*Tác giả bị táo bón tiêu đề:v
Mỗi người một tô lớn, cái loại mà nhét cả đầu vào cũng được, ngọn đèn phiếm vàng, phiến đá dưới chân có hơi buồn cười.
Tô Nguyễn Nguyễn không có đói, chống đầu nhìn cô gái ăn như sói đói mười ngày —— cả hai xuống xe, lách qua dòng xe trùng trùng điệp điệp đến đây ăn, đúng nơi tài xế đường dài đã chỉ, một quán nhỏ bốc khói nghi ngút, tiếng ồn ào vang lên không dứt, mặt tiền của cửa hàng rất nhỏ, mùi thơm chật nít ở bên trong, lan ra ngoài, tiếng người hét to: “Bàn số sáu —— hai phần cơm hải sản đóng gói cho bàn số sáu —— ”
“Không ăn à? Phung phí của trời a…” Cô gái giương mắt nhìn, Tô Nguyễn Nguyễn lắc đầu, đũa cũng chưa từng động, cô gái thuận thế lấy đôi đũa đi, cầm chén của nàng lên sì sụp ăn, cay đến nước mắt lưng tròng.
“Em tên Tô Nguyễn Nguyễn. Bọn em tìm tin tức của Ngô Vận, tìm ra động thái của chị, vì vậy rất ngạc nhiên, có một số việc nghĩ không được thông nên hẹn chị ra gặp mặt, quấy rầy rồi.” Tô Nguyễn Nguyễn mười ngón tay giao nhau, mí mắt vừa nâng, bắt đầu nói đến chuyện chính, chung quy nàng không thể đưa cô gái không quen biết này về khách sạn, tim của nàng không lớn như vậy.
“Tôi họ Đàm, họ thông thường, gọi tôi lão Đàm là được —— cô là gì của Ngô Vận?”
“… đàn em.”
“Diệu a, vậy chị cũng là đàn chị rồi đó, em không thể gọi chị là lão Đàm nữa, Đàm Phó Du, cha chị họ Đàm mẹ chị họ Phó, Du chính là tình thâm thâm vũ mông mông trong cái gì mà, không nhớ được, cái chữ đó đó.”
“Chào chị.”
“Em muốn hỏi cái gì?”
“Chị ăn trước đi.” Một khi hỏi, chắc chắn là về chuyện tử vong, Tô Nguyễn Nguyễn cân nhắc năm giây, ngồi nghiêm chỉnh, bày ra bộ dạng nghiêm túc, “Chị tới đây du lịch?”
“Coi là vậy.”
“Vì Ngô Vận?”
“À, đúng.”
“Gia đình chị biết chị đi không?”
“Biết, hey, em không cần nghiêm túc như thế, cảm giác như chị đang bị thẩm vấn, vẻ mặt em như là lãnh đạo phái đoàn, trong hội học sinh ít nhất cũng làm phó chủ tịch, của viện hay trường*? Thời nay tụi con nít học hỏi miệng lưỡi quan trường đúng là giống cả mười phần ha.”
*Viện là chỉ học viện
Tô Nguyễn Nguyễn xấu hổ hai giây, cúi đầu: “Trong viện, chủ tịch. Em đổi cách hỏi, chị còn muốn ăn cái gì khác không?”
“Còn tiền hả?”
“Đủ để ăn.”
“Hai chén sương sáo, bỏ nhiều nho khô chút.” Đàm Phó Du ăn đến yên tâm thoải mái, “Diệu a diệu a, trường học bắt đầu chú ý tới Ngô Vận rồi à?”
“Không phải —— chuyện cá nhân.” Tô Nguyễn Nguyễn đứng dậy, lát sau quay trở lại hai tay cầm hai chén sương sáo, đưa muỗng qua, “Chị đi du lịch mười một năm rồi, trên đường đi làm thế nào?”
“Thì du lịch a, có thể làm thế nào?”
Nhạy bén bắt được tâm trạng trong lời Đàm Phó Du, Tô Nguyễn Nguyễn tạm thời yên lặng.
“Chị cũng hiểu mình rất kỳ quái —— ” Đàm Phó Du chống đầu, bộ dạng như ăn không vô nữa, “Em cũng thấy đó Ngô Vận đã ra đi lâu như vậy rồi, chị còn đi làm cái gì? Sao chị còn chưa trở về a? Tại sao chị không thể quên được cậu ấy a —— ”
“Ồ.” Tô Nguyễn Nguyễn thầm đoán quan hệ của hai người.
