Editor: Tịnh Quân
Chương 39 – Đêm xuân trêu ngươi (Thượng)
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Diệp Kết Mạn và Kỷ Tây Vũ. Diệp Kết Mạn tựa vào tường, cúi đầu đỡ trán, không biết đang suy nghĩ gì. Ngọn nến thì leo lét. Ban đêm, bên ngoài ngẫu nhiên có tiếng côn trùng kêu vang làm bóng đêm có vẻ yên tĩnh hơn. Chỉ một mình Diệp Kết Mạn thấp giọng thở dốc tại đêm vắng lặng thế này nghe có vẻ phóng đại. Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không nói gì.
Bỗng nhiên, cái giường khẽ động. Diệp Kết Mạn cứng đờ, không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ nắm chặt đệm chăn. Suy nghĩ trong tình trạng không được thanh tỉnh làm nàng đau đầu hơn, làm nàng không thể rõ ràng được mọi chuyện hơn. Môi thì lúc ấm lúc lạnh. Hơi thở quen thuộc truyền đến, một luồng tóc đen lướt qua nằm trên tay Diệp Kết Mạn. Đang cúi đầu, Diệp Kết Mạn có thể nhìn thấy tay áo màu trắng ở trước mắt với tóc đen mềm mại rũ xuống. Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, khẩn trương hơn. Nàng biết Kỷ Tây Vũ đã leo lên giường. Nhất thời nàng không biết nên đối mặt thế nào, cũng không muốn nói cái gì. Không khí xấu hổ dày đặc.
Diệp Kết Mạn sẽ ngây ngô? Nàng đọc đủ thứ thi thư, đủ để nàng nhận ra sự dị thường này.
Giữa sự hỗn loạn, Kỷ Tây Vũ lại dán gần tiến đến bên tai Diệp Kết Mạn, cố ý lấy môi chạm vành tai Diệp Kết Mạn. Tai Diệp Kết Mạn lúc này nóng lên, đỏ lựng. Diệp Kết Mạn muốn thối lui nhưng bất đắc dĩ phía sau là vách tường.
“Nhớ kỹ, vô luận như thế nào cũng không được tháo mộc phù xuống.”
Âm thanh dịu dàng dừng ở bên tai, tay Kỷ Tây Vũ lấy mộc quỷ phù từ trong ngực ra. Diệp Kết Mạn nắm chặt tay hơn, lung tung gật đầu, hít một hơi thật sâu ý muốn cho mình thanh tỉnh chút. Sau một lúc Diệp Kết Mạn mới mở miệng:
“Không còn sớm nữa… Ta hơi mệt, muốn ngủ.” Giọng nói hơi khàn, âm cuối còn khẽ run.
“Mệt mỏi?” Đôi mắt đỏ của Kỷ Tây Vũ trở nên thâm thúy, nhìn Diệp Kết Mạn trốn tránh ý cười bên môi như có như không, “Vậy ngủ thôi.”
Dứt lời, Kỷ Tây Vũ lui ra, tảng đá trên ngực Diệp Kết Mạn hạ xuống. Mà rồi nàng lại cảm thấy hơi chút mất mác. Diệp Kết Mạn lắc đầu, như muốn vẩy đi suy nghĩ vớ vẩn này. Diệp Kết Mạn không dám nói thêm, cực nhanh lướt mắt qua Kỷ Tây Vũ, thấy Kỷ Tây Vũ đưa lưng về phía nàng xuống giường đi lại phía ngọn nến. Dáng người cao dài, bạch y chảy xuống đến vai lộ ra cái cổ duyên dáng. Kỷ Tây Vũ đứng lại trước bàn thổi tắt ngọn nến. Quang ảnh tựa như ảo mộng. Vòng eo mảnh dẻ, tóc đen bị nàng vén ra sau. Trong phút chốc, nến tắt.
Diệp Kết Mạn nằm xuống, đưa lưng về phía Kỷ Tây Vũ nhắm mắt lại. Một lát sau, giường lại khẽ động, sau lưng lại có cảm giác mát chạm vào da thịt khiến Diệp Kết Mạn căng thẳng. Nàng lại dán thêm vào tường, cơ hồ tặng luôn nửa giường cho Kỷ Tây Vũ. Phía sau có tiếng cười khẽ truyền đến, lập tức trên cánh tay Diệp Kết Mạn đặt lên thêm một bàn tay, hữu lực xoay được Diệp Kết Mạn lại đồng thời tiếng Kỷ Tây Vũ vang lên:
“Ta đáng sợ như vậy sao? Ngươi cứ dán vào tường mãi, có thể ngủ sao?”
