Cuối tuần.
Hôm này là ngày Âu Dương Tư Duệ thực hiện lời hứa đưa em gái ra nước ngoài xem giải đua xe lớn.
Từ sáng sớm, Âu Dương Ninh Tâm đã thức dậy, cô nhóc mở tủ tìm cho bản thân một bộ quần áo năng động nhưng không kém phần xinh xắn.
Quần jean xanh kết hợp với áo thun và áo khoác da ở ngoài, kèm theo đó là chiếc mũ lưỡi trai màu đen có hình một chiếc mô tô được thêu tinh tế, đây cũng là quà sinh nhật mà Vũ Minh Nguyệt tặng cho cô nhóc.
Âu Dương Ninh Tâm háo hức chạy xuống lầu, tóc dài đã được cột đuôi ngựa khẽ di chuyển theo bước chân cô bé.
“Mẹ, anh hai đã dậy chưa ạ?”
Trông thấy Lạc Ninh Hinh đang ngồi ở bàn ăn sáng, Âu Dương Ninh Tâm cất giọng trong trẻo hỏi.
“Anh hai và ba con đang chạy bộ bên ngoài, một lát nữa chắc là về đến! Mà sao hôm nay bảo bối của mẹ dậy sớm vậy, bình thường cuối tuần chẳng phải con ngủ đến trưa sao?” Nhấp nhẹ một ngụm trà nóng, bà ấy mỉm cười trả lời con gái.
Âu Dương Ninh Tâm biết mẹ đây là muốn trêu chọc mình, cô nhóc phụng phịu ngồi xuống bên cạnh, rồi chu môi tỏ ra hờn dỗi.
“Mẹ này, mẹ còn không biết hôm nay con muốn đi đâu sao?”
“Dĩ nhiên là mẹ biết chứ! Thôi, không đùa nữa, khi nào đi phải cẩn thận đấy, con đừng chạy lung tung có biết không? Nhớ cả ba đứa phải ăn uống đầy đủ, không được vì vui quá mà bỏ bữa đâu!” Lạc Ninh Hinh dịu dàng xoa đầu con nói.
Mới ngày nào cô bé còn nhỏ xíu được bà ấy ôm vào lòng, bây giờ đã lớn thế này rồi.
“Vâng ạ!” Âu Dương Ninh Tâm ngoan như một chú cún nhỏ gật đầu, cô bé sau đó liền cầm lấy bánh mì trên bàn cắn một miếng.
Ở đây hai mẹ con đang nói chuyện vui vẻ thì bên ngoài hai ba con Âu Dương Tư Thần cũng vừa về đến.
Chạy bộ cả buổi sáng nên cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nề đi vào trong.
“Ồ, Ninh Tâm nhà chúng ta dậy rồi à? Hôm nay trông con rất xinh đẹp đấy!” Âu Dương Tư Thần đi đến gần mỉm cười nói với con gái.
Hai người con gái ông ấy quan tâm và yêu thương nhất trên đời, một là Lạc Ninh Hinh còn lại chính là Âu Dương Ninh Tâm, cô bé là bảo bối nhỏ của ông ấy.
“Cảm ơn ba ạ! Ba mau lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn sáng đi ạ, thức ăn đã sắp nguội rồi, cả anh hai nữa!” Cô bé ngẩng đầu lên nói, sau đó nhìn sang anh trai nháy mắt, đây chính là muốn thúc giục anh của mình nhanh một chút đây mà.
“Anh biết rồi, em lo ăn phần của mình đi!” Âu Dương Tư Duệ ấm áp trả lời, rồi anh đi thẳng lên lầu để về phòng ngủ của mình.
Nhìn đồng hồ đã bảy giờ, Âu Dương Tư Duệ cần thiết phải sửa soạn nhanh hơn, anh còn cần phải đến đón Minh Nguyệt cùng đi.
…!
Tại Vũ gia.
Vũ Minh Nguyệt ở đây cũng háo hức không kém cô bé Âu Dương Ninh Tâm kia là bao, cô đã chuẩn bị hành lý từ cái ngày mà được Ninh Tâm rủ rê đi chơi.
