Xe chạy loanh quanh cả một ngày, cuối cùng không biết thế nào mà cô lại dừng xe trước cổng của một chung cư.
Mệt mỏi, chán nản về những chuyện đã xảy ra. Cô gục đầu vào vô lăng.
Lúc này đây đầu óc cô hoàn toàn không suy nghĩ đựơc gì cả, không biết đi đâu về đâu, không biết nên tin tưởng vào ai trên đời này nữa.
Là ai đã từng nói ” Cho dù cả thế giới quay lưng lại với em, anh cũng sẽ không bao giờ phản bội em, từ bỏ em dù chỉ trong suy nghĩ”
Là ai đã từng nói ” Trên đời này, anh có thể từ bỏ tất cả mọi thứ. Duy chỉ có em là người mà cả đời này anh không thể từ bỏ”
Là ai đã từng nói” Em là nhà, em là bình yên nơi anh, là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh”
Giả dối, tất cả chỉ là giả dối.
Lại một lần nữa lý trí mạnh mẽ chẳng thể nào lấn át con tim yếu đuối, cô gục xuống bật khóc nức nở.
Cốc…… Cốc..
Hạnh ngước mặt nhìn lên, ánh mắt cô thoáng dao động là Giao _ bạn thân cô. Không rõ là trùng hợp hay do ông trời sắp đặt, rui rủi sao cô lại đỗ xe ngay trước cổng chung cư của cô bạn thân.
Lau đi những giọt nước mắt, cô từ từ hạ cửa xe xuống.
Giao thoáng sửng sốt, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn sự đau xót.
Nhìn cô bạn xinh đẹp, luôn vui vẻ tràn đầy sức sống thường này nay lại khóc đến thương tâm, Giao khẽ nhíu mày.
_ Mày sao thế, cãi nhau với ông Vũ à.
_ Lên nhà mày nói chuyện được không.
_ Đựơc.
Vừa vào đến phòng, Giao đã kéo ngay cô ra ghế tra hỏi.
_ Mày nói đi, có chuyện gì.
_ Mày ơi, anh Vũ anh có con với người khác rồi
_ Cái gì.. Chuyện này…. Giao há hốc miệng sửng sốt. Mãi sau mới lắp bắp nói hết câu.
_ Mày đang đùa tao à.
_ Tao cũng mong đây là đùa lắm… Hu.. Hu. Chính miệng anh ý thừa nhận. Bố mẹ hai bên cũng biết chuyện rồi. Mày ơi tao phải làm sao đây.
_ Đúng là bọn đàn ông mà. Thật không tin tưởng đựơc thằng nào cũng như nhau. Ông Vũ trông hiền lành như thế mà cũng dám mèo mỡ bên ngoài ư. Mày đứng dậy, đi, đi theo tao, tao thay mày tính sổ với anh ta.
Vừa hay lúc đó anh chồng nào lại về tới nhà, bạn vợ nào đó không cần biết đúng sai nhảy bổ ra xổ ra một tràng chữ. Nào là ” đàn ông các anh thằng nào cũng tệ bạc như nhau”, nào là “một lũ ruồi nhặng, một lũ không ra gì vợ bầu bí mà còn dám đi ngoại tình”, nào là ” vợ đẹp, con xinh mà vẫn còn chưa mãn nguyện….”, ” một lũ đàn ông tồi, lũ đàn ông thối tha, tệ bạc, lũ đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dứơi, lũ động vật ăn tạp”……
Bạn chồng nào đó không hiểu chuyện gì cứ đơ ra. Hạnh đứng bên nghe cô bạn thân mắng chồng cũng đứng ngẩn ra, mãi đến khi Giao mắng xong cô mới len lén đưa ánh mắt hối lỗi, đồng cảm nhìn về phía anh.
Dù biết bản thân có hơi tệ. Nhưng không hiểu tại sao khi nhìn thấy anh Thành bị vợ mắng thậm tệ trong lòng cô lại có chút vui vui. cô thầm nghĩ chắc mình có bệnh rồi, cô thật sự có bệnh mất rồi mới có thể vui trên nỗi đau của người khác như vậy.
Cô khẽ giật giật tay Giao, kéo kéo vài lần, nào ngờ ai kia không những không để ý lại còn hung hăng quay lại quát cô.
_ Kéo cái gì mà kéo. Mày có im để tao chửi nốt không, không tao chửi cả mày bây giờ. Đàn ông thằng nào chả giống nhau, chửi đại một thằng cho bõ tức đã. Tí gặp thằng khốn kia, chửi tiếp.
