Châu Yên Thục hờn tủi, không muốn mất thời gian đôi co cãi nhau với người đàn ông nên liền xoay người sang hướng khác, bày bộ mặt giận dỗi với hắn.
“Bởi vì tôi thích!”
Nhậm Khuất Phong cười nhạt một cái, sau đó vươn tay ra đùa nghịch với làn tóc suôn mượt như nhung của cô gái, giọng nói ấm áp hơn bao giờ hết.
“Nhưng không phải là bây giờ! Thời gian vẫn còn dài, chúng ta có rất nhiều cơ hội để gặp được nhau, khi đó cho dù em có quỳ gối van xin tôi buông tha thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn một mực trừng phạt cái tính nết cứng đầu của em.”
Hắn đương nhiên không phải là một gã đàn ông không có lương tâm.
Nhậm Khuất Phong biết, c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c trẻ đang trong tuổi vị thành niên là phạm pháp, có thể ngồi trong tù bóc từ năm đến mười cuốn lịch.
Hắn sẽ chờ đợi, đợi đến khi cô gái nhỏ trong lòng của hắn chớm nở tuổi mười tám. Khi ấy hắn nếm thử hương vị ngon ngọt cơ thể của cô gái cũng không muộn.
“Còn mười ba ngày nữa là đến sinh nhật tuổi mười tám của em có đúng không?”
Tám tháng qua Nhậm Khuất Phong kiên nhẫn chờ đợi nụ đầu ngọt ngào của cô gái còn được, huống chi chỉ còn mười ba ngày nữa hắn có được bông hoa tươi đẹp đó.
Châu Yên Thục ngơ ngác gật đầu, ánh mắt ngây thơ như tiểu bạch thỏ hướng về con ngươi thâm trầm, đầy gian xảo của người đàn ông.
“Chờ đến khi em trưởng thành, lúc đó nhất định tôi phải có được cơ thể của em! Và em cũng chỉ là của riêng tôi! Bông hoa tươi sắc này, nhất định tự tay tôi hái lấy!”
Khuất Nhậm Phong không biết cô gái này đã trao lần đầu quý giá của mình cho thằng em trai ngốc nghếch của hắn hay chưa, nhưng điều đó không quan trọng với hắn. Chỉ cần trong lòng hắn còn hướng về cô gái thì hắn sẽ có vô vàn cơ hội chiếm hữu cơ thể của cô.
Dẫu sao hắn cũng là trai tân, chưa từng có kinh nghiệm giường chiếu cho nên vẫn phải dành chút thời gian học hỏi, trao dồi kinh nghiệm của người anh em đi trước.
Châu Yên Thục im lặng không nói gì, cả cơ thể cô cuộn chặt như tổ kén trong chiếc chăn mỏng.
Người đàn ông chống tay bên má làm điểm tựa, nằm nghiêng một bên hướng về phía cô.
Ánh đèn vàng nhàn nhạt rơi xuống đỉnh đầu của Nhậm Khuất Phong, khuôn mặt đẹp trai điềm tĩnh ngắm nhìn dáng vẻ thẹn thùng của người con gái.
“Ngủ đi!”
Hắn xoa đầu cô, coi cô giống như một đứa con nít mới lên ba, giọng nói lúc này khác hẳn, nhẹ nhàng và tinh tế, dịu dàng quan tâm đến cô gái hơn.
Châu Yên Thục bịt hai bên tai mình thật chặt, lắc đầu từ chối.
“Chết rồi! Em không thể ở đây thêm được nữa!”
Cô rất sợ!
Biết đâu nửa đêm nửa hôm Nhậm Hiểu Đăng đột ngột thức dậy không thấy cô đâu, liệu rằng anh ta có khờ khệch, mếu mếu khóc lóc gọi tên cô, làm phiền đến giấc ngủ của mọi người hay không?
Cô đang tính bò người ngồi dậy nhưng phát hiện áo bra sớm đã bị người đàn ông giật đứt. Cô hốt hoảng, theo phản xạ mà đưa tay lên che đi cặp thỏ ngọc béo tròn trên ngực, một tay chống trên drap giường, ánh mắt đảo quanh dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đồ ngủ của cô đã bị người kia xé rách vứt gọn trên sàn nhà.