“Chị rất kỳ quái đúng không —— nhưng mà con nít thời nay đã khoan dung đối với loại bệnh đồng tính này nhiều lắm rồi.” Đàm Phó Du húp một miếng sương sáo, “Diệu lắm —— thời nay đã ủng hộ và còn trực tiếp giúp đỡ đúng đắn hơn rồi.”
“Không kỳ quái.”
“Sau khi cậu ấy ra đi trong nhất thời chị không chịu nổi đả kích.” Đàm Phó Du dừng một chút, giương mắt băn khoăn nhìn Tô Nguyễn Nguyễn nửa ngày, “Dáng vóc em rất đẹp.”
“Cám ơn.”
“Muộn vậy rồi không sợ à?”
“Cũng tạm. Em từng học Sanda, bình thường cũng có tập thể hình.”
“Ồ xịn đấy… hey, có bạn trai chưa?”
“Không có.” Tô Nguyễn Nguyễn ăn ngay nói thật, “Bây giờ biến thành chị hỏi em rồi.”
“Quan trọng gì đâu? Em có được tin tức từ chị, chị cũng muốn hiểu về em.”
“Cũng đúng.”
“Ngày mai về trường à?”
“Ngày mai cuối tuần. Nếu tìm chị không được em sẽ ở lại đây chơi một ngày.”
“Diệu a —— vậy tại sao em muốn phỏng vấn chị? Sao em tra ra được Ngô Vận? Có liên quan gì tới em?”
Ánh mắt của Đàm Phó Du từ từ nheo lại, cặp mắt hồ ly đó nheo lại thì liền có vẻ nguy hiểm, sắc bén như dao, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ ngốc ngốc ăn của hiện tại.
“Em muốn biết về con sông phía sau lầu Minh Đức.”
Dao đã biến mất.
“Em cũng thấy con sông đó kỳ lạ à?” Đàm Phó Du cười híp mắt, “Chị muốn ăn thêm hai cái bánh nướng nha.”
“Cũng?”
“Bánh nướng ngon lắm, nghe người ta nói —— ”
“Em biết rồi.” Tô Nguyễn Nguyễn lại đứng dậy, chiếc điện thoại trên bàn phát sáng lên, không có tiếng, Đàm Phó Du liếc một cái rồi không để ý nữa.
Khi Tô Nguyễn Nguyễn quay lại thì màn hình đã tối đi.
“Cám ơn nha, chị đói quá, mời em ăn sữa chua xào là dùng hết tiền tích cóp cả đời của chị rồi đó.”
“Có thể trả tiền tích cóp cả đời lại cho chị.”
“Không cần khách sáo, nói một chút về con sông đó đi.”
“Trực giác —— nó không thể làm người chết đuối.” Cuối cùng Tô Nguyễn Nguyễn vẫn nhắc đến chữ “Chết” này, nó như một cái công tắc, bật mở Đàm Phó Du.
Bốp một tiếng, đũa đã nằm xuống bàn, Đàm Phó Du nheo mắt lại: “Ý của em là chết rồi? Không —— không phải… không phải như vậy.”
Không phải như vậy? Tô Nguyễn Nguyễn yên lặng.
“Bên cạnh em có người nhảy sông tự sát đúng không? Hay phải nói là —— ”
“Bạn gái của em —— cô ấy, nói chung, không phải nhảy sông tự sát…” Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy mình giải thích không rõ ràng lắm, nói thêm, “Cụ thể, em nói không rõ được, em cảm thấy kỳ quặc, kiểm tra đôi chút, phát hiện trước đây cũng có người nhảy sông tự sát… muốn xem thử… có phải có điểm chung hay không.” Giống như dưới lòng bàn chân Tô Nguyễn Nguyễn có cái máy may, nàng đạp xuống đất từng cái từng cái.
“Có bạn gái à? Cái cô “A” kia?” Đàm Phó Du cố ý cười, “Thất kính thất kính.”
“Cô ấy tên Đào An An.” Tô Nguyễn Nguyễn dừng chân, “Chị có thể nói một chút về, cái kia, không phải đã chết, là có ý gì không?”