Anh chồng nào đó méo mặt nói.
_ Vợ à, anh nhớ hôm nay anh có làm gì sai với em đâu.
_ Không sai… Nhưng anh là đàn ông, ai bảo anh xuất hiện ở đây, giờ này, xuất hiện đúng lúc tôi đang tức làm gì.
Tâm trạng lúc này của anh Thành chỉ có thể diễn tả bằng hai từ ” cạn lời” trước lý luận vô lý, ngang ngược của vợ. Dù sao cũng không phải lần đầu vô duyên vô cớ bị vợ chút giận lên đầu, anh chỉ đành nín lặng nhận lỗi về mình. Đằng nào cũng bị mắng rồi thôi thì im lặng còn hơn cứ phải hơn thua với vợ rồi lại cãi nhau, vợ chồng xích mích,cơm không đựơc ăn, giường không đựơc nằm, đêm đến lai làm bạn với ghế sofa thì khổ. Im lặng không có nghĩ là mình sai, im lặng là để cả hai cùng thắng.
Những tưởng thế là xong ai ngờ bạn vợ vẫn còn hung hắng mắng anh vài câu nữa mới chịu thôi.
Hạnh ái ngại nhìn anh, Thành cười cười nhìn cô tỏ ý không sao, chuyện thường như cơm bữa ấy mà.
Sau một tổng sỉ vả vào chú chuột thế thân, Giao có vẻ cũng xuôi xuôi, nắm tay cô kéo lại ghế ngồi.
Rồi như chưa có chuyện gì xảy ra, cô nàng dùng giọng điệu ngọt sớt, ngọt đến sởn da ốc mà gọi chồng..
_ Ông xã….chồng yêu, cho em xin cốc nước.
_ Có ngay, bà xã.
Dù trong lòng đang buồn da diết, ấy thế mà nhìn thấy hành động đáng yêu của đôi vợ chồng son khiến cô không thể không bật cười.
Giao thấy cô cười lại tưởng cô đau buồn quá hóa điên liền mắng.
_ Mày điên à. Đang buồn thối ruột ra mà vẫn còn nhe răng ra cười.
_ Ờ. Cô đáp cụt lủn.
_ Bố con điên.
_ Bà xã, em uống đi cho hạ hỏa.
Cô nàng đưa tay nhận lấy ly nước từ chồng và không quên liếc xéo anh một cái. Anh Thành biết cô đang liếc mình liền cười cười đánh trống lảng.
_ Lâu không thấy Hạnh sang chơi. Vũ đâu mà không sang cùng.
Thôi chết anh rồi anh ơi. Hình như anh chê chửa chưa đã hay sao? Bao nhiêu chủ đề nói chuyện anh không chọn lại chọn trúng cái vấn đề nhạy cảm cơ chứ. Núi lửa vừa mới phun trào xong anh lại kích thích tiếp vào bên trong để nó phun trào nốt à.
Hình như, nhận thấy bạn mình chuẩn bị mắng vốn người chồng vô tội. Hạnh liền kéo kéo cô nàng lại.
_ Thôi nào, mày có nghe tao kể không. Ban nãy tao chưa cả kể xong mày đã nhảy dựng lên rồi.
_ Nói.
_ Thực ra là…..
Hạnh thành thật kể lại mọi chuyện cho hai người nghe, lần này có vẻ tâm trạng cô đã ổn định nhiều hơn lúc vừa mới đến nên đầu đuôi câu chuyện đã đựơc cô thuật lại hoàn toàn rõ ràng.
_ Đm. Tao bảo mày rồi mà mày không nghe. Ngay từ lần đi ăn chung với bọn mình, tao vô tình bắt gặp ánh mắt đắm đuối của chị ta là tao đã thấy nghi rồi. Tao nói thì mày không tin, cứ kêu chị ý là bạn thân, bạn thân nên chắc không có chuyện đấy đâu. Thân, thân cái *éo gì, trên đời này làm *éo gì có bạn thân khác giới. Thân *éo nào rồi cũng đưa nhau lên giường thịt cả thôi.
********
Mặt trời dần khuất núi, bóng đêm nhanh chóng bao phủ khắp thành phố.
_ Hôm nay anh ra phòng khách nằm đi. Anh chồng nào đó bị vợ yêu dấu đuổi không thương tiếc.
_ Thật ngại quá, em mượn Giao một hôm anh nhé.
