Vừa nghe bọn họ nói Tống Mạn giống Thôi Trinh, Sùng Hoa đã cảm thấy rất không thoải mái, xuất phát từ tính chuyên nghiệp, cô chăm chú nhớ lại cảnh Tống Mạn mới vừa biểu diễn, quả thật tìm ra một vài chỗ tương tự.
Mô phỏng.
Trong đầu Sùng Hoa xuất hiện hai chữ này. Một người thành công, cũng không ít mô phỏng người khác, trong giới không ít người mô phỏng theo Thôi Trinh, nhưng đều là giả hổ thành chó, Tống Mạn xem như là giống, cũng nhìn ra được cô đang cố gắng, dù sao tiểu hoa đán không làm được cả đời, đợi đến tuổi tác nhất định vẫn không tìm được định vị thích hợp, cũng sẽ bị người mới đẩy xuống.
Sùng Hoa vẫn đang cảm thấy rất khó chịu.
Giám chế vẫn làm bình hoa chậm rãi lên tiếng: “Tôi tham gia không ít đoàn phim, may mắn thấy tận mắt ảnh hậu diễn xuất. Lúc ấy tôi không phải giám chế, cô ấy cũng không có nhiều hào quang như vây giờ, chỉ là một người mới đang âm thầm phấn đấu.” Anh ta đột nhiên nhớ lại những năm tháng bấp bênh, Sùng Hoa vừa nghe đến ảnh hậu ảnh hậu, lỗ tai lập tức dựng thẳng.
Phó đạo diễn và Lương Thanh cũng nghe rất chăm chú.
“Nếu chưa từng thấy tận mắt, anh căn bản nghĩ không ra lại có người có thể diễn xuất đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, cô ấy nhập vai rất nhanh, cảnh gì đều có thể diễn, trước kia diễn viên rất khổ, khả năng diễn xuất là yếu tố cơ bản nhất, không phỏng đoán được tinh túy nhân vật nào dám diễn? Một quyển kịch bản không đọc đến nhừ, đâu thể diễn tốt, nào giống như bây giờ, thiếu khả năng diễn xuất thì lấy nhan sắc ra bù, bù qua bù lại, chất lượng điện ảnh cũng không có.” Anh ta nói đến đây dừng lại một chút, như là đang nhớ lại.
“Có một lần, tôi nhớ đạo cụ còn chưa cất xong, ngày đó lại muốn mưa, sợ bị đạo diễn mắng nên nửa đêm đến trường quay, đến đó, thấy ảnh hậu vẫn còn ở lại, đứng yên một chỗ tìm kiếm linh cảm, kịch bản của cô ấy rơi trên mặt đất, vừa nhìn, bên trong rậm rạp chằng chịt ghi chú.” Thành công của ai cũng không phải vô duyên vô cớ có được.
“Diễn xuất của Tống Mạn, xem như xuất sắc nhất trong các tiểu hoa đán, người cũng có dã tâm, biết cầu tiến, nhưng so sánh với Thôi Trinh…” Giám chế lắc đầu, hoàn toàn không thể so sánh.
Sùng Hoa không ngờ sẽ nghe một đoạn chuyện cũ như vậy. Theo sự miêu tả của anh ta, hình như cô nhìn thấy Thôi Trinh trước khi thành danh, nàng ở trong giới, khó khăn tìm cơ hội, khó khăn khai phá ra con đường huy hoàng hiện tại.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy đau lòng.
Lương Thanh và phó đạo diễn cũng không nói chuyện.
Qua hồi lâu, Lương Thanh thở dài: “Nếu như có thể mời Thôi Trinh đến diễn thì tốt rồi.”
Sùng Hoa nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta: “Anh đang suy nghĩ cái gì đấy.”
Thôi Trinh lần này là tham gia một bộ phim điện của ảnh của đạo diễn người nước ngoài, vị đạo diễn xuất sắc nhất của giải Oscar vô cùng nghiêm khắc và cầu tiến, quốc nội cũng có nghe thấy. Nàng về nước hẳn là phải nghỉ ngơi thật tốt mới được. Sùng Hoa chỉ đau lòng Thôi Trinh căn bản không lo lắng với giá trị con người của Thôi Trinh có thể tham giam phim của cô hay không, cô chỉ thầm nghĩ để khiến nàng nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian.
