Dịch giả: Maththunder
Quyển sách tôi đang đọc dở nằm bên cạnh cái gối.
Đó là một cuốn tiểu thuyết kỳ bí về một thám tử người Mỹ có vẻ như rất hiểu biết về người phương Đông. Tôi đưa ngón trỏ chỉ vào cảnh nơi những nhân vật chủ chốt gặp mặt và ăn tối tại một nhà hàng Nhật Bản giữa lòng New York.
Không ngồi dậy, tôi cẩn thận nhìn quanh doanh trại. Không có gì thay đổi cả. Tấm ảnh siêu mẫu đồ bơi vẫn được ghim đầu của thủ tướng vào. Cái radio với hệ âm bass hỏng vẫn rống lên trên giường trên; một gã ca sĩ chết từ thuở nào đang khiển trách chúng tôi khi nuối tiếc một tình yêu đã mất. Sau khi chờ một hồi để chắc rằng cô nàng DJ sẽ đọc bản tin dự báo thời tiết với cái giọng như đang nhai kẹo cao su xong, tôi ngồi dậy.
Ngồi tại mép giường, tôi dịch người ra.
Tôi dồn hết sức véo cánh tay mình. Cái chỗ bị véo sưng đỏ lên. Đau như chó ấy. Đau ứa nước mắt ra.
“Keiji, kí vào.”
Yonabaru thò đầu ra từ giường trên.
“…”
“Sao thế? Vẫn còn buồn ngủ à?”
“Không. Anh cần em kí chứ gì? Tất nhiên rồi.”
Yonabaru lại thụt đầu vào.
“Anh không phiền nếu em hỏi cái này chứ?”
“Cái gì vậy? Anh chỉ cần chú mày kí vào chỗ này thôi.” Tiếng nói phát ra từ bên trên khung giường. “Đừng có viết thêm cái gì vào. Vẽ tranh biếm họa gã đại úy vào mặt sau không có vui đâu.”
“Sao em phải làm vậy chứ?”
“Anh không biết. Anh đã làm vậy trong lần đầu anh kí vào.”
“Đừng có bắt đầu so sánh–– à không, quên đi. Em muốn hỏi là, cuộc tấn công bắt đầu vào ngày mai đúng không?”
“Ừ. Đó đâu phải là thứ hay bị thay đổi đâu.”
“Anh chưa từng nghe thấy ai cứ sống lại trong ngày hết lần này qua lần khác, đúng không?”
Hắn ta im bặt một lát rồi đáp lại. “Chú mày có chắc chú mày không ngái ngủ không đấy? Ngày sau ngày hôm qua là ngày hôm nay. Sau ngày hôm nay là ngày mai. Nếu nó không vận hành theo cơ chế như vậy thì sẽ chẳng có Giáng sinh hay Valentine. Như vậy thì ăn gạch vào mồm à.”
“Ờ. Đúng vậy.”
“Nghe này, chiến dịch ngày mai chẳng có gì đâu.”
“…Đúng vậy.”
“Cứ lo lắng thái quá thì chú mày sẽ thành cái bị thịt –– mất ý thức trước cả khi chúng có cơ hội thổi bay óc chú mày đi.”
Tôi ngơ ngác nhìn cái khung nhôm của chiếc giường.
Khi tôi còn bé, cuộc chiến chống Mimic đã bắt đầu. Thay vì những chàng cao bồi và người Ấn Độ hay cảnh sát và kẻ trộm, chúng tôi đánh trận giả với quái vật ngoài hành tinh với những khẩu súng đồ chơi bắn ra những viên đạn nhựa bằng lò xo. Bị bắn trúng thì hơi đau một chút, nhưng chỉ có vậy thôi. Kể cả có bắn gần tới mức nào. Tôi luôn đóng vai anh hùng, hứng đạn hộ đồng đội. Tôi dũng cảm lao vào làn đạn, ăn hết viên này tới viên khác. Mỗi lần bị bắn trúng tôi lại nhảy lên một cái, biểu diễn một điệu nhảy đã luyện tập từ trước. Tôi rất khá trong chuyện này. Bị ảnh hưởng trước cái chết của người anh hùng, đồng đội của cậu ta sẽ phản công. Với sự hy sinh cao cả, cậu ta bảo đảm cho sự an nguy của loài người. Thắng lợi được tuyên bố, và những đứa trẻ đóng phe ác quay về phe loài người và mọi người cùng ăn mừng. Chẳng có trò chơi nào như vậy.