Diệp Kết Mạn bị xoay qua, từ nằm nghiêng biến thành nằm thẳng, tầm mắt vừa lúc chống lại Kỷ Tây Vũ chống đầu nhìn nàng. Trong bóng đêm mông lung vậy mà vẫn có thấy khuôn mặt trắng bóc của đối phương, bất quá đây là cự li gần. Diệp Kết Mạn bắt đầu hoảng hốt vì những ý nghĩ của mình: vô thức hồi tưởng lại thi thể nằm trong quan tài sang quý kia. Đẹp đến kinh tâm, như một tuyệt tác điêu khắc tinh tế, bất nhiễm phàm trần. Không biết đã khuynh đảo được bao nhiêu nam tử trần thế. Khi phục hồi lại tinh thần còn chói mắt hơn. Khuôn mặt đó lại nhảy tới gần, Diệp Kết Mạn không động đậy được, không trốn đi được. Trong gang tấc, với cự li một cái cúi đầu có thể chạm được. Diệp Kết Mạn lại được nếm hương thơm của đôi môi đỏ mềm mại, trong khoảng thời gian ngắn đó trong lòng nàng lại xuất hiện cảm giác làm người ta ngượng ngùng thỏa mãn. Trong bóng đêm, lưỡi Kỷ Tây Vũ nhẹ nhàng liếm Diệp Kết Mạn, tìm được lưỡi Diệp Kết Mạn, chậm rãi cuốn lấy nó như muốn cuốn hết cả người Diệp Kết Mạn. Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy máu trong người như bị rút đi trong đêm này, đầu nổ vang lợi hại làm nàng không thể suy nghĩ thêm được gì.
Răng môi giao hòa, tiếng thở dốc trong bóng tối dần dần được cất lên.
Sau một lúc lâu, môi đỏ rời đi, không đợi Diệp Kết Mạn lấy lại tinh thần, môi đỏ chậm rãi dời xuống. Môi đỏ chạm tới đâu ngọn lửa trong người Diệp Kết Mạn bùng lên tới đó, cơn sau đè lên cơn trước. Diệp Kết Mạn tê liệt; suy nghĩ ngừng hoạt động cả nửa; cả người không còn miếng sức, chỉ có thể cảm thụ Kỷ Tây Vũ từ từ hôn ở cổ, cuối cùng dừng ở ngực của nàng. Quần áo bị kéo ra, xuân sắc hiển hiện rõ trong đêm. Kỷ Tây Vũ rũ mắt nhìn mộc quỷ phù phập phồng trên ngực Diệp Kết Mạn. Bất quá chỉ dừng một lát, Kỷ Tây Vũ đã phủ lên, hôn lên khu vực đó; tay nàng kéo quần áo cản trở ra linh hoạt luồng vào, chậm rãi chụp lên nhũ miên mềm mại…
“Ưm…”
Diệp Kết Mạn run lên, cất tiếng ngâm khẽ, thần sắc mê ly. Nhũ miên trong tay Kỷ Tây Vũ vừa nhột vừa bị thiêu đốt làm Diệp Kết Mạn muốn thoát ly khỏi bàn tay đang chiếm đoạt nàng. Diệp Kết Mạn cố mở mắt ra, giãy dụa muốn nói gì mà Kỷ Tây Vũ vẫn đang tiếp tục trêu chọc làm môi nàng run lên… Nguyên bản lời nói ra đàng hoàng nhất thời biến thành ám muội.
“Đừng… đừng mà…”
Mặc dù chưa từng trải nhưng tới tình cảnh này Diệp Kết Mạn hậu tri hậu giác hiểu được vì sao nàng luôn cảm thấy không khí quỷ dị. Đó là hai người đều là nữ tử. Trăm triệu lần, Diệp Kết Mạn chưa bao giờ suy nghĩ về không khí quỷ dị này ở góc độ nam nữ bình thường. Song, giờ khắc này Kỷ Tây Vũ hành sự với nàng, làm những chuyện người ta sẽ thấy thẹn với nàng, nàng lại không thể lý giải.
Nghe Diệp Kết Mạn nói, Kỷ Tây Vũ dừng môi mà tay vẫn hành động, ám muội nói: “Ngươi nói gì?”
“Đừng… như vậy…” Diệp Kết Mạn hít một hơi, cắn môi nhìn gương mặt mị hoặc trước mắt mà khẩn cầu, “Đừng…”
“Đừng?” Kỷ Tây Vũ cúi đầu lặp lại, đồng thời vân vê thứ mềm mại trong tay. Dưới sự chuyển động của bàn tay và các ngón tay, Diệp Kết Mạn run rẩy; cố nén tiếng rên như chực phát ra bất cứ lúc nào, ánh mắt bất lực địa nhìn Kỷ Tây Vũ.
Kỷ Tây Vũ cười tươi như trước, cúi đầu dán trán vào trán Diệp Kết Mạn, chậm rãi nói: “Ta biết ngươi thích ta, vì sao đừng?”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Kết Mạn nhoáng lên, có chút không biết làm sao. Nàng muốn phủ nhận. Nhưng lời nói ngăn ở yết hầu. Với cả đối phương chăm chú nhìn như vậy làm nàng không thể nói nên lời. Một lát sau, Diệp Kết Mạn giơ tay lên, hữu khí vô lực nắm lấy cổ tay Kỷ Tây Vũ, gian nan lắc đầu:
“Đừng. Ta…”
“Ngươi sợ cái gì?”