Buổi sáng, lúc mặt trời còn chưa lên thì cô đã thức dậy rồi, cũng không biết đã chọn lựa bao nhiêu bộ quần áo nữa, nhưng vẫn chẳng có cái nào khiến cô ưng ý.
“Sao trông cái nào cũng không đẹp vậy?” Nhìn tủ quần áo đầy ắp cô ưu sầu thốt lên.
Trong tủ toàn là những mẫu quần áo mới của năm nay, vậy mà cô lại thấy không thuận mắt, còn có phần quê mùa nữa là.
“Chờ đã, không phải mới tuần trước dì Ninh Hinh có gửi đến cho mình mấy bộ sưu tập thời trang mới ra mắt sao? Phải đi xem thử mới được!” Vũ Minh Nguyệt đóng cửa tủ lại, cô chạy nhanh đến phòng thay đồ bên cạnh, trong phòng cô thứ nhiều nhất chính là quần áo và trang sức.
Vũ Minh Nguyệt vào đến phòng liền quan sát và lựa chọn, quả nhiên đồ do Lạc Ninh Hinh thiết kế luôn khiến cô rất hài lòng, mẫu nào cũng đều thấy thích.
“Tuyệt vời, mẫu váy này sinh ra là dành cho mình đây mà!” Trông thấy nơi góc tủ có một chiếc váy màu hồng nhạt, cô thích thú mỉm cười.
Kiểu dáng hiện đại lại không kém phần sang trọng, đặc biệt lớp vải mềm mại khiến người mặc cảm thấy cực kì thoải mái, vừa chạm tay vào đã làm Vũ Minh Nguyệt rất thích.
Chiếc váy dài qua gối, hai bên tay phồng được thiết kế đầy tinh tế, phần cổ áo còn được thêu những bông hoa tulip trang nhã.
“Chọn mày nhé!” Vũ Minh Nguyệt không còn cần suy nghĩ gì thêm, cô chụp lấy chiếc váy rồi chạy ù vào nhà tắm.
“…”
Tiếng nước chảy bắt đầu vang lên, kèm theo đó là giọng hát ngọt ngào của Vũ Minh Nguyệt, hôm nay cô cảm thấy rất vui, dù cho chuyến đi còn chưa bắt đầu.
Nghĩ đến cảnh cô có thể ngồi cạnh Âu Dương Tư Duệ trên chuyên cơ, là trái tim thiếu nữ mới lớn của cô lại đập liên hồi.
Nửa tiếng sau, Vũ Minh Nguyệt một thân váy hồng kiêu sa từ trong phòng tắm bước ra, mặc dù vẫn chưa có trang điểm nhưng đường nét trên gương mặt cô vẫn sắc sảo.
Tự ngắm bản thân trong gương lại làm cô bật cười, cô xinh đẹp thế này chắc là anh sẽ thích.
“…”
Vũ Minh Nguyệt vui vẻ bước xuống phòng khách đã bắt gặp ánh mắt Vũ Minh Nhật đang nhìn mình.
Cô hào hứng ngồi xuống ghế sô pha, ôm lấy cánh tay của anh trai nói.
“Anh, lần này anh không đi được thì em sẽ mua quà về cho anh nhé!” Vũ Minh Nguyệt vốn còn muốn đưa anh trai đi cùng nhưng vì Vũ Minh Nhật có công việc bận nên đã từ chối.
“Không cần đâu! Chỉ cần em đi về mạnh khoẻ là được, dù có người bảo vệ nhưng tốt nhất là phải cẩn thận đấy!” Vũ Minh Nhật véo nhẹ vào cặp má mềm mại của cô nói, so với những thứ vật chất không đáng giá kia thì anh lo cho cô hơn.
“Em đã mười sáu tuổi rồi, đâu còn là con nít chứ, làm sao có thể gặp nguy hiểm? Vả lại đi cùng em còn có anh Tư Duệ và Ninh Tâm kia mà, anh yên tâm đi!” Cô phụng phịu nói, bởi vì cô hoàn toàn tin tưởng Âu Dương Tư Duệ có thể bảo vệ cô.