Đóng giả làm một người hùng chết trận là một chuyện. Chết thật lại là một chuyện khác. Khi tôi lớn lên, tôi hiểu được sự khác biệt, và tôi biết rằng tôi không muốn chết. Kể cả trong giấc mơ.
Những cơn ác mộng khiến bạn không thể thức giấc, dù cho có thử bao nhiêu lần. Tôi, bị kẹt trong một cơn ác mộng, và dù có tỉnh dậy bao nhiêu lần, tôi vẫn kẹt trong đó. Chuyện tồi tệ nhất không phải là khi bạn bị kẹt trong một vòng lặp không thể thoát ra, mà là khi bạn nhận thức được chuyện đó. Khi ấy tôi còn phải chống lại nỗi sợ hãi nữa.
Nhưng liệu nó sẽ lại xảy ra với tôi hay không?
Cái ngày mà tôi đã sống tận hai lần lại bày ra trước mắt tôi. Hay rút cục đó vẫn chỉ là một giấc mơ. Tất nhiên mọi thứ sẽ xảy ra y hệt như những gì tôi nhớ. Tất cả đều ở trong đầu tôi, nên tại sao không?
Chuyện này thật là nực cười. Tôi thụi một quyền xuống cái đệm.
Tôi đã mơ về chấm đen đó bay tới à? Liệu cái cảnh mũi giáo đó xé toạc lớp giáp và đâm xuyên qua ngực tôi chỉ là những cảnh trong đầu ư? Tôi đã tưởng tượng ra từng ngụm máu mà tôi ho ra ư?
***
Để tôi kể cho bạn nghe chuyện gì xảy ra khi phổi bạn bị nghiền nát. Bạn sẽ bị đuối, không phải trong nước, mà là trong không khí. Hít thở mạnh thế nào thì phổi bị vỡ cũng không thể vận chuyển oxy cần thiết vào máu. Quanh bạn, bạn bè của bạn đều đang hít thở đều không chút do dự còn bạn thì chết đuối giữa một biển không khí. Tôi chưa từng biết tới chuyện này tận tới lúc nó xảy ra với tôi. Tôi chưa từng nghe nói về chuyện đó. Đây không thể là do tôi tự tưởng tượng ra. Nó thực sự đã xảy ra.
Có kể cho ai cũng chẳng ích gì, sẽ chẳng có ai tin tôi. Dù vậy đó vẫn là thật. Cảm giác in trong óc tôi kia quá đủ để trở thành bằng chứng. Đau đớn chạy dọc cơ thể như một đòn sét đánh, đôi chân trở nên nặng như chì, nỗi sợ hãi như bóp nghẹt trái tim bạn –– đó không phải là thứ có thể mơ tới hay tưởng tượng ra. Tôi không rõ tại sao, nhưng tôi đã bị giết. Hai lần. Không thể sai được.
Tôi không ngại khi phải nghe lại mấy câu chuyện mà Yonabaru đã kể. Chết tiệt, muốn tôi nghe mười lần, trăm lần, bao nhiêu cũng được. Cuộc sống thường nhật của chúng tôi ngày nào mà chả phải như vậy chứ. Nhưng quay trở lại chiến trường? Không, cảm ơn.
Nếu tôi ở đấy, tôi sẽ bị giết. Dù cho tôi hay Yonabaru chết trước cũng chẳng quan trọng. Làm sao mà tôi có thể sống sót qua màn đấu hỏa lực đó chứ. Tôi phải đi. Bất cứ nơi nào cũng được, chỉ cần không phải chỗ này.
Kể cả bụt cũng biết giận, mà tôi lại không phải ông bụt. Tôi chưa bao giờ là một người cuồng tín tin vào Chúa trời, Phật tổ, bla bla bla, nhưng nếu họ có thực và cho tôi cơ hội thứ ba thì tôi không muốn lãng phí nó. Nếu tôi ngồi đây nhìn lên giường trên, thứ tương lai duy nhất chờ đợi tôi chính là nằm trong túi đựng xác. Nếu tôi không muốn chết, tôi phải di chuyển. Di chuyển trước, nghĩ sau. Y như những gì họ dạy trong khóa huấn luyện.
