Ám Hiệu Tình Đầu

Chương 25



Khương Nam cố gắng đuổi kịp Dư Trì, những lời anh nói trước mặt Thịnh Ly làm hắn vừa mất mặt vừa tức giận, nhưng niệm tình Dư Trì tự nguyện tiến đoàn quay phim, hắn vẫn là thu lại cơn phẫn nộ của mình, hoà hợp nói: “Mấy năm nay mối quan hệ của chúng ta không tốt, nhưng hiện tại dù sao cậu cũng vào đoàn phim rồi, tôi lại là người đại diện của cậu. Không cần cậu nguyện ý hay không, chúng ta vẫn còn sáu năm hợp đồng, ngoài mặt phối hợp là việc nên làm phải không?”

Bước chân Dư Trì không dừng, mỉa mai đáp: “Tôi vào đoàn phim là việc của tôi, anh làm tốt việc nên làm là được.”

Sắc mặt Khương Nam lạnh xuống vài phần, vội bước đến trước mặt Dư Trì: “Tôi còn tưởng rằng cậu tiến đoàn là vì nghĩ thông rồi, không ngờ vẫn là bộ dạng cứng như đá này. Cậu đừng quên, không phải chỉ mình cậu có hợp đồng với tôi, Từ Dạng cũng ký kết với tôi 5 năm. Cậu có bản lĩnh, ăn mềm không ăn cứng*, đối với bản thân đủ ác, hại chính mình để vào đoàn phim, tôi đối với cậu bất lực rồi. Nhưng Từ Dạng không như thế, tính cách cậu ta tốt hơn cậu nhiều, còn biết ca hát nhảy múa, hiện tại thần tượng trẻ và diễn viên không giống nhau. Thần tượng coi trọng nhất là tuổi thanh xuân, nếu như đợi đến khi kết thúc hợp đồng cũng đã là 23. Nếu như lúc đó vẫn chưa ngóc đầu mà nổi tiếng được thì đừng nói đến sau này.”

*Ăn mềm không ăn cứng: thái độ cứng rắn, trước sau như một, không có cách nào thay đổi được.

Dư Trì lạnh lùng nhìn hắn, chế giễu: “Anh ban đầu đem 30 vạn đưa mẹ tôi, đến hiện tại vẫn chưa kiếm được một đồng từ tôi, có phải cảm thấy rất thiệt?”

Lời này dường như đâm đúng vào chỗ đau của Khương Nam.

Lúc đầu hao phí tâm cơ đem 30 vạn để ký với Dư Trì, kết quả không nhận được thứ gì. Vài năm nay, hắn cũng không gặp được người nào có thiên phú như Dư Trì. Thậm chí cũng chẳng đào tạo được một ai ra hồn, toàn nuôi dưỡng ra mấy dạng người nổi tiếng trên mạng. Hắn chẳng giống người đại diện chút nào, ngược lại càng giống một tú ông* hơn.

*nghĩa gốc là người đứng giữa giao dịch một mối quan hệ bất chính gữa nam nữ, mình thấy tú ông gần nghĩa này nhất nên dùng luôn nè.

Thành thật mà nói, mỗi lần nghĩ đến Dư Trì, đều cảm thấy không cam lòng.

Đây mới là cây hái ra tiền mà!

Giọng điệu Dư Trì đầy khinh thường: “Đến mẹ ruột tôi còn không khuất phục, anh ký với Từ Dạng là muốn uy hiếp tôi? Cậu ấy phát triển thế nào, liên quan đến tôi sao? Tôi nói rồi, tiến đoàn phim là chuyện riêng, nếu anh còn làm mấy chuyện đi đường ngang ngõ tắt, hôm nay tôi liền có thể rút lui. Dù sao hợp đồng chưa ký, không sợ bồi thường tiền, anh một chút cũng không cứu vớt được gì đâu.”

Khương Nam sôi máu.

“Cậu……”

Hắn hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, xem như cậu giỏi.”

_____

Trong phòng nghỉ, Từ Dạng đang ăn điểm tâm uống trà chiều, không nhịn được hỏi: “Chị, Dư Trì tiến đoàn phim thế nào vậy?”

