Hoàng Túc cũng mở to mắt nhìn anh, còn chưa đợi cô nói gì thì đột nhiên Thời Khuất Tiêu lại cúi xuống, hôn lấy môi cô trong sự ngơ ngác đến bật ngửa…
Tên… Tên điên này… Sao lại hôn cô chứ?
Ngay lúc này thì Hoàng Túc liền đẩy anh ra, nhưng còn chưa kịp đẩy thì Thời Khuất Tiêu đã gục ngã trên vai của cô rồi, ủa alo? Vậy là ngủ rồi đó hả? Ủa alo? Tới nhà người nhà, nói điên nói khùng, hôn người ta, xong lăn ra ngủ? Cái con bệnh này thật sự là chọc cô tức chết mà!
Ê mà khoan nha, ví dụ bây giờ cô chơi lớn một chút thì sao ta? Dù sao thì cũng lỡ chơi lớn rồi thì mình lớn luôn đi.
Hoàng Túc máu liều nhiều hơn máu não, ngay sau đó cô liền vác cái có thể một mét chín của Thời Khuất Tiêu ném lên giường, còn bắt đầu cởi áo của anh ra, nhưng nói sao thì cô cũng là đứa mê trai… Cái này cô công nhận, cô không chối cãi được, nói sao thì Thời Khuất Tiêu cũng là Ảnh Đế mà, thân hình của anh cũng rất cao lớn, nhìn qua cũng khá là cơm lành canh ngọt đó. Cho nên bây giờ khi cô cởi áo anh ra thì cũng nuốt nước miếng lắm rồi.
Ôi trời ơi, sao lại có thể ngọt nước như vậy chứ?
Nhưng đến đây thì cô lại phải dùng tay đánh vào gương mặt của mình. Điên rồi, điên rồi, điên rồi, phải vào việc chính chứ không được ham mê nam sắc nữa! Không nên ham mê những thứ phù phiếm như vậy, mục tiêu của cô bây giờ chính là trước khi “sủi” mất phải chơi một vố thật đau cho Thời Khuất Tiêu chừa cái thói ức hiếp người khác.
Mà cái cách cô chơi chính là… Cho anh nghi ngờ về giới tính của bản thân. Muahaha! Cho dù bây giờ cô có xuống địa ngục cũng được, ai bảo tên nam nhân thối tha này dám hôn cô chứ! Nói sao thì cũng là nụ hôn đầu của cô đó, còn chưa có sự đồng ý của cô đã tự ý hôn… Hình phạt này là đáng đời, không có nhưng nhị gì hết á!
Khi đã bố trí “hiện trường” xong thì Hoàng Túc cũng len lén leo lên giường rồi nằm bên cạnh anh, hiển nhiên đã diễn thì cũng phải diễn cho giống một chút, cô cũng để lại “vài dấu tích” trên cơ thể của anh, cũng đồng thời để lại vài dấu ấn xanh đỏ trên cổ của mình. Lần này để xem anh có còn bình tĩnh được hay không!
[…]
Buổi sáng hôm sau, Hoàng Túc vẫn còn ngủ rất ngon, còn Thời Khuất Tiêu thì bị cơn đau đầu làm cho tỉnh giấc, nhưng đến khi anh mở mắt thì lại thấy có gì đó lạ lắm, nhìn chung quanh thì nơi này không phải nhà của anh, đây cũng không phải nhà anh… Hơn nữa… Ở bên cạnh còn có người.
Hình ảnh đen tối hôm qua lại ùa đến, anh đã ép Hoàng Túc đến bức tường, anh đã nói với cậu ấy rằng “Chắc cậu ấy không định giả nữ để trêu đùa tình cảm của anh vì anh từng chê cậu ấy yếu đuối đâu nhỉ?”… Và rồi… Và rồi anh đã hôn… Đã hôn cậu ấy…
Mẹ nó, anh thật sự đã hôn một thằng con trai sao?
Nhưng khoan đã, Thời Khuất Tiêu nhìn xuống cơ thể của mình, chỗ nào cũng có dấu vết xanh đỏ, đến áo cũng đã biến mất, ở bên cạnh còn có một tên đàn ông đang nằm ngủ, nhìn trên cổ của Hoàng Túc còn có vết xanh tím kia nữa… Chẳng lẽ đêm qua họ đã…
Thời Khuất Tiêu bị chính những suy nghĩ của mình làm cho sốc đến câm nín, anh cứ ngồi ở đó mà không biết nói gì. Đột nhiên lúc này Hoàng Túc mới thức dậy, cô vươn vai một cái rồi nhìn anh như không có chuyện gì xảy ra, còn nói:
– Anh còn đau không?
Hai mắt của Thời Khuất Tiêu lại bắt đầu nghĩ đến chuyện khác. Chẳng lẽ đêm qua không phải anh làm cậu ấy… Mà là cậu ấy… Làm anh? Vô lý… Làm sao có chuyện vô lý như vậy được chứ? Nhưng mà anh cũng không có cảm giác gì cả? Rốt cuộc chuyện này lại là gì đây?
– Tôi ổn. Hôm qua…
– Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, hôm qua anh vất vả rồi.
Nói xong thì Hoàng Túc còn cười khích lệ, nhưng cô đâu biết rằng bây giờ Thời Khuất Tiêu đã âm thầm chửi thề ở trong bụng, khích lệ cái quái gì chứ, rốt cuộc thì hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại không nhớ gì hết vậy nè?
Nhưng nếu hỏi ra… Thì có kì quá không?
Hoàng Túc ngáp dài một cái, rồi lại nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ, cô liền bước đến, tiến sát đến chỗ anh, nói:
– Anh không sao thật chứ? Có chỗ nào bị đau không? Tôi lo lắng lắm đó, hay là tôi đưa anh đến bệnh viện nha?
– Không! Không cần.
– Vậy sao anh còn ở đây? Hôm nay không cần làm nữa à?
Thời Khuất Tiêu cũng gật đầu luôn, nói đến đây thì Hoàng Túc mới hỏi lại, sau đó Thời Khuất Tiêu như con cún ngoan ngoãn trả lời tất cả những gì mà cô hỏi, sau đó còn nói rằng anh đã xin nghỉ hai ngày, cho nên hai ngày này cô cũng không cần làm việc.
Hoàng Túc nghe đến đây còn bày ra vẻ mặt lo lắng, sau đó lại nói:
– Anh thật sự không sao đúng chứ? Không cần đến bệnh viện thật sao?
– Không sao, không cần đến bệnh viện.
Nói xong thì Thời Khuất Tiêu cũng chạy thẳng về nhà của mình với tốc độ cực kỳ gấp gáp, bỏ lại cô cười như được mùa, tên đó chắc đang nghĩ tối qua anh bị “đâm” à?
Ôi trời, cô nhịn cười muốn chớt rồi đây nè. Thật sự là Ảnh Đế dễ bị lừa quá đi.
Haha!
#Yu~