Lương Thanh lại hiểu lầm ý cô, cho là cô nghĩ với địa vị của Thôi Trinh, bọn họ trèo không tới nên chỉ phải ngượng ngùng mỉm cười.
Sùng Hoa liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian còn đủ, vì đề phòng kẹt xe trên đường, cô vẫn nên đi sớm một chút, giương mắt nhìn mọi người: “Kế tiếp.”
Bốn người sau đó, cũng không bằng Tống Mạn, không có gì bất ngờ xảy ra, nữ chính là Tống Mạn.
Buổi thử vai vừa kết thúc, Sùng Hoa liền giao những việc còn lại cho phó đạo diễn và giám chế, bản thân đi trước, cô phải đến sân bay đón Thôi Trinh.
Chuyến bay của Thôi Trinh tương đối trễ, tám giờ mới đến, cô chạy đến nửa đường, nghĩ đến cơm trên máy bay không có mùi vị, có lẽ Thôi Trinh sẽ bị đói, nên rẽ đường tìm một nhà hàng mua cháo cho hải sản nàng, chứa trong lồng giữ nhiệt.
Tin tức Thôi Trinh về nước cũng không tiết lộ ra ngoài, máy bay hạ cánh, nàng đi ra từ cửa vip, Sùng Hoa đã ở bên ngoài chờ nàng.
Sùng Hoa vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt biếnthành hai vành trăng khuyết, vui vẻ tiến lên tiếp nhận rương hành lý của nàng: “Có mệt không?”
“Không mệt.” Thôi Trinh trả lời, ánh mắt của nàng dừng lại trên người Sùng Hoa chốc lát, thấy trạng thái của cô không sai, người cũng không gầy gò, nhất thời cảm thấy yên tâm.
Hai người bọn họ đều là nhân vật công chúng, đều không thể ở bên ngoài quá lâu.
Ngồi trên xe, Thôi Trinh nhìn Sùng Hoa: “Trong khoảng thời gian này rất bận rộn đi? Hôm nay ra ngoài có gì bất tiện không?”
“Sẽ không. Em cũng muốn sớm gặp chị.” Sùng Hoa là nói thật.
Thôi Trinh mỉm cười liếc mắt nhìn cô. Sùng Hoa thu được ánh mắt của nàng, lập tức hiểu ý nàng muốn nói cô dẻo miệng. Mặt cô liền đỏ.
“Em đưa chị về, nghỉ ngơi sớm một chút.” Sùng Hoa vội vã thay đổi đề tài.
“Được.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, muốn nổ máy, Thôi Trinh thấy cô còn chưa thắt dây an toàn, liền ngăn động tác của cô: “Dây an toàn.” Vừa nói, vừa nghiêng người sang thắt dây an toàn giúp cô.
Sùng Hoa nghe nàng nói, cũng phát hiện, nhìn thấy Thôi Trinh đến gần, cô nhất thời khẩn trương đến không dám thở mạnh.
Không khí trong xe dường như phút chốc cô đặc, lưng Sùng Hoa dán chặc lưng ghế, trong lòng cô còn mơ hồ mong đợi, cũng càng thấp thỏm. Thôi Trinh đến gần, hương vị trên người nàng, khí tức ôn hòa của nàng, cần cổ trắng nõn, gò má trơn mịn, ngay trước mắt cô, chỉ cần cô hơi nghiêng về phía trước một chút thì có thể chạm được.
Sùng Hoa xoay mặt vuốt tóc, thân thể cứng nhắc. Thôi Trinh phát hiện sự khẩn trương của cô, khó được nổi lòng vui đùa, nàng gọi cô một tiếng: “Sùng Hoa.”
Sùng Hoa lến tiếng, phản xạ có điều kiện mà quay đầu, môi của cô đúng lúc lướt qua khuôn mặt Thôi Trinh.
Trơn nhẵn, làn da căng mịn, đôi môi mềm mại ấm áp.