“Tiểu quỷ ngốc, đúng là hết thuốc chữa! Nên nhớ em là con gái của Vũ gia, tuyệt không thể để người khác khinh bạc! Em thích ai cũng được, nhưng hãy nhớ bản thân em mới là quan trọng nhất, nếu không sau này em sẽ không hạnh phúc!” Vũ Minh Nhật từ lúc ở buổi họp mặt đã không hài lòng với Âu Dương Tư Duệ, cho nên anh đây là đang lo lắng cho em gái, sợ cô lại bị tổn thương.
Cũng phải, Vũ Minh Nguyệt là cô em gái anh thương nhất, anh dĩ nhiên phải lo lắng.
Có điều cô em này của anh rất cứng đầu, có khi phải mình đầy thương tích mới chịu buông tay.
“Anh hai này cứ nhéo vào má người ta hoài cơ, lỡ không may mặt của em bị chảy xệ như bà thím thì làm sao đây?” Vũ Minh Nguyệt sợ xấu xí liền kêu lên, cô gấp gáp tránh xa anh ra.
“Kít!”
Đúng lúc này nên ngoài có tiếng xe dừng lại, Vũ Minh Nhật nói.
“Bạch mã hoàng tử của em đến rồi kìa, mau đi đi!”
“Anh chỉ giỏi chọc em thôi! Em đi đây, tạm biệt anh!” Cô bĩu môi đáp.
Tiếp theo đó chẳng chờ anh nói lại, cô đã nở nụ cười trên môi chạy đi ra ngoài, ánh mắt toát lên vẻ ngây thơ trong sáng.
Vũ Minh Nguyệt hiện tại chỉ là thiếu nữ mới lớn, trái tim của cô thuần khiết, cũng như tình cảm dành cho tất cả mọi người là chân thành, đặc biệt là Âu Dương Tư Duệ.
“Chị Minh Nguyệt, mau lên xe đi!” Âu Dương Ninh Tâm kéo cửa kính xuống, cô nhóc hào hứng kêu lên.
“Ừm, chị đến ngay đây!”
_____???? To Be Continued ????_____.
Tại sân bay, Âu Dương Tư Duệ trên người một bộ quần áo đơn giản, chỉ là kết hợp áo sơ mi trắng và quần tây cũng làm anh trở nên thành tâm điểm chú ý bởi vẻ ngoài và vóc dáng quá hoàn hảo. Mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, xương quai hàm tinh tế, cánh môi mỏng và lỗ mũi cao thẳng động lòng người.
Vừa xuất hiện anh đã trở thành tâm điểm, mọi người bắt đầu chỉ trỏ, có người còn nhầm anh với cả diễn viên nổi tiếng. Vẻ bề ngoài của anh thu hút nữ giới như vậy, lại càng làm cho ai đó cảm thấy không yên lòng.
Vũ Minh Nguyệt gương mặt thoáng không vui, mặc dù xung quanh cũng có không ít cánh đàn ông nhìn về phía cô. Nhưng ai quan tâm kia chứ, cô là không muốn những người con gái khác cứ chăm chăm vào người trong lòng của mình.
“Minh Nguyệt, em có muốn uống gì không?” Đi đến trước một quầy nước ở sảnh sân bay, Âu Dương Tư Duệ đột nhiên dừng lại hỏi Vũ Minh Nguyệt.
“Vâng, em muốn uống ca cao nóng!” Cô nhanh chóng mỉm cười đáp.
“Ninh Tâm, còn em thì sao?”
“Em cũng muốn giống chị Minh Nguyệt ạ!”
Nhận được câu trả lời Âu Dương Tư Duệ liền đến quầy chọn thức uống, mặc dù bên trong phòng Vip chắc chắn có, nhưng anh đặc biệt thích uống ở đây hơn.
“…”
Cầm ly ca cao nóng ấm trên tay, Vũ Minh Nguyệt vui vẻ nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào pha lẫn chút vị đắng vô cùng ngon, nó cũng làm cho cô cảm thấy thoải mái.
