Anh Biết Mình Sắp Mất Em

Chương 17: Có việc thì liên hệ tôi, không có việc gì tốt nhất cũng nên gọi



Thẩm Cảnh Viễn đặt vé xe đi, đường sá xa xôi vậy y không dám tự lái xe một mình. Lúc đi Yến Khinh Nam tiễn y đến bia giải phóng, đến đây sẽ có xe chạy thẳng tới trung tâm du khách.

Y đến từ rất sớm, chuyến xe xuất phát lúc hai giờ chiều y đặt vẫn chưa vào bến. Hai người gửi hành lý vào bến xe, định đi dạo loanh quanh một lát.

“Cậu từng tới đây bao giờ chưa?” Yến Khinh Nam hỏi.

“Tôi chưa.” Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu.

“Thời gian cuối năm rất đông đúc. Nếu cậu về trong năm nay, tôi đưa cậu qua đây chơi.” Yến Khinh Nam nói.

Nhẩm tính cũng đã sắp sang năm mới rồi, Thẩm Cảnh Viễn đáp được.

Hai người tản bộ trên phố. Hôm nay là Giáng Sinh, người qua lại đông hơn bình thường. Yến Khinh Nam hỏi Thẩm Cảnh Viễn có muốn mua gì không, y cứ luôn bảo không có. Sau đó anh trông thấy một cửa tiệm bánh mì, không hỏi han gì đã kéo Thẩm Cảnh Viễn vào xếp hàng.

Trong tiệm khá nhiều người, Thẩm Cảnh Viễn nhìn kệ hàng rực rỡ đủ màu sắc, hỏi anh: “Anh thích ăn ngọt à?”

Yến Khinh Nam đặt một chiếc kẹp vào tay Thẩm Cảnh Viễn, đáp: “Không phải tôi.”

Ý là cậu thích.

Thẩm Cảnh Viện đón lấy khay và kẹp, không đáp lời anh mà bắt đầu lựa bánh.

Cửa tiệm có đủ loại bánh với đủ loại mẫu mã, riêng tart trứng đã có tận mấy vị. Thẩm Cảnh Viễn chỉ chọn hai loại mình khá thích, sợ ăn không hết.

Mà Yến Khinh Nam lại rất sợ y mua ít, kẹp hết mấy cái bánh y có ngắm nghía một hồi nhưng lại không lấy vào khay, nói: “Cậu để lát nữa lên xe ăn, ngồi lâu sẽ đói.”

Lúc xếp hàng tính tiền Thẩm Cảnh Viễn mới để ý đằng sau lưng mình đã đứng đầy người. Hai người mới vào một tí mà cửa tiệm đã chật cứng.

Tay Yến Khinh Nam đỡ lấy lưng y, ghé vào sau tai y nói: “Đừng quay đầu, nhiều người, tôi sợ họ xô đẩy cậu.”

Thẩm Cảnh Viễn đáp tôi biết rồi.

Lúc xách một bọc to oạch ra ngoài, Thẩm Cảnh Viễn mới thấy hơi hối hận: “Có phải mình mua hơi nhiều rồi không?”

“Không đâu.” Yến Khinh Nam nghiêng đầu đưa mắt nhìn, sau đó sửa lời: “Vậy cậu lựa đi, còn lại tôi đưa cho Mạn Mạn Tiểu Tư.”

Thẩm Cảnh Viễn vừa cười vừa lấy bánh.

Nhìn mấy món bánh ngọt tinh xảo kia, Thẩm Cảnh Viễn chợt cảm giác trong khoảng thời gian đi theo Yến Khinh Nam này mình cứ mỗi lúc một bé đi. Tốc độ của y chậm lại, Yến Khinh Nam phát hiện ra bèn nhìn vào túi, hỏi y: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu.

“Trên núi rất lạnh, nhất định phải mặc thêm vào…” Yến Khinh Nam không ngại phiền mà dặn dò rất nhiều chuyện, cuối cùng anh nói: “Có việc thì liên hệ tôi, không có việc gì tốt nhất cũng nên gọi.”

Thẩm Cảnh Viễn nở nụ cười, nói có chuyện gì đâu.

Mua bánh mì xong vẫn còn dư chút ít thời gian. Hai người xách một chiếc túi đi dạo dọc theo bờ sông.

Hôm nay gió không quá lớn, Thẩm Cảnh Viễn đội mũ áo lông lên là không thấy lạnh lẽo mấy nữa. Y hỏi Yến Khinh Nam: “Anh có thấy mùa đông ở Trùng Khánh lạnh quá thể không?”

“Từ nhỏ tới lớn tôi sinh sống ở đất Trùng Khánh Tứ Xuyên này, không có cảm nhận gì với không khí chỗ khác.” Yến Khinh Nam nói thật, “Mà tôi cũng không sợ lạnh bao giờ.”

“Vậy cũng tốt.” Thẩm Cảnh Viễn cười.