_ Không sao, em cứ mượn thoải mái đi. Rồi ghé nhỏ vào tai cô thì thầm. ” Mang đi luôn thì càng tốt”
_ Anh nói cái gì cơ.
Ai đó nghe vợ hét vội vàng co giò bỏ chạy ngay ra phòng khách.
Buổi tối hôm đó, Hạnh nằm trên giường tâm sự với Giao cả đêm.
_ Giờ mày định tính sao.
_ Tao cũng không biết nữa. Tao biết lỗi không phải do anh Vũ nhưng cứ nghĩ đến chuyện anh có con riêng bên ngoài là tao cảm thấy khó chịu vô cùng.
_ Mày nghe tao, cứ ở đây vài hôm. Đừng liên lạc gì với ông Vũ cả, mặc kệ ông ý, cho ông ý cuống lên mà tìm mày. Mày phải cho ông ý một bài học nhớ đời, tởn từ giờ tới lúc già mới được. Mình phải làm căng ra cho ông ý sợ.
Ở đây vài hôm nữa, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật khỏe rồi về nhà với ông ý. Nói đi thì cũng phải nói lại, dù sao anh Vũ cũng bị con kia gài, bây giờ mày bỏ anh Vũ không phải đúng ý con khốn kia sao. Rồi còn con mày nữa, mình định để con mày thành đứa trẻ không cha sao.
_ Nhưng còn con của chị ta. Đứa trẻ đấy cũng là con của anh Vũ. Tao sợ…
_ Mày sợ gì chứ, dù sao mày cũng là vợ hợp pháp của anh Vũ đựơc ba mẹ anh ý đến hỏi cứơi đàng hoàng. Lại không kể người anh Vũ yêu là mày, đâu phải con khốn kia đâu, cùng lắm là anh Vũ có trách nhiệm với đứa con là cùng. Mày cứ coi như đã lấy người có một đời vợ đi. Thiên hạ nó vẫn đầy ra đấy thôi. Bây giờ mày buông tay là mày thiệt, rồi ai khổ. Mày khổ, anh Vũ khổ, con mày khổ, những người thân thương bên cạnh mày khổ. Chỉ có con chó cái kia nó vui thôi. Mày nhất định phải trở về, trở về để dạy cho con kia một bài học. Mày nghĩ kĩ đi. Dù mày lựa chọn thế nào tao vẫn sẽ luôn bên cạnh ủng hộ mày.
_ Giao… Cảm ơn mày. Cảm ơn mày luôn bên tao những lúc khó khăn.
Cô khóc nấc lên. Giao ôm cô, xoa xoa đầu cô.
_ Con này, mày lại dở hơi à. Tự nhiên nói mới lời khách sáo thế làm gì.
Hạnh không trả lời vẫn ôm chặt lấy Giao khóc nức nở.
_ Thôi, thôi. Mày khóc nữa chắc ngập nhà tao mất. Đang bầu bí khóc gì mà khóc khiếp thế. Nay mai con nuôi của tao đẻ ra mà sao, tao khác hỏi tội mày.
*********
Sáng ngày hôm sau.
Mặt trời đã lên cao, tia nắng chói chang, tinh nghịch nhảy nhót khắp căn phòng, ngoài đường tiếng chim hót líu lo hòa cũng tiếng cười nói ồn ào báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
_ Chào buổi sáng.
_ Hôm nay, trông em có vẻ ổn hơn hôm qua rồi nhỉ.
_ Ôi giời, đứa nào ở với em mà chả ổn. Buồn vui gì em cũng lo đựơc hết. Thất tình tử tự em còn làm cho cười ha hả rồi mới tử tự chết lại còn.
_ Cái con này. Hạnh đánh vào tay Giao.
_ Vâng, vâng. Mời đại nhân đi đánh răng rửa mặt rồi vào ăn sáng.
_Ui. Anh Thành khéo ghê. Nấu ăn ngon quá.
_ Chuyện, chồng tao chọn thì nó phải khác chứ. Chỉ có chuẩn không cần chỉnh.
_ Giao, xuống đi mày, xuống đi. Mày đứng cao quá, không khéo ngã bây giờ.
_ Tao giết mày bây giờ. Tí định đi đâu không.
_ Chắc tao ở đây ngủ nguyên ngày thôi. Tao cũng điện cho công ty xin nghỉ 4 hôm rồi.
_ Ơ,con điên này. Mấy khi đựơc nghỉ phải đi chơi cho đã chứ. Chơi xong còn về xử lý cái con giáp thứ 13 kia. Phải không anh nhỉ.