Thịnh Ly vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Dư Trì, Khương Nam nhìn không phải là kẻ tốt đẹp gì, vấn đề về phẩm hạnh trước tiên gạt sang một bên, điều quan trọng nhất là vừa nhìn đã thấy vô dụng. Cô nhìn Từ Dạng: “Vấn đề này để sau hẵng nói, chị trước tiên hỏi cậu, vì sao cậu ký hợp đồng với giải trí Tinh Tình?”

Nhắc đến điều này, Từ Dạng liền xấu hổ nói: “Thành tích môn năng khiếu của em không tốt, với điều kiện như em ở trong Bắc Ảnh muốn có một chỗ đứng rất khó. Khương Nam nói công ty của họ tuy nhỏ, không bồi dưỡng được mấy người nổi tiếng, nhưng nếu em ký kết hợp đồng, nhất định sẽ tận lực hỗ trợ.”

Đối mặt với một nữ minh tinh nổi tiếng như Thịnh Ly, cậu có điểm không thoải mái.

“Lúc đó có hơi vội vàng, Khương Nam nói anh ta cùng một vị cấp cao của Hoa Ngu có giao tình, còn bảo rất nhanh truyền thông giải trí Tinh Tình sẽ sát nhập với Hoa Ngu, có thể nhận được một số tài nguyên, vì thế em liền tin.”

Hoa Ngu là công ty chủ quản của Thịnh Ly, là một trong BIG 3* đứng đầu ngành giải trí. Bối cảnh vững chắc, tài nguyên tốt, một số phòng làm việc của các nghệ sĩ lớn đều nằm dưới trướng Hoa Ngu.
*BIG 3: ba công ty đứng đầu ngành giải trí, là bệ đỡ vững chắc cho ước mơ debut của mọi thần tượng và diễn viên. Ví dụ như nhắc đến đến chế BIG 3 của KPOP thì là SM – YG – JYP.

Cô hỏi: “Vị cấp cao nào?”

Từ Dạng đáp: “Họ Cao, cụ thể là gì thì em không rõ.”

Tầng lớp cấp cao của Hoa Ngu chỉ có một người mang họ Cao, Thịnh Ly vừa nghe liền biết. Vị mang họ Cao đó đã 50 tuổi, không phải người nắm giữ quá nhiều quyền lực. Nghe đâu vô cùng háo sắc, hơn nữa nam nữ đều ăn tất.

Khương Nam với vị cấp cao nọ có thể có giao tình gì?

Hẳn là tú ông và khách hàng.

Thịnh Ly nhìn Từ Dạng hạ mắt cúi đầu, có chút không đành lòng, mỉm cười an ủi: “Đừng nản a, chị nói cho cậu nghe, ở trong vòng này đôi lúc thực lực không phải quan trọng nhất, mà là vận khí. Chứng chỉ thi nghệ thuật tốt không chắc chắn sẽ nổi tiếng, cậu xem cậu đẹp trai toả nắng thế này, tính cách lại tốt, người hâm mộ chính là rất thích người ngoan ngoãn dễ bảo như cậu.”
Lời vừa nói ra, Dư Trì đã bước vào cửa.

Bốn mắt nhìn nhau.

Dư Trì hờ hững rời tầm mắt.

Cô tự cho mình là đấng cứu thế sao?

Dỗ dành mình anh chưa đủ, nhìn thấy một em trai nhỏ bất hạnh khác cũng muốn ra tay giúp đỡ?

Thịnh Ly đột nhiên cảm thấy mình giống như vừa bị bạn trai bắt quả tang tại trận, vậy mà đúng lúc này, cậu bé ngoan ngoãn Từ Dạng còn cảm kích nói thêm một câu: “Cảm ơn nữ thần, chị thật tốt!”

Thịnh Ly: “……”

Ánh mắt nhìn người vừa ngồi xuống, phát hiện sắc mặt Dư Trì càng ngày càng lạnh nhạt, quay đầu cười với Từ Dạng: “Cậu là bạn học của Dư Trì, lại là học đệ của tôi, khích lệ vài câu mà thôi, cũng đâu giúp được gì.”

Cô liếc sang hướng Dư Trì, nhíu mày hỏi: “Hợp đồng xong xuôi rồi? Nhanh vậy sao, người đại diện của cậu đâu?”