Nếu hôm nay lại lặp lại ngày hôm qua, Ferrell sẽ tới đây trong vòng vài phút. Lần đầu tiên anh ta xuất hiện tôi đang bị cho ăn đòn, lần thứ hai thì tôi đang tán dóc với Yonabaru. Sau đó chúng tôi phải đi tập cái bài tập thể hình ngu ngốc, và rồi quay trở lại toàn thân rã rời. Để xem nào. Mọi người trong Đội trọng trang #17 sẽ ở trong buổi tập thể hình đó. Không chỉ vậy, mọi người trong căn cứ mà đang rảnh rỗi đều sẽ chạy tới quanh sân mà đứng xem. Tôi không thể đòi hỏi một cơ hội tuyệt vời hơn để chuồn ra khỏi căn cứ được rồi. Sau khi tập xong tôi hẳn sẽ mệt mỏi rã rời, vậy nên đây có lẽ là cơ hội duy nhất tôi có được.
Nếu tôi tự làm bị thương mình thì chắc là có thể thoát. Họ sẽ không ép một người lính bị thương đi tập thể hình. Tôi cần một vết thương trông đủ tệ để trốn được buổi tập, nhưng lại không quá nặng làm cản trở kế hoạch của tôi. Một gã dù chỉ trầy trật hời hợt cũng có thể chảy máu như lợn bị chọc tiết. Đó là cái đầu tiên họ dạy trong buổi Sơ Cứu. Hồi đó tôi tự hỏi sơ cứu liệu có giúp ích gì khi mà mũi giáo của Mimic cắt phăng đầu bạn và vứt nó đi, nhưng tôi đoán tôi sẽ không bao giờ ngờ được một mẩu kiến thức con con kia sẽ hữu ích như vầy. Tôi phải bắt đầu nhanh thôi.
Chết tiệt! Tôi có cả ngày bị lặp lại, thế mà tôi lại chẳng có đủ thời gian khi tôi cần tới nó. Gã trung sĩ bị thịt ngáng đường kia đang tới. Đi nào! Đi nào!
“Cái gì bên dưới mà ồn thế?” Yonabaru hỏi.
“Em đi ra ngoài một lát.”
“Ra ngoài? Này! Anh cần chú mày kí!”
Tôi nhảy ra khỏi giường mà không thèm buộc cả dây giày. Bê tông cọ xát dưới chân tôi, tôi quay người đổi hướng ngay trước tấm poster treo hình người mẫu áo tắm. Tôi phi qua gã đang ôm tạp chí porn nằm trên giường.
Tôi chẳng tính đi nơi nào cụ thể cả. Ưu tiên hàng đầu lúc này là không đụng phải Ferrell. Tôi phải đi tới nơi nào đó khuất tầm nhìn để có thể tự chọc cho mình bị thương, rồi khoe vết thương máu me trong lúc Yonabaru và Ferrell đang nói chuyện với nhau. Với một kế hoạch mì ăn liền như vậy thì đã là không tồi rồi.
Chết tiệt. Tôi đáng ra phải mang theo cái dao kẹp dưới gối. Đối mặt với Mimic thì nó vô dụng, nhưng để mở đồ hộp hay cắt cành cây hoặc vải vóc thì nó trở thành thứ không một tay lính bình thường nào có thể thiếu. Tôi đã tự cắt phải tay mình cả ngàn lần trong khi huấn luyện. Tạo ra một vết thương với nó thì đơn giản như đang giỡn.
Tôi đã ra tới cửa doanh trại, và tôi muốn cách tổng hành dinh càng xa càng tốt. Tôi giảm tốc dần khi chạy vòng qua một góc tòa nhà.
Có một người phụ nữ ở đó. Canh giờ tệ quá.
Cô ấy vừa càu nhàu vừa đẩy một cái xe đẩy chất đầy khoai tây. Tôi biết cô ấy: Rachel Kisaragi, một thường dân làm việc tại Căn tin Số 2. Một nàng bạch tuyết quấn khăn trên đầu, chiếc khăn được gấp gọn gàng thành hình tam giác, che đi mái tóc gợn sóng màu đen óng ả. Cô ấy có làn da hơi sạm màu đầy sức sống với bộ ngực to trên mức bình thường. Vòng eo thì thon gọn mảnh mai. Trong ba loại phụ nữ mà loài người hay khoe khoang –– loại xinh xắn, dịu dàng và những con gorilla mà bạn chẳng còn cách nào khác ngoài đóng gói lại và gửi tới quân đội –– tôi sẽ xếp cô ấy vào loại xinh xắn mà không chút do dự.
Trong cuộc chiến đã kéo dài hai mươi năm thì móc đâu ra tiền để thuê nhân viên nhà nước về làm hậu cần cho quân đội chứ. Kể cả tại tiền tuyến, họ cố gắng thuê dân thường làm những công việc không cần chiến đấu càng nhiều càng tốt. Nghị viện đã từng thảo luận về việc nên hay không quy hạng mục vận chuyển thiết bị quân sự tại những vùng không có chiến hỏa vào mục tư nhân. Người ta còn đùa rằng cứ thế này, họ sẽ nhường việc đánh nhau lại cho dân thường mất.