_Ừ.
_ Ăn xong đi thay quần áo. Tao dẫn mày đi mấy chỗ cho khuây khỏa.
_ Thế mày không đi làm à.
_ Nghỉ. Làm nhiều để làm gì.
” Tiền không quan trọng bằng mày”. Không có tiền vẫn có cơm ăn chứ không có bạn chắc tao cô độc chêt mất.
Tự nhiên nghe Giao nói, khóe mắt cô lại cay cay, hai hốc mắt bỗng chốc đỏ cả lên, nước mắt thi nhau tuôn xuống.
Anh Thành thấy cô khóc thì lúng túng hỏi.
_ em sao vậy.
_ Mày lại sao nữa thế. Người mày làm từ nước à, động tí là khóc động tí là khóc.
Hạnh lau lau nước mắt, nghẹn ngào trả lời.
_ Ai bảo mày nói cảm động quá làm gì….
_ Thôi, tao cũng chịu mày. Hồi xưa tao nói suốt mà mày có bao giờ cảm động cho tao vay tiền đâu. Phụ nữ có thai đúng là đáng sợ, hơi một tí là xúc động rớt nước mắt.
Hạnh ở nhà Giao 3 ngày liền. Trong ba ngày đó, cô hoàn toàn cắt đứt liên lạc với mọi người, điện thoại cũng không thèm bật.
Quả thực cô cũng không muốn vậy đâu nhưng dứơi sự khuyên nhủ, đe dọa của cô bạn chí cốt, Hạnh cũng phải ngậm ngùi làm theo.
Hết thời gian tra tấn đối phương, Giao lái xe đưa Hạnh về nhà.
Vừa trông thấy bóng xe quen thuộc, bố mẹ cô đã từ trong nhà chạy ra.
Cả hai ôm chầm lấy cô, nắm lấy vai cô, xoay xoay người cô, nước mắt khẽ rơi, giọng nói rưng rưng.
_ Về nhà là tốt. Về là tốt rồi.
_ Con gầy quá. Mau vào nhà mẹ hầm canh gà cho con tẩm bổ.
_ Bố, mẹ con xin lỗi. Xin lỗi vì đã để bố mẹ lo lắng.
_ Không sao. Con về nhà là tốt rồi.
_Ơ, Giao cháu cũng ở đây sao.
_ híc. Cháu bé như cái thùng phi thế này mà đứng nãy giờ hai bác mới trông thấy cháu ư. Cháu tủi thân quá, cháu không muốn sống nữa, cháu đi chết đây, bác cứ mặc cháu, bác bỏ tay cháu ra đi, cháu không muốn sống nữa…..
_ Kìa Giao….
_ Bác cứ kệ cháu đi, bác đừng túm áo cháu nữa….
_ Giao à, bác không có túm áo cháu, là con milu nó đang giữ gấu áo cháu mà.
Giao quay mặt nhìn lại, hóa ra là con milu đáng ghét đang gặm lấy cái gấu áo của cô mà kéo lấy kéo để, càng kéo lại càng thích chí.
Cô căm phẫn nhìn nó quát.
_ Con chó khốn khiếp kia.
Chú chó nhỏ bị cô dọa sợ cụp đuôi, chạy một mạch vào nhà nằm co ro trong góc phòng.
_ Huhu. Thế là không ai cản cháu à…
_ Bớt diễn lại đi mày, nhây nó vừa thôi.
_ Thế là, mấy ngày này Hạnh ở với cháu à.
_ Vâng.
_ Phiền cháu quá.
_ Không có gì đâu bác..
_ À, chắc hai đứa đi đường xa cũng mệt rồi, vào trong nhà ngồi nghỉ cho đỡ mệt đi.
Hạnh theo chân bà Tám đi vào trong nhà, phía sau ông Bình liền rút điện thoại ra soạn một tin rồi gửi ngay cho con rể yêu quý.
Chưa đầy 2 tiếng sau, Vũ đã có mặt tại nhà bố vợ. Vừa nghe thấy tiếng xe quen thuộc của anh, lòng cô vui sướng vô cùng, đang định chạy ra làm hòa với anh thì liền bị người phía sau kéo lại.
_ Mày làm ơn, tem tém lại cho tao đi.
Cứ ngồi nguyên đây, không phải đi đâu.
_ Không phải mày bảo tao phải quay về sao. Sao bây giờ mày lại không cho tao đi ra ngoài gặp anh Vũ.