Thần sắc Dư Trì lãnh đạm: “Ký cái tên mà thôi, có thể tốn bao nhiêu thời gian? Anh ta ngoại trừ nắm bắt cơ hội nịnh bợ đạo diễn và nhà sản xuất thì có thể làm gì.”
Từ Dạng hỏi: “Cậu làm thế nào tiến đoàn phim a?”

Dư Trì tuỳ tiện đáp: “Thử vai.”

“Chúng ta quen nhau ba năm, ngồi cùng bàn hai năm, vậy mà cậu một chút cũng không tiết lộ.” Từ Dạng đối với việc Dư Trì che giấu rất không hài lòng, “Nếu không phải cùng một người đại diện, tớ và đám Hồ Nhất Dương có phải nhìn thấy cậu trên TV mới kinh ngạc phát hiện cậu có thể diễn xuất không?”

Dư Trì buông thõng người dựa vào ghế, mặt mũi lạnh lùng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, giữa lông mày là sự phóng túng không thể kiểm soát. Cả người toát ra khí chất vô cùng lãnh đạm, khuôn mặt thì vô cùng xuất chúng, càng nhìn vài lần, càng không thể thu lại ánh mắt.

Thịnh Ly nhìn anh không dứt một lúc, lấy điện thoại ra chụp.

Một tiếng “Tách”.

Được rồi, cô quên tắt tiếng.

Dư Trì đưa mắt nhìn cô, Thịnh Ly không đổi sắc mặt, nhân cơ hội chụp thêm một bức.
Lại một tiếng “Tách”.

Thịnh Ly hài lòng hạ điện thoại xuống, bộ dạng nghiêm túc nhìn Dư Trì: “Hay là, tôi đăng Weibo nói đây là tiểu soái ca cùng đoàn phim, xem như tiêm phòng trước một mũi* cho bạn học và thầy cô của cậu?”

*tiêm phòng trước một mũi: ý của chị là để mọi người biết trước cho sau này khỏi bất ngờ.

Được nữ minh tinh nổi tiếng chủ động tạo nhiệt?

Đâu ra loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này chứ?

Từ Dạng kinh ngạc nhìn sang Dư Trì, thầm nghĩ từ bao giờ quan hệ giữa hai người tốt thế này? Phải biết là Thịnh Ly từ trước đến giờ có biệt danh “Thịnh Bạch Tuyết”, cô xuất đạo nhiều năm như vậy, tin tức đúng thật không ít, nhưng phần lớn đều chỉ là đồn thổi.

Cô đang vô cùng nổi tiếng, nam minh tinh muốn cùng cô cọ nhiệt rất nhiều.

Nhưng nam nghệ sĩ có thể trói buộc với cô, chỉ có mình Lộ Tinh Vũ.
Dư Trì dùng ánh mắt “em điên rồi sao” nhìn về phía cô. Thịnh Ly chưa từng đăng ảnh nam nghệ sĩ lên Weibo, nếu như lần này thật sự muốn đăng lên, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Ngay cả khi anh muốn nổi tiếng, cũng sẽ không dựa vào độ nóng của cô để cọ nhiệt.

Bây giờ anh đã quyết định bước vào giới giải trí, anh biết chính xác mình muốn gì. Cho dù thật sự không kiềm chế được bản thân, cũng muốn cố gắng hết sức tự giành lấy cơ hội.

Anh cười nhạo: “Thôi bỏ đi, tôi không muốn cả ngày bị phóng viên bám theo.”

Thịnh Ly đồng tình: “Cũng phải, bị bám theo… có một số chuyện sẽ không thuận tiện.”

Dư Trì: “……”

Từ Dạng hoàn toàn không nhìn ra sự mập mờ giữa hai người, căn bản là không dám nghĩ theo hướng khác. Dẫu sao, Thịnh Ly cũng là một nữ minh tinh được săn đón nhất hiện tại, cùng một nam sinh 18 tuổi không tên tuổi không tiền bạc yêu đương rõ ràng là điều viển vông.
Chỉ là tiếc thay cho Dư Trì, cơ hội tốt như vậy lại bỏ qua.

Buổi chiều lúc Thịnh Ly có cảnh quay, Từ Dạng nhân cơ hội hỏi: “Cậu thật sự muốn vào nghề này?”

Dư Trì: “Ừm.”