Tôi có nghe bảo rằng Rachel giống một chuyên gia dinh dưỡng hơn là một đầu bếp. Lý do duy nhất khiến tôi nhận ra cô ấy là do Yonabaru đã theo đuổi cô ta trước khi hắn dính với cô bồ hiện tại. Có vẻ như cô ấy không thính những gã quá chủ động, mà Yonabaru thì còn lâu mới đạt yêu cầu.
Trong dòng suy nghĩ tôi nhếch môi cười, và rồi cả một núi khoai tây đổ sụp trên người tôi. Đen đủi thay, tôi có thò chân phải ra để giữ thăng bằng, nhưng lại đạp phải một củ khoai và trượt sõng soài đập mông xuống sàn nhà. Khoai tây trút như thác lên mặt tôi, từng củ từng củ một, cứ như những cú đấm trái phá của một tay quyền anh mới vào nghề trên con đường tới chức vô địch thế giới hạng cân nặng. Chiếc xe đẩy kim loại làm nốt cú cuối cùng, đâm thẳng vào thái dương tôi.
Tôi đổ sập xuống sàn, kêu cái uỵch, vang to như lựu đạn nổ. Tôi đau đến ngạt thở cả một hồi.
“Anh có sao không?”
Tôi rên rỉ. Ít nhất thì có vẻ không có củ khoai nào rơi trúng Rachel.
“Tôi… tôi nghĩ vậy.”
“Xin lỗi nhé. Tôi không thể nhìn rõ đường khi đẩy cái thứ này đi.”
“Nah, không phải lỗi của cô. Tôi nhảy ra ngay trước mặt cô đấy chứ.”
“Này, tôi có quen anh không nhỉ?” Rachel cúi xuống nhìn gã ngã sõng soài tội nghiệp bằng đôi mắt xanh mà lá cây.
Tôi nở nụ cười bẽn lẽn. “Có vẻ chúng ta lại đụng phải nhau rồi…”
“Tôi nhớ rồi! Anh là tay lính mới ở đội #17”
“Ừ. Xin lỗi vì đã khiến cô gặp rắc rối,” Tôi nói. Một củ khoai lăn ra khỏi bụng tôi.
Với một tay chống hông, Rachel xem xét thương tổn của tôi. Cặp lông mày thanh tú khẽ nhướn lên. “Anh có thể ngăn không cho nó lăn ra xa hơn mà.”
“Xin lỗi.”
“Đó là lỗi của nó khi tròn đều như vậy.” Cô ấy khẽ cong lưng khiến bộ ngực ưỡn ra. Khó mà làm ngơ nó được.
“Chắc vậy.”
“Anh đã từng thấy củ khoai nào tròn như vậy chưa?”
Tôi chưa từng. Tất nhiên là không tính những củ lăn lóc trên sàn nhà.
“Nếu anh giúp thì lượm lại chỗ này không mất nhiều thời gian đâu.”
“Không –– ý tôi là, ừ.”
“Chà, cái gì thế này?”
Đồng hồ đang tích tắc kêu. Nếu tôi không ra khỏi đây ngay lúc này, tôi sẽ chết vào ngày mai. Tôi không có thời gian đứng đây lượm khoai –– cũng như phụ giúp bất kỳ việc gì. Nhưng có thứ khác lại ngăn trở tôi, là sự cuốn hút của cô ấy với tôi ngay từ lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, ngay sau khi tôi được bổ nhiệm vào căn cứ.
Tôi ngồi sõng soài trên sàn, ngồi yên và giả vờ đang đau.
Tôi đang định trả lời cô ấy thì nghe được tiếng những bước chân đều đều tiến tới từ đằng sau.
“Cô đang làm gì thế?” âm thanh như tiếng hú từ cổng Địa ngục. Ferrell.
Anh ta xuất hiện từ góc doanh trại và giờ đang nhìn đống khoai tây nằm ngáng đường với ánh mắt kém thân thiện.
“Tôi – tôi đang đẩy xe, và rồi ––“
“Chỗ này là do chú mày à, Kiriya?”
“Vâng, thưa ngài!” Lom khom bò dậy. Cơn chóng mặt bỗng trào lên. Anh ta đảo mắt qua lại rồi nhìn về phía tôi.