Hai người đồng thời sững sốt, Sùng Hoa mở to mắt, lập tức ngây người, Thôi Trinh cũng ngây ngẩn cả người, trong lòng nàng dâng lên một trận hoảng loạn, rậm rạp chằng chịt, trong nháy mắt khóa lại toàn bộ tâm thần của nàng, chỉ là nàng rốt cuộc phản ứng nhanh, nhanh chóng thắt dây an toàn rồi lui lại.
Khí tức ôn nhu vây lấy cô đã rời đi, Sùng Hoa nhất thời thất lạc, trên môi còn lưu lại xúc cảm ấm áp trơn nhẵn, cô có một loại rung động chạm đến trái cấm, lại sợ bị trừng phạt sau khi niếm trái cấm. Cô bất an, lại có một loại vui sướng bí ẩn, cổ họng khô khốc. Cô bận rộn quay đầu nhìn Thôi Trinh. Chỉ thấy thần sắc của Thôi Trinh cũng có chút mất tự nhiên.
Chỉ sợ Thôi Trinh vì vậy sinh lòng phản cảm, xa lánh cô, Sùng Hoa hoảng loạn không ngớt: “Trinh tỷ, em….”
Thôi Trinh khôi phục lại rất nhanh, nàng nở nụ cười, trấn an Sùng Hoa: “Em lái xe đi.”
Sùng Hoa bị nụ cười của nàng trấn an, ổn định tinh thần, gật đầu.
Ô tô chạy trên đường cao tốc.
Thôi Trinh nhìn ngoài cửa sổ, lỗ tai của nàng đỏ bừng, may là trời tối, Sùng Hoa cũng nhìn không thấy.
Sùng Hoa không có cách nào chuyên chú quan sát tình hình giao thông, cô muốn nói chút gì lại không biết Thôi Trinh cảm thấy thế nào đối với sự cố vừa rồi, trong lòng như có đàn kiến bò qua, vừa ngứa vừa tê dại lại rất sợ hãi.
Sau đó, cô linh cơ khẽ động, đột nhiên nghĩ đến cháo hải sản đã chuẩn bị cho Thôi Trinh, vội vã tự cho là rất có thứ tự mà nói: “Chị có đói không? Em đã mua cháo, rất ngon.”
“Ừ, đúng lúc đói bụng.” Thôi Trinh trấn định trả lời.
Sùng Hoa đỗ xen ven đường, từ ghế sau lấy lồng giữ ấm, cô còn chuẩn bị sẵn muỗng, lồng giữ nhiệt không nặng cũng không lớn, phân lượng khoảng hai chén nhỏ, đúng lúc có thể trực tiếp ăn.
Có việc để làm, hai người đều tự tại không ít, Sùng Hoa mở cửa sổ, mờ ám và xấu hổ tựa như bị gió thổi tan.
Cháo hải sản nấu rất ngon miệng, mềm mại vừa miệng, nấu rất nhừ, vừa vào miệng liền tan ra. Thôi Trinh ăn cái gì dáng vẻ cũng rất ưu nhã, cũng rất thong dong, thần sắc bình tĩnh đạm nhiên, hình như hoàn toàn không có bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, Sùng Hoa không thể nói rõ đó là cảm giác gì, lại cảm thấy cũng may nàng không để tâm, nếu không lúc gặp mặt sẽ lúng túng, nhưng đồng thời cũng thất vọng, rõ ràng là chuyện của hai người nhưng chỉ có mình cô để tâm.
“Rất ngon.” Thôi Trinh ăn uống không nhiều, ăn no vẫn còn dư lại một nửa.
Nghe nàng nàng, Sùng Hoa mới vừa rồi còn rối rắm đủ loại lập tức vui vẻ, mặt mày cong cong: “Chị thích, lần sau em dẫn chị đi, nhà hàng mới ra một thực đơn rất ngon.”
Vừa nghe bọn họ nói Tống Mạn giống Thôi Trinh, Sùng Hoa đã cảm thấy rất không thoải mái, xuất phát từ tính chuyên nghiệp, cô chăm chú nhớ lại cảnh Tống Mạn mới vừa biểu diễn, quả thật tìm ra một vài chỗ tương tự.
