Ức chế trong lòng Thừa Lân tiêu biến. Trong khoảnh khắc, Thừa Lân cảm thấy mọi xúc cảm khác nhau. Do dự rồi kiêu căng, khát máu rồi trắc ẩn, u uất rồi minh mẫn. Dòng luân xa—nguồn năng lượng huyết mạch mà lão sư Gia Tịnh luôn giảng giải mà Thừa Lân chưa bao giờ cảm nhận được—chạy xuyên suốt cơ thể chàng, một cơn buốt lạnh dọc sống lưng. Sức mạnh mới khai phá được điều hướng vào thanh Không Ngưng Kiếm, khiến nó mờ tỏa ánh sáng xanh dương như hỏa lân tinh. Tới cả Ô Di Hà đang xông tới cũng phải dừng lại để chiêm ngưỡng.
“Quả nhiên là sư đồ của Ni Kham gia,” Hà trầm trồ.
Ô Di Đạo hoàn hồn rất nhanh. “Ta chưa tin. Phải để ta cảm thấy lần nữa!” Hắn hô lớn, xông pha lần nữa, đổi phương hướng tiếp cận. Nhưng đường kiếm của hắn sức mạnh dù lớn nhưng nhiều cử động thừa thãi, có thể nhìn ra ngay. Thừa Lân vung kiếm ngang không trung, thanh kiếm lả lướt như ngòi bút của họa sĩ, gọn gàng tinh giản chặn đứng.
Ô Di Đạo ‘hừm’ một tiếng. Vừa lúc Ô Di Hà tiếp cận, hắn mới tiến lại gần, ném cây đoản kiếm của mình xuống đất mà bảo, “Huynh cho đệ mượn cây đại đao.”
“Ta không cho ngươi động vào vũ khí nào hết,” Hà giận dữ đáp. “Ngươi không thể kiềm chế bản thân.”
“Đệ sẽ không động tới một sợi tóc của tên tiểu tử kia.” Ô Di Đạo cười cợt, huých khuỷu tay rồi vỗ vai Hà. “Cả tháng trời này, đệ không khiêu khích một tên lính Mông Cổ nào. Hôm nọ, có con chuột lẻn vào trại ăn cắp hạt gạo, đệ nhìn thấy nó còn tươi cười chào hỏi, còn cho nó một hạt gạo nữa. Tâm đệ tĩnh lặng như Bồ Tát vậy. Huynh cứ đưa đại đao đây xem nào.”
Đám đông xung quanh cười phá lên. Thừa Lân xem chừng Ô Di Đạo vốn là kẻ cợt nhả, đây cũng không phải lần đầu, vậy mà khi cần thiết cũng thấy sát khí rất mạnh.
Hà giơ ngón trỏ lên. “Một sơ suất nữa. Một sơ suất nữa là ta sẽ dừng cuộc tỉ thí này ngay lập tức.”
“Huynh cứ lo xa. Tới cả con chuột hôm nọ chào hỏi nó vẫn còn đang ngồi góc vui vẻ gặm gạo kia kìa.”
Đạo nhận lấy đại đao từ tay Hà, cởi bỏ mũ lông, mái tóc thẳng thớm hoang dại bung tỏa, xuống tận ngang thắt lưng. Hắn múa đao vài đường, động tác thoăn thoắt nhưng gãy gọn, hung mãnh như cú vồ của sư tử.
Đạo nói, “Đao là vũ khí yêu thích của ta. Khá khen cho nhà ngươi cũng khiến ta phải sử dụng tới sở trường.”
Nói rồi, Đạo xung trận lập tức. Vừa khôi phục giao chiến mà Ô Di Đạo đã kiểm soát được tình hình. Hắn vung đao, Thừa Lân đỡ được một lần nữa, nhưng tay chàng run lên bần bật. Quả nhiên mới khai mở nội công, ta vẫn chưa đủ sức tay đôi với một địch thủ sung cường thế này. Thừa Lân nhận thức rõ nội công của mình mới ở tầng thứ nhất mà thôi.