“Chị cảm giác được Ngô Vận còn sống. Bằng một phương thức nào đó khác —— chết không phải là mặt đối lập của —— em từng đọc Rừng Nauy chưa? Câu đó nổi tiếng lắm.”
“Có biết.” Thì ra là hiểu theo góc độ văn nghệ, không phải trên mặt chữ, làm sợ bóng sợ gió một hồi, Tô Nguyễn Nguyễn lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Diệu a diệu —— vậy em có thể hiểu đại khái, chị cảm thấy cô ấy vẫn ở bên cạnh mình, hơn nữa còn là bị nhốt, loại cảm giác đó, em có thể hiểu chứ?”
“Người sống bị chấp niệm của người chết xúc động, hoặc có thể nói là bị ảnh hưởng.”
“Không phải —— là loại cảm giác tồn tại mơ hồ, cái loại, em có thể cảm giác cô ấy đang sống, hơn nữa cô ấy còn đang giãy giụa chống lại thứ gì đó, không thể giải thoát.” Đàm Phó Du buông đũa, chuyện Tô Nguyễn Nguyễn có bạn gái làm nàng cảm thấy thân thiết, cho nên mặt cũng mang theo nụ cười, dù trên mặt Tô Nguyễn Nguyễn vẫn đang kiềm chế biểu cảm “đang nói clgt”, nàng nhìn ra được, nhưng mà không có tức giận, nhún vai một cái: “Giống như là đang tồn tại ở một khoảng thời không khác —— cô ấy nhìn thấy em, em không thấy cô ấy, loại tồn tại như vậy.”
“Tinh thần?”
“Không, là sự tồn tại khách quan, nhưng mà nếu như tinh thần cũng là vật chất, thì em nói đúng rồi đó.” Đàm Phó Du lại cầm đũa lên, cái ruột già trên chiếc đũa của nàng chẳng khiến Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy sợ nữa.
Nghĩ lại một chút, có phải vấn đề của mình khiến Đàm Phó Du cảm thấy căng thẳng hay không? Cho nên không trả lời? Nàng tự hỏi vài giây: “Em không biết giữa An An và… Ngô Vận có điểm chung gì, em hy vọng có thể có được một chút tin tức từ chị.”
“Ờ.”
“Khoảng thời gian trước đây, em ở bờ sông nhìn thấy có người đốt vàng mã —— ”
“Ừ, chị biết, từ thời chị đã có rồi.”
“Chị biết?”
“Lúc đó từng thảo luận, là một người làm vườn ở trường chúng ta, họ Vương, cụ thể thì không biết, rất cổ quái, nhưng mà lãnh đạo không quản chuyện này, cho nên mặc kệ ổng.” Đàm Phó Du nhướng một bên mày, thấy gương mặt trẻ tuổi của Tô Nguyễn Nguyễn rất chi chăm chú, liền bật cười, “Em cảm thấy có liên quan đến con sông đó à? Chị thì ngược lại, những thứ yêu ma quỷ quái gì đó đều phải tìm về hướng yêu ma quỷ quái, em thấy con sông đó rồi đấy, có cái gì để tìm, không phải chỉ là một cái hồ nhỏ, được khai thông từ mười năm trước thôi sao, ai cũng có thể ngã xuống.”
“Đây chỉ là một luồng, mà thôi.” Mặt Tô Nguyễn Nguyễn cau có, “Người đốt vàng mã ở bờ sông chắc chắn là người làm vườn họ Vương? Không phải ai khác?”
“Không ai rảnh rỗi vô nghĩa muốn ra bờ sông đốt vàng mã cả, mỗi một —— ”
“Lần trước An An nói, muốn gặp mặt người đó, được đáp lại rằng ‘Mày muốn chết à’.” Tô Nguyễn Nguyễn tập trung suy nghĩ một lát, “Ở bờ sông có người xô cô ấy xuống sông, lúc đó em ở bên cạnh, cứu kịp thời, nhưng không biết đối phương bộ dạng thế nào.”
“Mưu sát?” Dường như rốt cuộc Đàm Phó Du cũng nghiêm túc, đến mâm cũng bị đẩy nghiêng đi, “Diệu a —— hiện tại cô ấy không đi tự sát nữa à?”
