Dịch giả: Maththunder
“Đêm qua thế nào hử? Ả đó khít thật.”
“Mày nói đấy nhé.”
“Phản ứng như vậy thì ắt hẳn cô ta phải dấu lò xo bên trong cái cơ thể nhỏ nhắn kia. Khoái cảm nó lan tận vào trong cơ bắp tao.”
“Cô ta nghe thấy kìa, cẩn thận đấy.”
“Ai mà không thích được khen ngợi chứ? Anh mày chỉ nói rằng cô ta rất tuyệt vời mà.” Vừa nói Yonabaru vừa đẩy hông lên.
Nhìn thấy cảnh một người cử động như vậy bên trong Chiến giáp thì quả thực là buồn cười vãi chưởng. Cái động tác bình thường như vậy đó nhưng lại ẩn chứa sức mạnh đủ để nâng cả một ngôi nhà lên đấy.
Đội của chúng tôi đang ở mũi phía bắc của Đảo Kotoiushi, chờ cuộc đột kích nổ ra, Chiến giáp thì trong sleep mode. Một màn hình cao khoảng nửa mét ở ngay phía trước mặt chúng tôi, truyền về hình ảnh địa hình phía sau. Đây là cái mà họ gọi là ngụy trang động. Nó khiến chúng tôi ẩn nấp tránh bị phát hiện trước trinh sát của quân thù. Tất nhiên là chúng tôi có thể dùng tranh vẽ. Địa hình đã bị bom oanh tạc đến mức chả còn gì, nên dù bạn nhìn từ hướng nào thì bạn cũng chỉ nhìn thấy những vùng đất hoang chỉ còn tro tàn thôi.
Phần lớn thời gian lũ Mimic trốn sâu trong những hang động ngoằn ngoèo sâu dưới đáy biển. Trước khi một vùng đất bị tấn công, chúng tôi quăng cả kho bộc phá đâm sâu xuống lòng đất trước khi nổ. Ăn đi. Tiền bán mỗi quả bom kia đủ để tôi sống dư dả cả đời mà còn dư cả tiền gửi tiết kiệm. Nhưng lũ Mimic không hiểu sao vẫn có cách để tránh thoát chỗ bom. Kỳ diệu tới mức bạn phải nghi ngờ không biết chúng có sao chép được bản kế hoạch tác chiến của chúng tôi không nữa. Trên lý thuyết thì chúng tôi có ưu thế trên không, nhưng rút cục thì chúng tôi vẫn bị kéo xuống đất đánh nhau.
Vì tiểu đội của tôi là một phần của đội phục kích, chúng tôi không được trang bị những khẩu pháo nòng cỡ bự –– thứ vũ khí đồ sộ to bằng cả một chiếc xe ô tô cỡ nhỏ được lắp ráp hoàn chỉnh. Cái chúng tôi có chỉ là những khẩu súng trường 20mm, lựu đạn khí gas, khoan phản lực và ống phóng rocket có ba quả đạn. Vì đây là tiểu đội của Ferrell nên chúng tôi đều kết nối liên lạc với anh ấy. Tôi nhìn màn hình trên đầu Chiến giáp của tôi. Nhiệt độ lúc này là 28 độ C. Áp suất lúc này là 1014 Millibar. Lực lượng chủ lực sẽ xuất kích bất kì lúc nào.
Tối hôm qua, sau cả tiếng tưởng như bất tận trong buổi tập thể hình, tôi quyết định tham dự bữa tiệc. Không phải là do trong mơ tôi không tham gia, mà là vì tôi không muốn có cảm giác đọc lại cuốn sách kia. Cái đoạn giúp Yonabaru lên giường sau khi vấp té trên đường về doanh trại thì vẫn thế.
Nghe đồn bạn gái của Yonabaru cũng là lính Chiến giáp. Do ngoại lệ của Lực lượng Đặc nhiệm, đàn ông và phụ nữ chiến đấu trong những tiểu đội khác nhau, nên chúng tôi khó mà gặp được cô ta trên chiến trường.
“Nếu –– và chỉ nếu thôi nhé –– một trong số mọi người bị giết…” Tôi đánh bạo phát biểu.
“Nói như cứt.”
“Nhưng dù sao các anh vẫn được gặp nhau mà.”
“Thiên đường không giống như cái ngân hàng Thụy Sĩ. Chú mày không thể lén tích góp tiền vào trong tài khoản bí mật nào đó rồi trông chờ được rút tiền ra. Chú mày phải làm hết những việc có thể trước khi tới chiến trường. Đó là luật đầu tiên của một người lính.”
“Ờ, chắc vậy.”
“Nhưng anh bảo chú mày nè, chú mày phải đi kiếm một con ả nào mà chơi đi. Carpe diem (thành ngữ Latin – Sống cho ngày hôm nay), chú em.”
“Ai bây giờ chứ.”
“Wargarita Điên loạn thì sao? Hai người trò chuyện trong lúc tập thể hình đúng không? Tóm lấy ả đi, anh biết chú mày sẽ làm được mà.”
“Ai mà dám chứ.”
“Những cô gái nhỏ nhắn như cô ta –– anh dám chắc rằng cô ta sẽ trở thành một ả Michigan quyến rũ trên giường. Họ càng nhỏ nhắn bao nhiêu, làm tình càng tuyệt vời bấy nhiêu, chú mày biết đấy.”
“Kính trọng họ chút đi.”
“Tình dục chẳng liên quan gì tới kính trọng cả. Từ gã hậu cần thấp kém nhất tới Đại tướng quân, mọi người đều muốn thụt ra thụt vô giữa hai chân. Ý anh nói rằng đây là cách chúng ta tiến hóa ––“
“Im mẹ mồm anh lại đi,” Tôi nói.