Mô phỏng.
Trong đầu Sùng Hoa xuất hiện hai chữ này. Một người thành công, cũng không ít mô phỏng người khác, trong giới không ít người mô phỏng theo Thôi Trinh, nhưng đều là giả hổ thành chó, Tống Mạn xem như là giống, cũng nhìn ra được cô đang cố gắng, dù sao tiểu hoa đán không làm được cả đời, đợi đến tuổi tác nhất định vẫn không tìm được định vị thích hợp, cũng sẽ bị người mới đẩy xuống.
Sùng Hoa vẫn đang cảm thấy rất khó chịu.
Giám chế vẫn làm bình hoa chậm rãi lên tiếng: “Tôi tham gia không ít đoàn phim, may mắn thấy tận mắt ảnh hậu diễn xuất. Lúc ấy tôi không phải giám chế, cô ấy cũng không có nhiều hào quang như vây giờ, chỉ là một người mới đang âm thầm phấn đấu.” Anh ta đột nhiên nhớ lại những năm tháng bấp bênh, Sùng Hoa vừa nghe đến ảnh hậu ảnh hậu, lỗ tai lập tức dựng thẳng.
Phó đạo diễn và Lương Thanh cũng nghe rất chăm chú.
“Nếu chưa từng thấy tận mắt, anh căn bản nghĩ không ra lại có người có thể diễn xuất đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, cô ấy nhập vai rất nhanh, cảnh gì đều có thể diễn, trước kia diễn viên rất khổ, khả năng diễn xuất là yếu tố cơ bản nhất, không phỏng đoán được tinh túy nhân vật nào dám diễn? Một quyển kịch bản không đọc đến nhừ, đâu thể diễn tốt, nào giống như bây giờ, thiếu khả năng diễn xuất thì lấy nhan sắc ra bù, bù qua bù lại, chất lượng điện ảnh cũng không có.” Anh ta nói đến đây dừng lại một chút, như là đang nhớ lại.
“Có một lần, tôi nhớ đạo cụ còn chưa cất xong, ngày đó lại muốn mưa, sợ bị đạo diễn mắng nên nửa đêm đến trường quay, đến đó, thấy ảnh hậu vẫn còn ở lại, đứng yên một chỗ tìm kiếm linh cảm, kịch bản của cô ấy rơi trên mặt đất, vừa nhìn, bên trong rậm rạp chằng chịt ghi chú.” Thành công của ai cũng không phải vô duyên vô cớ có được.
“Diễn xuất của Tống Mạn, xem như xuất sắc nhất trong các tiểu hoa đán, người cũng có dã tâm, biết cầu tiến, nhưng so sánh với Thôi Trinh…” Giám chế lắc đầu, hoàn toàn không thể so sánh.
Sùng Hoa không ngờ sẽ nghe một đoạn chuyện cũ như vậy. Theo sự miêu tả của anh ta, hình như cô nhìn thấy Thôi Trinh trước khi thành danh, nàng ở trong giới, khó khăn tìm cơ hội, khó khăn khai phá ra con đường huy hoàng hiện tại.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy đau lòng.
Lương Thanh và phó đạo diễn cũng không nói chuyện.
Qua hồi lâu, Lương Thanh thở dài: “Nếu như có thể mời Thôi Trinh đến diễn thì tốt rồi.”
Sùng Hoa nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta: “Anh đang suy nghĩ cái gì đấy.”
Thôi Trinh lần này là tham gia một bộ phim điện của ảnh của đạo diễn người nước ngoài, vị đạo diễn xuất sắc nhất của giải Oscar vô cùng nghiêm khắc và cầu tiến, quốc nội cũng có nghe thấy. Nàng về nước hẳn là phải nghỉ ngơi thật tốt mới được. Sùng Hoa chỉ đau lòng Thôi Trinh căn bản không lo lắng với giá trị con người của Thôi Trinh có thể tham giam phim của cô hay không, cô chỉ thầm nghĩ để khiến nàng nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian.
Lương Thanh lại hiểu lầm ý cô, cho là cô nghĩ với địa vị của Thôi Trinh, bọn họ trèo không tới nên chỉ phải ngượng ngùng mỉm cười.