“Vậy Đại học thì sao? Sớm biết thì chúng ta đã cùng thi môn năng khiếu cùng nhau rồi. Tớ nhớ cậu từng nói sẽ chọn ngành IT của Thanh Hoa phải không? Bận rộn như vậy, còn kịp báo danh không?”

Nói đến báo danh, Từ Dạng ho khan một tiếng: “Mặc dù hiện tại không biết có thể nhận được thông cáo hay không, dù sao công ty chúng ta đã tệ thế rồi. Có điều, cậu đẹp trai như vậy, lúc phim lên sóng nhất định sẽ có cơ hội đi?”

“Đó là trước kia nói bừa.” Ngữ khí Dư Trì nhàn nhạt: “Tớ điền Bắc Đại, ngành văn học hí kịch điện ảnh.”

Từ Dạng sửng sốt: “Ngành này không cần thi năng khiếu, cũng liên quan đến phim ảnh, rất tốt.”
Dư Trì không có ý kiến, nhìn Khương Nam đang đi về phía họ, cả mặt lạnh tanh.

Khương Nam vội bước lên trước: “Tôi vừa hỏi bên đó, cậu không ở trong khách sạn, vậy hiện tại cậu ở đâu?”

“Tôi sống ở đâu anh không cần biết, không ảnh hưởng đến việc tôi quay phim.”

Dư Trì đương nhiên sẽ không nói địa chỉ cho hắn biết. Trước đó nhân viên đều đã hỏi anh, có cần chuyển đến khách sạn của đoàn phim hay không, địa điểm xem như gần hơn một chút, nhưng anh đã từ chối.

Khương Nam hiện tại dựa vào anh kiếm miếng ăn, muốn phát hoả cũng nhịn lại: “Người khác đều có trợ lý hoặc người đại diện đi cùng, tôi…”

Dư Trì lạnh lùng ngắt lời: “Có anh ở đây, tôi diễn không nổi.”

Khương Nam: “……”

Dư Trì: “Cũng không cần tìm trợ lý cho tôi.”

Nghĩ tới liền biết, Khương Nam tìm trợ lý với việc giám sát anh đâu có gì khác nhau?
Vì thế buổi tối lúc bắt đầu quay phim, sau khi Dư Trì NG hơn mười lần, Khương Nam mới chủ động rời đi, ngay cả Từ Dạng cũng bị hắn lôi theo.

Chờ người đi rồi, Dư Trì bình tâm lại, nói với đạo diễn Lưu mặt mày có chút u ám: “Xin lỗi, đạo diễn, để tôi thử lại một lần nữa.”

Tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng, hai lần kế tiếp, vẫn là NG.

Đạo diễn Lưu là người kinh nghiệm phong phú, dựa vào trước kia anh biểu hiện rất tốt nên không làm khó anh, chỉ phiền não khoát tay: “Nghỉ ngơi một lúc đi.”

Sau đó, quay đầu hô lớn với Nguỵ Thành và Thịnh Ly: “Quay cảnh của hai người trước.”

Thịnh Ly a một tiếng, ánh mắt hoàn toàn rơi trên bóng lưng Dư Trì, một lúc sau mới lơ đãng thu tầm nhìn: “Được.”

Tối nay trạng thái Dư Trì không tốt lắm, người có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra. Nhưng chỉ cô mới biết nguyên nhân, là do sự xuất hiện của Khương Nam trực tiếp ảnh hưởng tới anh.
Trong lòng cô chỉ nghĩ đến Dư Trì, hoàn toàn không nhập tâm được vào trạng thái nhân vật, NG mấy lần mới qua.

Cứ như vậy, lúc kết thúc công việc đã là mười rưỡi.

Theo kế hoạch, vốn dĩ vẫn còn cảnh quay của Dư Trì, nhưng lúc này đạo diễn Lưu lại cầm loa nói: “Hôm nay dừng ở đây đi, đoàn phim mời mọi người đi ăn đêm.”

Mọi người reo hò: “Woa! Tốt quá!”

Có người hét lên: “Cuối cùng cũng đợi đến ngày đoàn phim khao ăn đêm rồi, đạo diễn, có thể ăn tôm hùm đất không?”