Hôm nay Âu Dương Tư Duệ lại không có uống trà, anh chọn cho mình một ly cà phê latte để giúp anh tỉnh táo hơn.
Vũ Minh Nguyệt trông thấy ly cà phê của anh khá đẹp mắt thì cứ ngắm mãi. Bình thường cô không uống những thứ này, chỉ có nước ép và ca cao mỗi khi đến tiệm mà thôi, cho nên cô là có chút tò mò hương vị của nó thế nào.
“Anh Tư Duệ, em có thể thử cà phê của anh một chút được không?” Cô ngây ngô nhìn anh hỏi.
Âu Dương Tư Duệ vốn không phải người hẹp hòi hay sạch sẽ, chỉ là anh đã uống rồi, có điều đứng trước ánh mắt mong chờ của cô thì anh cũng chịu thua. “Ừm!” Anh đưa ly cà phê của mình cho cô, gật đầu đồng ý.
Vũ Minh Nguyệt vui vẻ nhận lấy, cô cầm ly cà phê uống một ít, à thì quả nhiên thức uống thế này lại không hợp với cô. Nó cũng khá là ngon đấy chứ, có điều cô vẫn là thích ca cao nóng hơn.
Khoé môi của cô lúc này lại dính một chút bọt sữa từ ly cà phê, trông vừa đáng yêu lại vừa ngốc nghếch, mà cô thì lại chẳng biết điều này. “Xem ra vẫn là ca cao nóng ngon hơn!” Cô gật gù nói khẽ.
Âu Dương Tư Duệ từ nãy đến giờ đều chú ý cái miệng nhỏ nhắn của cô, anh lấy khăn tay ra, rồi đột nhiên đưa lên lau đi bọt sữa dính ở trên môi cô. Động tác nhẹ nhàng đầy tình cảm, có điều dường như không giống tình cảm của anh trai dành cho em gái lắm thì phải.
“Ơ…” Vũ Minh Nguyệt ngơ ngác, cô có chút xấu hổ và cũng không biết anh là đang làm gì.
“Môi em có bọt sữa kìa, anh lau sạch rồi!” Như biết được câu hỏi trong đầu cô, anh nhẹ giọng trả lời, ánh mắt thâm tình nhìn cô.
“A, cảm ơn anh!” Vũ Minh Nguyệt vội nở nụ cười gượng gạo đáp, anh cứ làm như thế này thì sao mà cô không thích anh được cơ chứ.
“Đi thôi, đến giờ rồi!” Âu Dương Tư Duệ cũng cảm thấy có điều không đúng, anh tránh ánh mắt của cô rồi đi thẳng.
“Vừa rồi mình nhìn nhầm sao, anh ấy đang đỏ mặt à?” Vũ Minh Nguyệt ngẩn người ra nói thầm, cô lại không hiểu tại sao.
Âu Dương Ninh Tâm từ phía trước nhìn lại, cô bé thấy cô không động đậy liền chạy nhanh đến túm lấy tay cô. “Chị Minh Nguyệt, chúng ta sắp muộn rồi đấy!”
“A, chị xin lỗi!”
“…”
Chuyên cơ rất nhanh đã cất cánh bay lên bầu trời xanh, những tia nắng vàng óng chiếu rọi vào kính cửa sổ. Vừa hay hôm nay lại là ngày đẹp trời, không khí còn mát mẻ thế này thì thật sự thích hợp để đi chơi.
Bên trong chuyên cơ, cả ba người đều đã ổn định chỗ ngồi, dĩ nhiên thì Vũ Minh Nguyệt là ngồi cùng Âu Dương Ninh Tâm, còn Âu Dương Tư Duệ lại ngồi ở phía đối diện. Nhưng với cô như thế cũng không phải không tốt, được ngắm nhìn anh trực diện thế này thì còn gì bằng.
Không ai để ý đến sự phấn khích xuất hiện trên gương mặt Vũ Minh Nguyệt cả, chỉ có cô là biết điều đó.
“Vui thật, sắp được xem tận mắt rồi!” Âu Dương Ninh Tâm lên tiếng phá tan sự yên tĩnh, nhưng mà cô bé thật sự rất mong chờ vào buổi đi chơi hôm nay.