Kết thúc chủ đề này xong lại không còn gì để nói. Hai người yên tĩnh men theo con đường đi về phía trước. Thẩm Cảnh Viễn đột ngột lên tiếng: “Chúng ta chơi một trò chơi không?”

Yến Khinh Nam nhướng mày: “Trò gì?”

“Thì là tôi nói một câu, tới lượt anh phải nói to hơn tôi, rồi tôi to tiếng hơn cả anh, cứ vậy tới khi có người chịu thua mới thôi.” Thẩm Cảnh Viễn vừa nói vừa xoay người, nhìn Yến Khinh Nam đi từ phía ngược lại.

“Ý nghĩa trò chơi này là gì?” Yến Khinh Nam cười, dừng bước.

“Ý nghĩa là đầu tôi đang rất rối, với lại bộ anh không thấy bây giờ đang hơi chán hả?” Thẩm Cảnh Viễn nói, “Thời cấp ba tôi có nhiều áp lực lắm, hay chạy ra ngọn núi sau trường chơi trò này với bạn.”

“Vậy mấy cậu nói gì?” Yến Khinh nam hơi tò mò.

“Tôi nói…” Thẩm Cảnh Viễn nghĩ ngợi một lúc, “Nói Thẩm Cảnh Viễn là người thông minh nhất thế giới, mày nhất định sẽ học giỏi toán.”

“Dài thế à?” Khóe mắt đôi môi Yến Khinh Nam đều cong cong.

“Tụi mình nói ngắn một tí cũng được.” Thẩm Cảnh Viễn vừa nói vừa ngó quanh quất bốn phía, may mà quanh đây không có người.

“Thẩm Cảnh Viễn sẽ mãi mãi khỏe mạnh.” Yến Khinh Nam chợt hạ nhỏ giọng.

“Anh nói gì cơ?” Thẩm Cảnh Viễn ngoái đầu nhìn Yến Khinh Nam, y nghe không rõ thật.

Yến Khinh Nam lắc đầu, đổi sang câu khác: “Lên đường bình an.”

“Ok,” Thẩm Cảnh Viễn nói to hơn anh một chút: “Lên đường bình an!”

“Lên đường bình an!” Yến Khinh Nam gần như gào to lên.

Thẩm Cảnh Viễn nhìn xem ánh mắt anh, cười đến là vui vẻ, gào to: “Lên đường bình an!”

Yến Khinh Nam quay đầu về phía mặt sông: “Lên đường bình an!”

Thẩm Cảnh Viễn chụm tay lại thành cái loa: “Lên đường bình an!”

Gào xong y khom người ho khan, xua tay cười nói: “Không chơi nữa không chơi nữa.”

Yến Khinh Nam bị chọc không chịu nổi, chậm rãi vỗ vỗ lưng cho y, còn hỏi: “Sao mà chơi vui thế?”

Quay về bến xe, xe đã đến. Yến Khinh Nam đứng bên dưới, lần đầu tiên y trông thấy anh thấp như vậy.

Trước khi đi anh nói chờ cậu về, sau đó khởi động ô tô. Thẩm Cảnh Viễn ở phía trong cửa sổ nhiệt tình vẫy vẫy tay với anh.

Khách trên chuyến xe đi thành từng nhóm, chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Cảnh Viễn không có ai, y cố chịu đựng đến lúc ra thành phố thì ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy đã đến Vũ Long, Thẩm Cảnh Viễn vừa mở mắt đã thấy con đường ngoài kia ướt sũng, màn tuyết trắng xóa bao trùm lấy mảng màu xanh biếc.

Cơn buồn ngủ ập đến quá đột ngột, Thẩm Cảnh Viễn quên cả đeo gối chữ u, cổ đang rất đau. Y nghiêng mặt, tì trán lên cửa kính xe mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Điện thoại trong túi reo chuông, giờ này chắc không ai tìm y trừ Yến Khinh Nam với Giản Đông ra. Thẩm Cảnh Viễn lấy ra xem, quả đúng là Yến Khinh Nam, anh hỏi y đã tới nơi chưa.

Thẩm Cảnh Viễn nhanh chóng trả lời, chụp gửi anh bức hình ngoài cửa sổ xe.

Thẩm Cảnh Viễn: [ Có tuyết này. ]

Yến Khinh Nam: [ Đừng để bị cảm. ]

Thẩm Cảnh Viễn: [ Tôi biết. ]

Yến Khinh Nam: [ Chê tôi dông dài à? ]

Thẩm Cảnh Viễn: [ Tự anh nói đấy nhé, tôi đâu có. ]

Trò chuyện với anh vài câu, cảm giác mơ màng lúc vừa tỉnh dậy và buồn nôn do ngồi xe của Thẩm Cảnh Viễn khá hơn nhiều.