“Đương nhiên là được. Muốn ăn gì thì gọi, hẹn nhau ở quán nướng ở ngã tư phía trước, có hơi xa một chút, mọi người tự đi xe qua nhé.” Đạo diễn Lưu mỉm cười đặt loa xuống, nhìn người đứng bên cạnh Dư Trì, nửa đùa nửa thật nói: “Bữa cơm này xem như là cậu mời mọi người rồi, cậu không sống ở khách sạn cũng có thể tiết kiệm một khoản kha khá.”
Thịnh Ly không biết chuyện Dư Trì từ chối ở khách sạn, tâm tình có chút không vui, vì sao lại không chuyển đến chứ?

Ở khách sạn lén lút hẹn hò thuận lợi bao nhiêu a!

Có điều, cũng dễ bại lộ.

Cô nhìn Dư Trì, cố tình hỏi: “Vậy em trai Dư Trì sống ở đâu thế? Tới phim trường có tiện không?”

Dư Trì bình tĩnh liếc qua, thấp giọng nói: “Thuê phòng gần đây, khá tiện.”

Thịnh Ly trong lòng hừ một tiếng, lại đùa với đạo diễn Lưu: “Đạo diễn, đoàn phim không nên keo kiệt nha, mời mọi người vài lần nữa mới được.”

Dư Trì là người mới, cát sê rẻ lại dễ chỉ bảo, còn không ở trong khách sạn, quả là tiết kiệm cho đoàn phim không ít tiền.

Đạo diễn Lưu ha ha cười lớn: “Được được được.”

_____

Nửa giờ sau, Thịnh Ly mở cửa xe, thấy Dư Trì đang uể oải dựa lưng nghỉ ngơi ở hàng ghế sau.
Cô ngồi cạnh anh, Dư Trì cúi đầu nhìn sang.

Hai người đối mặt ba giây, Thịnh Ly đột nhiên vươn tay ôm anh, sờ soạng vòng eo cứng rắn của anh hệt như một nữ lưu manh.

Dư Trì: “……”

Tài xế và Viên Viên vẫn còn đang ở trước, anh không ngờ cô sẽ buông thả thế này, cơ thể hơi cứng lại. Bàn tay của Thịnh Ly bị anh giữ chặt, cô cười tủm tỉm, hỏi nhỏ: “Dư Tiểu Trì, anh có cơ bụng không?”

Tay Dư Trì vì chơi bóng và gõ bàn phím quá nhiều mà hơi chai, làn da khô ấm, không mềm mại mỏng manh như của Thịnh Ly.

Xe chậm rãi lăn bánh, ánh đèn bên trong mập mờ, tay Dư Trì phủ lên tay Thịnh Ly, chuyển qua áp lên cơ bụng đang nhẹ nhàng phập phồng theo hơi thở của anh.

Yết hầu anh khẽ động, quay đầu ra bên ngoài cửa sổ, bất lực nói: “Em sao lại háo sắc như vậy?”

Đôi tay Thịnh Ly qua một lớp vải mỏng áp chặt lên bụng Dư Trì, cơ bụng anh vừa cứng vừa chặt, nhiệt độ toàn thân anh tăng cao. Thậm chí, cô cảm nhận được lòng bàn tay mình nóng lên, tim cũng theo đó mà đập liên hồi.
Cô thừa nhận mình thích ngoại hình, dáng vẻ và cả khí chất của Dư Trì. Bị anh nói háo sắc cũng không phản kích, chỉ là cả mặt bỗng nóng bừng.

May là ánh sáng trong xe không tốt, không ai nhìn ra.

“Em nhớ tối ngày mai anh có một cảnh khoe phần thân trên.” Thịnh Ly gối đầu lên ngực anh, thở dài: “Em chỉ đang nghĩ, cơ thể bạn trai của mình mà mình còn chưa được nhìn qua, vậy mà tối mai đã để cho cả đoàn làm phim ngắm trước. Thật thiệt thòi quá mà.”

Dư Trì trầm mặc vài giây, thấp giọng hỏi: “Vậy em muốn thế nào?”

Thanh âm Thịnh Ly rất nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến ngữ khí bá đạo của cô: “Người của em, đương nhiên em phải nhìn trước.”

Dư Trì siết chặt tay cô, lười biếng dựa vào đỉnh đầu cô cười một tiếng: “Được, vậy tối nay, em theo anh về nhà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.