“Vui lắm sao, vậy sau này chúng ta lại cùng đi!” Vũ Minh Nguyệt xoa xoa cặp má tròn trĩnh của cô nói.
“Anh hai có đồng ý hay không lại là chuyện khác, chị có biết lần này đi em phải làm gì không? Chính là…”
“Khụ, khụ!”
Âu Dương Ninh Tâm phụng phịu còn đang tính nói ra sự ủy khuất của bản thân, thì ở đối diện anh trai cô bé đã lên giọng ngăn cản. Biết mình suýt chút làm lộ chuyện cô bé liền ngoan ngoãn im lặng.
“Nếu em thích như vậy thì lần sau anh đưa em đi là được mà, giờ thì nhắm mắt nghỉ chút đi, lát nữa đến nơi sẽ rất mệt đấy!” Để tránh em gái vô tư nói ra chuyện kia, anh liền chấp thuận yêu cầu, dù cô bé còn chưa kịp bày tỏ mong muốn.
“Thật ạ, vậy em cảm ơn anh hai!” Ninh Tâm vui sướng muốn nhảy cẫng lên, có câu nói này thì cô nhóc có thể yên tâm rồi.
“…”
Mười lăm phút sau cả ba người đều buồn ngủ, trên khoang máy bay liền trở nên im ắng, còn có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của họ.
Vũ Minh Nguyệt trong cơn mê mang liền có cảm giác lành lạnh, cô giật mình tỉnh dậy, tính lấy chăn đắp lên cho dễ ngủ.
“Khụ…”
Nhìn thấy đối diện Âu Dương Tư Duệ đột nhiên ho lên một tiếng, bất giác cô có hơi lo lắng. Vũ Minh Nguyệt đi tìm tiếp viên lấy chăn đến, cô cẩn thận đắp lên cho anh, dáng vẻ dịu dàng chẳng khác nào một người vợ đang chăm lo cho chồng.
Đôi mắt của Vũ Minh Nguyệt tràn đầy tình yêu, cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen của anh, rồi ghé đến sát tai anh thì thầm, âm thanh rất rất nhỏ. “Tư Duệ, em thích anh!” Đây không phải lần đầu tiên cô nói ra những từ này, có điều mỗi lần nói đều xuất phát từ trái tim và ngày càng mãnh liệt hơn.
Đâu đó xong xuôi, Vũ Minh Nguyệt quay trở về ghế ngồi của mình, cô cũng lấy chăn đắp cho cả Âu Dương Ninh Tâm. Lúc này, cô mới có thể yên tâm mà nghỉ ngơi.
Âu Dương Tư Duệ ở bên kia tưởng chừng như đã ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, anh không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn cô gái đang ngủ trước mặt. Cái cảm giác kỳ lạ kia lại xâm chiếm tiềm thức của anh, khiến tim anh cứ đập lên liên hồi. Anh không biết làm thế nào nữa, trước giờ anh chưa từng bất lực thế này.
“Minh Nguyệt, anh không hiểu được bản thân mình nữa rồi!”
Kể từ lúc ấy Âu Dương Tư Duệ cũng không thể chợp mắt nổi, ở không thế này làm anh thấy bứt rứt cho nên chỉ có thể đọc sách để giải toả tâm trạng.
…
Ba giờ sau, chuyên cơ đã hạ cánh ở sân bay nước M, nơi sẽ diễn ra trận đua xe với quy mô lớn nhất thế giới. Giải đấu có sức ảnh hưởng thế này cũng được quảng cáo bằng màn hình điện tử rầm rộ, ở sân bay lại càng không ngoại lệ, biển quảng cáo ở khắp nơi.
Âu Dương Ninh Tâm vừa trông thấy đã vô cùng kích động, cô bé nhanh chân chạy đến xem. “Woah, thật tuyệt vời! Mình thích quá đi mất, nếu có thể ngồi trên những chiếc xe này chắc cảm giác tuyệt lắm!”
_____? To Be Continued ?_____