Y bắt đầu ăn bánh mì mua đem theo, có mấy cái mới đầu nhìn rất đẹp giờ đã bị đè bẹp thành méo mó, cơ mà mùi vị rất được, không quá ngọt. Còn dư mấy cái, Thẩm Cảnh Viễn chừa bụng để chút ăn cơm tối. Y nhắn với Yến Khinh Nam bánh nào cũng ngon hết, mà y thích nhất là mấy cái mochi.

Yến Khinh Nam nói lúc trưa cầm về chia cho mấy người Mạn Mạn, bây giờ sẽ đi đòi một cái mochi về. Thẩm Cảnh Viễn nhìn màn hình điện thoại bật cười, nhưng không dám nói với anh thêm gì nữa.

Xe mau chóng đến trung tâm du lịch núi Tiên Nữ, Thẩm Cảnh Viễn đặt xong xuôi chỗ tá túc trên trấn từ trước, không phải chạy tới lui huyện thành Vũ Long với núi Tiên Nữ, tiết kiệm được khối thời gian.

Thẩm Cảnh Viễn vừa xuống xe đã lạnh tới nỗi co rụt lại, lấy chiếc khăn quàng Yến Khinh Nam tặng mình ngày trước quấn kỹ cổ, còn đeo khẩu trang. Y thuận tay xem dự báo thời tiết, mấy ngày tới nhiệt độ thấp hơn y tưởng, thậm chí có cả trận tuyết lớn.

“Anh cũng tới đây một mình à?” Thẩm Cảnh Viễn đang đứng bên xe, bỗng nhiên một thanh niên trẻ tuổi vừa bước xuống mở lời.

“Phải.” Thẩm Cảnh Viễn trả lời không quá nhiệt tình, nhưng không ảnh hưởng đến tinh thần cậu thanh niên kia chút nào.

“Em cũng vậy. Chào anh, em tên Cảnh Châu.” Cảnh Châu đưa tay tới, Thẩm Cảnh Viễn cũng không tiện phớt lờ, lập tức bắt lấy.

“Thẩm Cảnh Viễn.”

Không ngờ hai người đặt cùng một khách sạn. Cả đường đi Cảnh Châu không ngừng tự giới thiệu bản thân với Thẩm Cảnh Viễn, nói cậu là sinh viên đại học Trùng Khánh, chia tay với bạn gái buồn tình nên mới đi chơi một mình.

Thẩm Cảnh Viễn hơi muốn nói tôi chẳng thấy cậu trông buồn tình chỗ nào.

Buổi đêm không hợp ra ngoài chơi, Cảnh Châu bảo mình mời, hai người tìm một quán bán canh dê lẩu dê gần đó, chủ yếu muốn ăn canh.

Nóng hôi hổi, vị không quá tanh nồng, cả cơ thể Thẩm Cảnh Viễn cuối cùng cũng ấm áp.

Cảnh Châu líu lo nói không ngơi miệng. Thẩm Cảnh Viễn không nghĩ cậu phiền, trái lại còn thấy rất ồn ào vui tai, kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện về người bạn gái cũ, thỉnh thoảng đáp vài lời làm Cảnh Châu tâm phục khẩu phục, hết sức chú tâm nghe chỉ bảo.

“Anh, tụi mình gặp nhau muộn quá, làm kiểu ảnh đi.” Cảnh Châu vừa nói vừa mở điện thoại lên.

Thẩm Cảnh Viễn đồng ý. Thật ra y cũng không thích chụp ảnh như đa số đàn ông vậy, cơ mà điều kiện mặt mũi như thế, không trưng biểu cảm gì cũng ưa nhìn.

Hai người thêm Wechat, Cảnh Châu nói cậu muốn đăng lên vòng bạn bè. Thẩm Cảnh Viễn suy nghĩ một hồi, cũng đăng tấm hình này lên với dòng trạng thái, đã đến.

Đăng ảnh chưa đầy một phút, Yến Khinh Nam và Giản Đông đều ấn thích. Giản Đông bình luận hỏi y đang ăn canh thịt dê phải không, Yến Khinh Nam lại đặt câu hỏi trong tin nhắn riêng: [ Đang ở cạnh ai vậy? ]

Thẩm Cảnh Viễn: [Trên đường gặp được cậu em kia. ]

Yến Khinh Nam trả lời một chữ: [ À. ]

Trong bức ảnh Thẩm Cảnh Viễn và Cảnh Châu ngồi sát rạt nhau, Cảnh Châu cười tươi roi rói, khói bốc lên từ bát canh phủ lấy gương mặt. Thẩm Cảnh Viễn thì nghiêm túc, y hơi cúi đầu, như là bị gọi một tiếng mới mở to mắt, vô cùng tùy hứng.

Sau khi về khách sạn, Thẩm Cảnh Viễn vừa ngồi xuống mép giường, Yến Khinh Nam gọi điện tới.

Còn là gọi video…

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Nam: Điều tra! Cậu em ở cạnh cậu là ai.

Thật là hai người đàn ông trẻ con mà.

Edit: tokyo2soul


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.