Đạo liên tục chiếm thượng phong, khiến Thừa Lân né tránh sang hai bên, cố gắng để không bị dồn vào vách núi, không có chỗ cơ động. Mọi đường đao của Đạo đều có ngoại lực dồi dào, rất khó chống đỡ, chứ chưa nói tới chuyện phản kích. Thừa Lân chỉ chăm chăm bộ pháp, đặt bản thân vào vị trí thuận lợi, rốt cuộc sau năm chiêu mà hai vũ khí còn chưa chạm nhau thêm lần nào.
“Đừng hèn nhát như vậy!” Đạo quát lớn. “Mau phản đòn đi chứ?”
Thực ra thì Thừa Lân chỉ đang chờ cơ hội. Ô Di Đạo như mãnh hổ, nếu không khiến hắn khinh suất thì khó lòng Thừa Lân có thời cơ. Thừa Lân mới cố tình để một khoảng không, giả bộ quay sang bên, cho Ô Di Đạo áp sát. Ô Di Đạo thấy sơ hở lập tức vung đao chém vào nơi hiểm yếu bên mạn sườn. Nhưng Thừa Lân đã trù tính cả. Trong đầu chàng nhớ lại cách Ô Di Hà khinh công trên những ngọn cây, chỉ chạm có nửa gan bàn chân trên mà thôi. Chàng thử bắt chước cử động như trong trí nhớ của mình. Không ngờ ngay lần đầu tiên, tốc độ di chuyển đã tăng lên. Đường đao của Ô Di Đạo chỉ chém được không khí, tiếng kêu vun vút. Thừa Lân lẻn ra phía sau, lia thanh bảo kiếm, mục tiêu ngay sau lưng Đạo. Nhưng Đạo giật gót chân đạp lấy đầu gối Thừa Lân, khiến chàng khuỵu xuống. Lúc chàng ngước mắt lên thì đã nhìn thấy Ô Di Đạo hai tay cầm đại đao chém xuống. Trong tích tắc, chàng chỉ kịp đưa kiếm lên đỡ lấy. Tiếng vũ khí va vào nhau kêu loảng xoảng, kẻ nào tâm lý yếu tất phải sởn gai ốc.
Thừa Lân tính chừng sức mình không lại được Ô Di Đạo, nếu cứ bị ép ghì xuống mặt đất sẽ thất bại. Nhưng khi chàng đang suy nghĩ cách thoát thân, Ô Di Đạo mới lùi lại, hạ đao xuống. Sát thương đột ngột biến mất, thay vào đó là tiếng cười vang vọng. “Khá lắm. Đó là hiệp thứ năm. Ngươi chưa có kinh nghiệm thực chiến, nhưng quả nhiên là đồ đệ Hạc Kiếm pháp. Ta rất xin lỗi vì đã lỗ mãng.” Nói rồi tiến lại gần, đỡ Thừa Lân dậy, miệng vẫn khề khà. “Thế này mới là tỉ thí chứ!” Rồi lại quay sang Ô Di Hà và hai mươi vị huynh đệ. “Hà huynh, huynh nhất thiết phải thiết đãi thành viên mới của chúng ta thật long trọng.”
Ô Di Hà thở dài. “Nếu ngươi cứ phí phạm, ta sẽ không còn—”
“Rượu trong kho hôm nay là phải khui ra hết. Chúng ta sẽ có một bữa hăng say!” Rồi chỉ luôn con chuột trong góc. “Mày cũng có phần luôn, Tiểu Thử!”
“Tên vô lại này rõ là chỉ kiếm cớ uống rượu mà!” Ô Di Hà mắng. Nhưng nói dứt lời thì Đạo cùng mấy tay khác, cũng là hạng rượu chè, khiêng từ trong hang núi ra một hũ bằng đồng to bằng cả một hình nhân rồi.
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~