Không còn đồ để mặc, bất đắc dĩ Châu Yên Thục đành phải nghĩ đến cảnh mình mặt dày mượn áo sơ mi của người đàn ông để mặc tạm về phòng.
Bỗng nhiên vòng eo của cô bị thứ gì đó quấn lấy, Châu Yên Thục kinh ngạc mà cúi đầu nhìn xuống, phát hiện cánh tay của người đàn ông đang ôm chặt lấy thắt lưng của mình.
Nhậm Khuất Phong không nói cũng chẳng rằng mà trực tiếp kéo cơ thể của cô nằm gọn trong vòng tay ấm áp của hắn, đem tấm lưng trần nhỏ bé của cô dán chặt lên cơ ngực cường tráng khoẻ khoắn, chắc nịch đến từng thớ thịt của người đàn ông.
Tư thế lúc này quá hữu tình, hắn ôm trọn cô vào lòng, cùng nằm nghiêng sang một bên với cô, hai đôi chân giống như tảo biển cuộn chặt lấy nhau không rời.
Nhậm Khuất Phong kề khuôn mặt điển trai của mình vào hõm cổ của cô gái nhỏ, giọng nói trầm thấp vang đến bên tai của cô.
“Ngủ đi, không cần phải lo lắng!”
Châu Yên Thục làm sao có thể không lo lắng được chứ? Bây giờ đã gần một giờ sáng rồi, nếu như cô nhắm mắt ngủ là y như rằng cô ngủ một mạch đến bảy tám giờ sáng, lúc đấy mọi việc coi như toi đời rồi.
“Em sợ mình ngủ quên!”
Châu Yên Thục cắn ngón tay đầy bối rối, đôi mắt chớp liên hồi, đây là dấu hiệu nhận biết cô gái đang rơi vào tình thế khó xử, bí bách vô cùng.
“Yên tâm! Đến khi trời hơi hửng sáng tôi sẽ đem em trả về vị trí cũ!”
Dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp: “Tên ngốc kia sẽ không đột nhiên thức dậy vào nửa đêm đâu, bởi vì trước khi đi ngủ nó đều có thói quen uống một ly nước cam ép, mà trong ly nước ép đó đã bị bỏ thuốc ngủ vào.”
Châu Yên Thục nghe xong hơi ngạc nhiên, trong lòng cũng hơi khó hiểu mà ngoảnh mặt lại, đặt câu nghi vấn với hắn.
“Tại sao lại phải bỏ thuốc vào ly nước ép đó!”
Nhậm Khuất Phong cũng rộng lượng mà giải thích với lời thắc mắc của cô.
“Đêm đêm nó hay gặp ác mộng nên thường nói mớ, nhiều khi còn thức dậy nửa đêm mà la hét inh ỏi. Ba có đưa nó đến gặp bác sĩ tâm lý, họ nói do hồi nhỏ nó gặp cú sốc tinh thần rất lớn. Cú sốc đó đã in vào tâm trí ám ảnh của nó, đêm đêm nó sẽ bị bóng đen hành hạ, nhiều khi nó tự làm tổn thương bản thân mình. Đến tận bây giờ nó vẫn chưa bước ra khỏi bóng ma tâm lý hồi đó, bác sĩ cũng cố hết sức để trị liệu căn bệnh ám ảnh của nó.
Bệnh tâm lý này hiện đang trong giai đoạn điều trị. Để giảm bớt tính căng thẳng của nó, ba đã quyết định bỏ thuốc ngủ với liều lượng vừa phải vào trong ly nước ép mà nó yêu thích, giúp nó có thể ngủ ngon giấc hơn. Nó vẫn nói mớ như thường ngày nhưng hiện tượng đó chỉ kéo dài chưa đến một phút.”
“Thì ra là vậy!”
Nghe người đàn ông nói vậy, Châu Yên Thục cũng yên tâm hơn phần nào, cô có thể ngủ ngon như mọi khi.
Cô lấy tay mình làm gối, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại với nhau, sau đó từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.