nguyệt, ngày mai em có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói với em!]

“…”

Tin nhắn đã gửi đi, mà bên kia vẫn không thấy hồi âm. Năm, Mười, rồi ba mươi phút sau đó, điện thoại của anh vẫn bất động không một cái rung nhẹ.

Mãi cho đến tận giờ phút này, Âu Dương Tư Duệ mới cảm thấy bất an lo lắng, Vũ Minh Nguyệt dường như không còn muốn nói chuyện với anh nữa rồi. Anh bây giờ phải làm sao đây, là học sinh giỏi nhưng hiện tại anh không nghĩ được gì.

Âu Dương Tư Duệ đặt điện thoại xuống bàn, anh đứng lên nhưng nghĩ đến lỡ như Vũ Minh Nguyệt nhắn đến mà anh không nhìn thấy thì không ổn, vậy là anh lại cầm điện thoại lên.

Trong lòng anh đầy bứt rứt, anh muốn uống nước lạnh, hi vọng có thể làm dịu cơn khó chịu của anh đi.

Ban đêm, nhà bếp đã tắt đèn tối om, người hầu cũng đã đi nghỉ ngơi, giờ ở đây không còn ai.

Âu Dương Tư Duệ nhờ vào ánh sáng nhỏ nhoi của màn hình điện thoại tìm đến cửa tủ lạnh. Anh mở cửa ra, cầm lấy bình nước rồi vặn nắp, đưa lên cao uống một hơi.

Trong bóng tối mờ ảo, thân ảnh cao to đang ừng ực từng ngụm nước lớn, yết hầu nam tính của anh khẽ chuyển động lên xuống trông vô cùng thu hút.

Khi anh nhìn lại điện thoại thì vẫn không có gì thay đổi, không có tin nhắn phản hồi từ Vũ Minh Nguyệt. Bất lực, anh mở ra cuộc trò chuyện của hai người, rồi cẩn thận đọc từng dòng tin nhắn cũ mà cô đã gửi đến.

Lúc trước anh còn thấy nó bình thường nếu không muốn nói là phiền phức, vậy mà bây giờ đến lúc anh cảm thấy mong chờ thì tin nhắn không còn được gửi đến nữa.

Âu Dương Tư Duệ nở nụ cười buồn.

Vũ Minh Nguyệt trước đây dù là chuyện nhỏ xíu cũng muốn nghe anh kể, bây giờ khi anh chủ động muốn nói chuyện với cô, thì cô đã không còn nguyện ý nghe nữa.

_____?To Be Continued?_____


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.