_ Mày… Mày cứ thế bảo sao không bị con Vy nó qua mặt. Giờ mày phải giả bộ giận dỗi vào, hành ông ý một chút rồi mới được tha. Có khó khăn thì khi có đựơc, con người ta mới biết trân trọng.
_ Nhưng mà mày biết tính tao mà. Cứ đứng trước anh ý là tao toàn đem ruột gan mình ra phơi bày hết thôi. Mày bảo tao làm sao mà giả bộ được.
_ Mày cứ ngồi yên đây. Mọi chuyện cứ để tao lo.
_ Này, mày đừng có làm khó anh ý quá nhé.
_ Yên tâm, đảm bảo tao trả chồng mày về nguyên vẹn, không theo sợi tóc nào.
Giao vừa ra đến cửa thì gặp Vũ đang từ cầu thang bứơc lên.
_ Anh Vũ ạ.
_ Ừ. Giao đến chơi à. Hạnh trong phòng đúng không em.
_ dạ. Đúng rồi anh. Hạnh nó đang đợi anh trong phòng đó.
Vũ nghe thấy Hạnh đợi mình liền hăng hái đi vào. Nào ngờ anh mới bước đến cửa liền bị Giao chặn lại.
_ Ấy, anh làm gì mà vội thế.
Em bảo là Hạnh nó đợi anh thôi chứ có nói là nó muốn anh vào phòng gặp nó đâu.
Vũ mờ mịt nhìn Giao, Hạnh bảo đợi anh trong phòng, không phải là muốn anh vào gặp cô, chẳng lẽ còn có ý nào khác à.
_ Giao này, em cho anh vào đi. Anh thật sự rất nhớ Hạnh.
_ Cho anh vào cũng được. Nhưng anh phải vượt qua 2 điều kiện em đề ra.. Nếu anh thông qua, em sẽ cho anh vào. Còn không thì mời anh về cho.
_ Kìa Giao, đừng làm khó thằng Vũ nữa. Mấy ngày nay nó cũng vất vả chạy đôn, chạy đáo đi tìm con Hạnh đó, nhiều bữa đến cơm còn không kịp ăn. Bác thấy mà cũng xót thay cho nó.
_ Không đựơc đâu bác. Cháu phải chắc chắn anh ta không cố ý làm tổn thương Hạnh, cháu mới để anh ta vào. Hai bác cứ kệ cháu, Hạnh cũng đồng ý rồi. Rốt cuộc anh có đồng ý không.
_ Đựơc, anh đồng ý. Em ra thử thách nhanh đi.
_ Đầu tiên, anh gọi điện cho con hồ ly kia bảo nó bỏ thai đi.
_Kìa, Giao. Như thế không đựơc đâu. Làm vậy là thất đức đó.
_ Anh làm được không. Giao hất mặt nhìn về phía Vũ.
_ Đựơc. Không chút chần chừ, Vũ rút điện thoại ra bấm số Vy. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Vũ liền lạnh lùng nói.
_ Cô hãy bỏ đứa bé đi.
Không để Vy kịp nói gì, Vũ liền cúp máy.
_ Tốt.
_ Điều kiện thứ hai là đứng hai tiếng ngoài sân.
_ Cái gì. Như vậy không đựơc đâu. Thằng Vũ nó vẫn còn đang ốm. Giao, cháu đừng làm khó nó nữa. Hạnh ra ngoài đi con.
Trong phòng ngủ, Hạnh ngồi trên giừơng trong lòng bồn chồn, lo lắng vô cùng. Cô ghé tai sát bên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, từ lúc nghe thấy Giao nói bắt anh ra sân đứng đôi chân cô liền đứng ngồi không yên, cô chỉ muốn mở toang cánh cửa chạy thật nhanh về phía anh, ôm chặt lấy anh, nũng nịu nói ” Em tha thứ cho anh rồi”. Ấy vậy mà cánh cửa khốn khiếp kia lại chẳng chịu mở, cô đang muốn lên tiếng gào vọng ra thì lại nghe tiếng Vũ đáp.
_ Đựơc, anh đồng ý. Em nhớ giữ lời là đựơc.
Bóng dáng anh liêu xiêu, đơn độc bước từng bước nặng trĩu xuống dứơi tầng.
Khi khoảng cách giữa anh và mặt đất chỉ còn khoảng ba bậc nửa, đột nhiên “Uỳnh” một cái, mọi người đều đồng loạt ngoảnh mặt về phía phòng cô.