6
Khi chúng ta đến núi Thanh, mặt trời đã lên cao.
Đúng vào mùa mơ chín, rất nhiều người cũng đến đây hái mơ, tản mát khắp nơi.
An Ninh lần đầu thấy cảnh tượng này, vui mừng đến mức nhảy nhót.
Những phiền muộn đêm qua đã bị quên lãng, trong mắt bé giờ chỉ còn lại những quả mơ xanh tươi sáng.
Ta mỉm cười nâng bé lên cao, để bé tự mình hái mơ, hái được một quả, bé vui mừng đạp chân liên tục.
Ta dùng tay áo lau sạch quả mơ, cười hỏi: “Muội có muốn ăn không?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
An Ninh lớn tiếng nói muốn ăn, không chờ đợi liền cho vào miệng nếm thử mùi vị.
Nhưng ngay lập tức, vị chua làm bé nhăn mặt lại, giậm chân đầy tức giận.
Ta cười không ngớt, vội vàng bảo bé nhả ra.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rọi xuống mặt đất những đốm sáng, chớp mắt, hoàng hôn đã nhuốm vàng rực rỡ.
Ta cõng chiếc gùi đầy ắp, một tay nắm tay An Ninh nhảy nhót xuống núi.
An Ninh cầm một cành cỏ đuôi chó không biết lấy từ đâu, vung vẩy trong tay, trông thật vui vẻ.
“Hôm nay có vui không?” Ta vừa kể chuyện cho An Ninh bên giường vừa hỏi.
An Ninh hào hứng gật đầu: “An Ninh rất vui.”
Sau một ngày tiêu hao sức lực, An Ninh ngủ say.
Dỗ An Ninh ngủ xong, ta nhẹ nhàng bước ra ngoài, đi vào bếp để muối những quả mơ ta hái được hôm nay.
Rửa sạch, cắt lát, cho vào hũ, muối chua.
Tay ta mỏi nhừ, định nghỉ ngơi một chút thì nghe thấy tiếng chuông gió từ phòng An Ninh vọng lại.
“Có người đến.”
7
Ta vội vã đẩy cửa chạy đến chỗ An Ninh.
Cánh cửa phòng chỉ khép hờ, một bóng đen đang đứng lặng lẽ bên giường của An Ninh.
Khi ta tới nơi, bóng đen đang chuẩn bị đưa tay đặt lên cổ An Ninh.
“Dừng tay!” Ta hoảng hốt hét lên.
Bóng đen khựng lại, quay sang nhìn ta, nửa khuôn mặt bị ánh trăng chiếu rọi, ta nhận ra đó là Tống Hành Vân.
Trái tim đang treo lơ lửng của ta liền thả lỏng, ta thở phào nhẹ nhõm.
Tống Hành Vân chỉnh lại chiếc chăn mỏng cho An Ninh, nhìn bé một lát rồi bước ra ngoài.
“Ra ngoài nói chuyện.” Ta nhìn An Ninh đang ngủ say, khẽ nói.
Tống Hành Vân ngoan ngoãn theo ta ra sân.
Bên trái Tống Hành Vân ẩn trong bóng tối, trông hắn càng gầy gò hơn, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, sắc bén.
“Người sao lại xuất quỷ nhập thần như thế, làm ta giật cả mình.”
Ánh mắt hắn khẽ cúi xuống, giọng nói có chút khàn khàn: “Xin lỗi.”
Hắn chuyển giọng, hỏi: “An Ninh không gây phiền phức gì cho cô nương chứ?”
Ta đáp: “An Ninh rất ngoan, không gây chút phiền phức nào cho ta cả.”
Nghe vậy, Tống Hành Vân dường như thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu. Ta trong lòng do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Đại công tử, mấy ngày nay người đã đi đâu?”
Trong sân phút chốc trở nên im lặng, Tống Hành Vân lặng lẽ không đáp. Lời vừa nói ra ta mới nhận ra sự không phải, không biết hắn đã dùng cách nào để cứu mình và An Ninh ra khỏi ngục, nhưng chắc chắn đã phải trả giá không nhỏ. Vậy nên hắn làm gì cũng không phải là chuyện mà ta nên hỏi.
Ta cầm lấy vạt áo, ngượng ngùng tiếp lời: “Ý ta là, nếu đại công tử không có chỗ trú chân, có thể lúc nào cũng đến chỗ ta.”
Nói xong, ta chỉ nghe thấy tiếng ve kêu bên tai. Đôi tay Tống Hành Vân khẽ co lại một chút, cằm hơi nâng lên, mãi sau mới nghe thấy giọng hắn vang lên, giọng điệu có chút khàn khàn: “Được.”
Trong giọng nói của hắn mang theo vị đắng và sự tự giễu: “Nhà họ Tống sa cơ, tài sản bị tịch thu, nô bộc thì tan rã, bằng hữu ngày xưa tránh như tránh rắn rết, chỉ có cô nương là người đầu tiên không màng hiểm nguy, không đòi báo đáp mà sẵn sàng giúp đỡ ta. An Ý, ân đức của cô đối với nhà họ Tống, Tống Hành Vân ta ghi khắc trong lòng.”
Ta khẽ cười: “Đại công tử nói quá lời rồi, nhà họ Tống đối với ta ân trọng như núi, ta chẳng qua chỉ là báo đáp mà thôi.”
Ngoài sân vang lên vài tiếng chim kêu kỳ lạ, sắc mặt Tống Hành Vân chợt trở nên nghiêm trọng: “Ta phải đi rồi.”
Hắn từ trong lòng lấy ra một tờ ngân phiếu mười lượng, đưa vào tay ta: “Sau này ta không thể thường xuyên đến đây, cô nương cầm lấy số tiền này, chăm sóc tốt cho bản thân và An Ninh.”
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn muốn rời đi, trèo qua tường mà đi. Một nửa thân người hắn rời khỏi bóng tối, ánh trăng bạc chiếu lên nửa bên mặt hắn, lộ ra một vết sẹo đỏ tươi, vẫn còn đang rỉ máu, kéo dài từ thái dương đến cằm, trông thật dữ tợn.
Ta kinh ngạc mở to mắt, lòng chợt run lên, vô thức thốt lên: “Khoan đã!”
Tống Hành Vân dừng lại, ta luống cuống chạy vào nhà, lục trong tủ lấy ra một lọ kim sang dược đưa cho hắn.
“Đại công tử, xin hãy cẩn thận.”
Tống Hành Vân chăm chú nhìn lọ thuốc trong tay, cẩn thận cất vào lòng: “Được.”
Trong khoảnh khắc, chiếc áo tay dài của hắn vẽ nên một đường uốn lượn trong không gian.
Giống như đêm mưa đó, Tống Hành Vân lại lặng lẽ rời đi, lần này không có mưa gió để xóa nhòa dấu vết, chỉ còn lại một hương thơm trầm dịu nhẹ thoang thoảng chứng minh rằng hắn đã từng đến đây.