“Không.”
“Tin tưởng nhau đấy.”
“Em rất cường thế, nhất định muốn cho người khác làm theo ý của mình —— thế nhưng An An không giống, em không thể khống chế bắt cô ấy phải làm gì, dù cho cô ấy có gạt em, em cũng không thể nói gì cả, chuyện em có thể làm là tin tưởng cô ấy, nói cho cô ấy biết em có thể làm rất nhiều chuyện vì cô ấy, cùng nhau —— ”
“Diệu —— ” Đàm Phó Du ngắt lời nàng, “Lúc em nói câu này với chị, em đang hoảng.”
“…”
“Hiện tại nhỏ đang một mình à?”
“Phải.”
“Để đoán nhé, nếu hai đứa đến tìm chị —— nhỏ đang ở Trọng Thụy?”
“Phải.”
“Nhỏ vừa gọi cho em đó.”
“A!” Tô Nguyễn Nguyễn chụp lấy điện thoại, khựng lại nửa giây, úp điện thoại trở lại.
“Em có thể gọi lại cho nhỏ.”
“Cám ơn, em gửi một tin nhắn là được rồi.”
“Hẹn hò được bao lâu rồi?”
“Khoảng hai tuần.” Đôi tai Tô Nguyễn Nguyễn đỏ lên, “Chị và Ngô Vận quen nhau rất lâu phải không?”
“Rất lâu.”
“Sau này thì sao? Lắp ghép ba trăm địa điểm xong rồi, chị sẽ làm gì?”
“Chắc là về nhà kết hôn, khi khách balo không thể đi nữa có lẽ cũng như vậy thôi.” Đàm Phó Du chống cằm cười, “Đi đối con mẹ nó mặt với hiện thực, tốt xấu cũng đã đi xong rồi, nếu không sẽ hối hận cả đời.”
“… diệu.” Tô Nguyễn Nguyễn nhịn không được dùng câu thiền cửa miệng* của Đàm Phó Du.*Câu cửa miệng + thiền (tu Phật)
“Trên mặt em viết ‘Kết thúc câu chuyện được rồi’, nhưng mà em không nghĩ ra nên hỏi chị cái gì à —— em đến đây chắc là cũng nghĩ giống như chị, đi con mẹ nó rồi tính tiếp, có kết quả hay không, em cũng không rõ, đúng không?”
“Xin lỗi, em cảm thấy em hẳn nên hỏi thêm.”
“Không vội, cho em số điện thoại, rảnh rỗi có thể gọi cho chị.” Đàm Phó Du kéo một quyển sổ tay từ trong túi xách ra, dày cộm, giữa mỗi trang kẹp đầy những tấm ảnh chụp cùng bản chép tay, nàng xé ra một tờ, cổ tay động đậy ngoáy ra được một chuỗi chữ số.
“Cám ơn.”
“Có thể gọi cho “A” của em rồi, những lúc như thế này em phải làm điểm tựa cho nhỏ, bởi vì bản thân nhỏ cũng đang hoài nghi cuộc đời, chị đoán hiện tại nhỏ không đi tìm cái chết nữa, đa phần là vì em.” Đàm Phó Du mười ngón giao nhau kề dưới cằm, “Chị đã sai, nếu như lùi lại năm sáu năm trước, nói không chừng chuyện lúc đó sẽ có thay đổi.”
“Có thể —— không, là nhất định sẽ thay đổi.” Tô Nguyễn Nguyễn nghĩ đến Đào An An lần lượt trùng sinh, đứng dậy, gọi đến dãy số đã khắc ghi vào trong tim, xoay người đi đến một góc ở bên ngoài, cửa hàng Takoyaki ở đằng trước đứng đầy những học sinh.
“Alo, Nguyễn Nguyễn —— có một người đàn ông, ông ấy nói mình đang quản lý số QQ của Ngô Vận, tớ vẫn chưa xác định, nên chưa nói gì cả, bên cậu —— bíp… bíp bíp —— ” Âm thanh ngưng bặt.
Sau một tiếng cúp máy ngắn ngủi, hình nền điện thoại hiện lên, ở bên trên Đào An An còn đang mỉm cười với nàng, dịu dàng nội liễm lại hàm súc.
===
Hoàn thành 1/3 – Sửa lần cuối