“Th-thưa ngài?”
“Chú mày bị thương rồi. Để anh xem nào.”
“Không có gì đâu. Em sẽ ổn thôi.”
Ferrell bước tới trước và sờ đầu tôi, ngay chỗ trán ấy.
Cơn đau bỗng chốc chạy dọc da đầu tôi. Những ngón tay như những cây xúc xích của anh ấy vạch miệng vết thương của tôi ra. Máu tươi ứa ra từ trán, phun đều rất có tiết tấu. Dòng máu từ từ chảy xuống một bên cánh mũi, chảy qua khóe miệng, rồi đọng lại tại cằm trước khi tí tách tí tách từng giọt rơi xuống. Một bông hoa máu nở rộ trên nền bê tông. Cái mùi tanh tanh của kim loại xộc vào mũi. Rachel thở hổn hển.
“Hrmm. Vết rách rất gọn và sạch. Mày đụng phải đâu thế?”
Rachel bước tới. “Cái xe đẩy bị đổ. Tôi xin lỗi.”
“Chuyện là vậy sao?”
“Thực ra em mới là người đâm phải cô ấy, nhưng chà, chắc là vậy.”
“Được rồi. Chà, nhìn tệ thế chứ không sao đâu. Chú mày sẽ ổn thôi,” Ferrell nói, không quên vỗ vào sau đầu tôi một phát rất kêu. Lại một dòng máu nữa phụt ra từ chân mày, nhuộm đỏ cả áo sơ mi. Để tôi ở đó, anh ta đi tới chỗ góc doanh trại và hét lên, đủ to để dọa cả những con ve đậu trên tường, “Yonabaru! Xách cái mông lại đây!”
“Có quân vụ phải làm sao? Em tới ngay –– ồ. Chào buổi sáng, Rachel. Thưa trung sĩ, lại một ngày tốt lành nhỉ? Được rồi, có vẻ như dạo này khoai tây còn mọc trên bê tông cơ đấy.”
“Im mồm lại và gọi thêm mấy tên tới đây lượm đi.”
“Ai, em á?”
“Thằng kia sẽ không lượm lặt cái gì khác, nên không mày thì là ai?” Ferrell gật đầu về phía tôi.
Yonabaru há hốc mồm. “Trời ạ, chú mày đâm phải cái gì vậy? Mày bây giờ trông y hệt thằng liên tục bị ném vào trong chuồng cùng với một gã người Ailen nặng ba trăm hai mươi pound vậy.” Rồi nói với trung sĩ: “Chờ đã, vậy có nghĩa là Keiji là người làm cả đống này đổ ra?” Rồi lại quay về phía tôi: “Đây không phải là cách hay để bắt đầu ngày mới đâu, đi với đứng vào buổi sáng như vậy à.”
“Có chuyện gì sao, anh không muốn giúp à?”
“Đừng đùa chứ! Vì chú mày, anh có thể lượm tất cả. Khoai tây, bí ngô, bom bi ––“
“Đủ rồi. Chú mày định kháng lệnh đấy à?”
“Đừng nói thế chứ, Trung sĩ. Anh cứ chờ xem. Em sẽ mang tới những chàng trai năng nổ nhất trong đội #17.”
“Kiriya! Thôi trò ngây như phỗng như bù nhìn và vác xác tới trạm xá đi! Mày được miễn buổi tập thể hình ngày hôm nay.”
“Tập thể hình? Ai nói hôm nay tập thể hình đấy?”
“Là anh mày. Ai đó đã đạp phải một đống cứt lợn cao bằng đầu gối trong PX đêm hôm qua. Giờ chúng mày chưa phải làm gì, nhưng đừng quên, vào lúc chín giờ đúng, chúng mày phải tập hợp tại Sân huấn luyện #1 chỗ thiết bị cấp độ 4 để Rèn luyện Thể lực.”
“Anh đùa à! Mai bọn em sẽ ra chiến trường, và giờ anh định đẩy bọn em đi tập thể hình?”
“Đó là lệnh, Hạ sĩ.”
“Thưa ngài, trình diện tại Sân huấn luyện #1 vào lúc 9:00 AM chỗ trang thiết bị cấp 4, rõ! Nhưng, uh, Trung sĩ này. Chúng ta đã ăn trộm rượu nhiều năm rồi. Tại sao lần này họ lại làm căng vậy?”
“Mày thật sự muốn biết?” Ferrell đảo mắt.
Mặc kệ đoạn đối thoại mà tôi đã nghe đi nghe lại, tôi chuồn tới trạm xá.