Kỷ Tây Vũ vén tóc, lộ ra mặt nghiêng tinh xảo. Quần áo trên người nàng cũng đã xả ra một nửa, cảnh xuân vô hạn có thể nhìn thấy rõ ràng làm nhân tâm nhộn nhạo. Chỉ thấy đôi mắt đỏ tản ra u quang, lời nói thì thầm dụ hoặc.
“Bởi vì ta không phải là người?”
“Không phải, chúng ta…” Diệp Kết Mạn lắc đầu lợi hại, căn bản không có biện pháp xem xét đây là đúng hay sai, chỉ theo bản năng nói, “chúng ta đều là nữ…”
“Nữ thì sao?”
“Nữ thì… sao có thể như vậy…” Diệp Kết Mạn lẩm bẩm nói.
“Vì sao nữ thì không thể như vậy?”
Diệp Kết Mạn thất bại dưới mấy câu hỏi bức người của đối phương, triều lưu xa lạ trong người bắt đầu khởi động, mặt đỏ bừng. Diệp Kết Mạn hận không thể tìm lỗ chui vào, sao còn có thể đáp hết một đám vấn đề. Nàng cảm thấy mình như đang đứng ở bờ vực, chỉ cần đẩy nhẹ chính là vạn kiếp bất phục. Mà đối với nữ tử trước mắt này mà nói là quá dễ dàng.
Kỷ Tây Vũ đem thần sắc biến hóa của Diệp Kết Mạn thu vào mắt, nụ cười nở rộ như hoa anh túc, hấp dẫn khó có thể kháng cự. Nàng nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, sẽ không ai biết hết. Ngươi không cần phải thủ thân như ngọc vì Bùi gia. Hãy giao hết cho ta, cứ hưởng thụ khoái hoạt này…”
Lời nói dần dần biến mất thay cho môi làm việc, Diệp Kết Mạn không kịp nghĩ nhiều, Kỷ Tây Vũ lại đến, nghiền ngẫm hơn tỉ mỉ hơn. Cái lưỡi ẩm ẩm linh hoạt dò xét từng tấc da Diệp Kết Mạn, đoạt đi lý trí còn sót lại của nàng. Lửa nóng ở bụng dấy lên, cảm giác trống rỗng tràn ngập. Kỷ Tây Vũ lành lạnh thoải mái khiến Diệp Kết Mạn muốn sấn tới, suy nghĩ cũng rời rạc bồng bềnh theo cơ thể run run; thoải mái hay khó chịu đều không thể nói nên lời… Chân Kỷ Tây Vũ cọ giữa hai chân Diệp Kết Mạn làm nàng run rẩy, vô thức nắm lấy áo Kỷ Tây Vũ. Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ tiến vào cửa sổ giảm đi độ tối. Mèo hoang nhảy lên tường, phát ra một tiếng kêu. Quần áo hoàn toàn cởi bỏ rớt dưới giường. Kỷ Tây Vũ nheo mắt thưởng thức. Diệp Kết Mạn lay động, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng. Nàng còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Tây Vũ đã đè lên. Quần áo không còn, Diệp Kết Mạn càng mẫn cảm. Kỷ Tây Vũ không tiếng động mà cười, tay trượt xuống, chậm rãi bao trùm ở hoa viên linh thảo. Tim Diệp Kết Mạn run dữ dội. Nàng mãnh liệt mở mắt ra. Hết thảy như dự liệu, mà lại như ngoài sự liệu. Nếu nói nam nữ cá nước thân mật mặc dù chưa từng nghiên cứu nhưng Diệp Kết Mạn vẫn biết. Còn nữ tử lại xa lạ như thế này, vấn đề chưa từng động tới chung quy vào thời khắc này đã lộ ra. Trong tầm mắt chính là khuôn mặt Kỷ Tây Vũ quen thuộc mà thần sắc lại khó được dịu dàng như muốn cuốn hết cả người vào. Có điều, đáy mắt thâm thúy đó cho đến giờ phút này vẫn không thể thấy rõ. Hết thảy phát sinh cực nhanh, nhanh đến mức không để Diệp Kết Mạn kịp cự tuyệt; Diệp Kết Mạn vẫn đang run, ngón tay Kỷ Tây Vũ đã lấn tới trung tâm hoa viên linh thảo ẩm ướt, dò xét đi vào, rồi nhẹ nhàng xoay chiều.
“Ưm…”
Diệp Kết Mạn vỡ tung; vừa đau vừa sảng khoái thoải mái bừng bừng thiêu đốt trong người. Trong chớp mắt, môi Kỷ Tây Vũ tiếp tục làm việc. Diệp Kết Mạn có thể cảm giác được tay Kỷ Tây Vũ ở bên trong mình. Nội hoa viên mềm mại ấm áp bao vây lấy ngón tay của Kỷ Tây Vũ, nàng cũng không vội, nàng tạm thời ngừng lại, ngón cái ấn hạt linh châu đã hơi lộ ra, khéo léo xoa nó. Kỷ Tây Vũ lại gây ra thêm một trận run rẩy. Cảm giác say vừa rồi lại phủ lên làm người ta nóng bừng bừng.