“Chú mày nói với anh như vậy trước mặt trung sĩ à? Anh mày bị tổn thương đấy. Anh là người có tâm hồn nhạy cảm. Anh chỉ nói lảm nhảm để đầu óc thoải mái thôi mà. Y hệt mọi người ấy.”
“Cậu ta nói đúng đấy,” ai đó chen vào trong hệ thống liên lạc nói.
“Này, không ai ủng hộ tôi à?”
Cứ như thể đây là câu mà mọi người trong đội chờ đã lâu. Mọi người đồng thanh nói.
“Tôi bỏ phiếu cho Yonabaru.”
“Tao phải lập trình lại để chặn mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo của mày đấy, nên đừng có lãng phí hơi thở nữa.”
“Nghe có vẻ như Kiriya sẽ phải luyện tập thêm vào chứ không lại bị Yonabaru trêu cho thối mồm đấy.”
“Thưa ngài! Tôi nghĩ tôi phải khởi động lại Chiến giáp! Tôi không muốn đang giữa chiến trường thì nó bị hỏng!”
“Ôi trời, thèm thuốc quá. Chắc là mình bỏ quên bên con Chiến giáp kia rồi.”
“Tao tưởng mày bỏ thuốc rồi?”
“Ê, nói bé thôi! Tao đang cố ngủ nè!”
Và cứ như vậy. Ào ạt tràn vào trên hệ thống liên lạc, cứ như phòng chat Internet vậy. Tất cả những gì Ferrell có thể làm là thở dài và lắc đầu cái Chiến giáp.
Khi bạn quá lo lắng đến mức chẳng còn móng tay để mà cắn thì nghĩ về những thứ bạn thích sẽ giúp làm giảm áp lực. Họ cũng dạy về điều đó trong kỳ huấn luyện. Tất nhiên, khi cả sở thú tụ họp như thế này, thứ duy nhất họ nghĩ tới chỉ có thể là tình dục. Tôi chỉ nhớ tới một cô gái duy nhất, cô nàng thủ thư nhỏ nhắn đáng yêu mà giờ tôi cũng chẳng còn nhớ mặt. Ai mà biết cô ấy giờ ra sao. Cô ấy đã kết hôn cũng được nửa năm rồi. Giờ cô ấy hẳn đã có thai. Tôi nhập ngũ ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, sau lúc cô ấy làm trái tim tôi tan nát. Tôi không nghĩ hai chuyện này có liên quan. Ai mà biết?
Tôi đã đăng ký nhập ngũ và nghĩ mình có thể làm chút gì đó có ý nghĩa bằng cách đặt cược mạng sống trên chiến trường và xem xem định mệnh sẽ dẫn tôi đi đâu. Nói đúng ra cuộc đời của tôi còn chả đáng giá bằng mấy quả bomb đắt như tinh kia, và định mệnh thì cứ trồi lên trụt xuống như biểu đồ chứng khoán.
“Chết tiệt. Nếu chúng ta không định đào hào thì ít nhất cũng để cho chúng ta ngồi chứ?”
“Nếu đào hào thì sẽ không trốn được.”
“Cái tấm màn ngụy trang động này như cứt ấy. Mà ai mà biết chúng nhìn tinh hơn chúng ta hay không? Chúng tuy không thể nhìn thấy máy bay chiến đấu phe ta nhưng chúng vẫn có thể bắn hạ khiến máy bay rơi lả tả như lá vàng trước gió đấy thôi.”
“Nếu chúng ta gặp phải quân địch, tôi chắc chắn sẽ bắt chúng đo thị lực.”
“Tôi phải nói rằng mương hào là phát minh vĩ đại nhất của loài người. Ai đó đào cho tôi cái hào.”
“Mày có thể đào bao nhiêu hào mày muốn sau khi chúng ta về nhà. Đây là lệnh.”
“Đây chẳng phải là cách họ tra tấn tù nhân sao?”
“Anh mày sẽ bỏ hết lương hưu quyên tặng cho người phát minh ra cách khiến mày ngậm m –– chết tiệt, bắt đầu rồi! Đừng có để hai hòn bi nổ tung đấy, rõ chưa mấy quý ngài!” Ferrell hét lên.
Những âm thanh đinh tai nhức óc lan tràn trong không khí. Tôi có thể cảm thấy từng cơn rùng mình khi bom nổ từ đằng xa.
Tôi lại chú ý tới Yonabaru. Sau những gì xảy ra trong buổi tập thể hình, có thể giấc mơ của tôi chỉ là giấc mơ, nhưng nếu Yonabaru chết ngay bên cạnh tôi ngay khi bắt đầu trận chiến, tôi sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Tôi tua lại những gì xảy ra trong giấc mơ ở trong đầu. Mũi giáo tới từ hướng hai giờ. Nó bay xuyên qua màn ngụy trang, xé toạc nó thành từng mảnh chỉ sau khoảng một phút sau khi trận chiến nổ ra.
Tôi căng hết cả mình lên, sẵn sàng bị hạ gục bất kỳ lúc nào.
Đôi bàn tay đang run rẩy. Cơn đau lan ra từ thắt lưng. Một nếp gấp của bộ đồ bên trong đang tì vào hông tôi.
Họ đang chờ đợi gì vậy?
Phát bắn đầu tiên không trúng Yonabaru.
Phát bắn đầu tiên đáng lẽ phải giết anh ta thì lại hướng về phía tôi. Tôi chẳng có thời gian để di chuyển tới một milimet. Tôi sẽ không bao giờ quên cái cảnh mũi giáo của đối phương bay thẳng về phía tôi.