Sùng Hoa liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian còn đủ, vì đề phòng kẹt xe trên đường, cô vẫn nên đi sớm một chút, giương mắt nhìn mọi người: “Kế tiếp.”
Bốn người sau đó, cũng không bằng Tống Mạn, không có gì bất ngờ xảy ra, nữ chính là Tống Mạn.
Buổi thử vai vừa kết thúc, Sùng Hoa liền giao những việc còn lại cho phó đạo diễn và giám chế, bản thân đi trước, cô phải đến sân bay đón Thôi Trinh.
Chuyến bay của Thôi Trinh tương đối trễ, tám giờ mới đến, cô chạy đến nửa đường, nghĩ đến cơm trên máy bay không có mùi vị, có lẽ Thôi Trinh sẽ bị đói, nên rẽ đường tìm một nhà hàng mua cháo cho hải sản nàng, chứa trong lồng giữ nhiệt.
Tin tức Thôi Trinh về nước cũng không tiết lộ ra ngoài, máy bay hạ cánh, nàng đi ra từ cửa vip, Sùng Hoa đã ở bên ngoài chờ nàng.
Sùng Hoa vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt biếnthành hai vành trăng khuyết, vui vẻ tiến lên tiếp nhận rương hành lý của nàng: “Có mệt không?”
“Không mệt.” Thôi Trinh trả lời, ánh mắt của nàng dừng lại trên người Sùng Hoa chốc lát, thấy trạng thái của cô không sai, người cũng không gầy gò, nhất thời cảm thấy yên tâm.
Hai người bọn họ đều là nhân vật công chúng, đều không thể ở bên ngoài quá lâu.
Ngồi trên xe, Thôi Trinh nhìn Sùng Hoa: “Trong khoảng thời gian này rất bận rộn đi? Hôm nay ra ngoài có gì bất tiện không?”
“Sẽ không. Em cũng muốn sớm gặp chị.” Sùng Hoa là nói thật.
Thôi Trinh mỉm cười liếc mắt nhìn cô. Sùng Hoa thu được ánh mắt của nàng, lập tức hiểu ý nàng muốn nói cô dẻo miệng. Mặt cô liền đỏ.
“Em đưa chị về, nghỉ ngơi sớm một chút.” Sùng Hoa vội vã thay đổi đề tài.
“Được.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, muốn nổ máy, Thôi Trinh thấy cô còn chưa thắt dây an toàn, liền ngăn động tác của cô: “Dây an toàn.” Vừa nói, vừa nghiêng người sang thắt dây an toàn giúp cô.
Sùng Hoa nghe nàng nói, cũng phát hiện, nhìn thấy Thôi Trinh đến gần, cô nhất thời khẩn trương đến không dám thở mạnh.
Không khí trong xe dường như phút chốc cô đặc, lưng Sùng Hoa dán chặc lưng ghế, trong lòng cô còn mơ hồ mong đợi, cũng càng thấp thỏm. Thôi Trinh đến gần, hương vị trên người nàng, khí tức ôn hòa của nàng, cần cổ trắng nõn, gò má trơn mịn, ngay trước mắt cô, chỉ cần cô hơi nghiêng về phía trước một chút thì có thể chạm được.
Sùng Hoa xoay mặt vuốt tóc, thân thể cứng nhắc. Thôi Trinh phát hiện sự khẩn trương của cô, khó được nổi lòng vui đùa, nàng gọi cô một tiếng: “Sùng Hoa.”
Sùng Hoa lến tiếng, phản xạ có điều kiện mà quay đầu, môi của cô đúng lúc lướt qua khuôn mặt Thôi Trinh.
Trơn nhẵn, làn da căng mịn, đôi môi mềm mại ấm áp.
Hai người đồng thời sững sốt, Sùng Hoa mở to mắt, lập tức ngây người, Thôi Trinh cũng ngây ngẩn cả người, trong lòng nàng dâng lên một trận hoảng loạn, rậm rạp chằng chịt, trong nháy mắt khóa lại toàn bộ tâm thần của nàng, chỉ là nàng rốt cuộc phản ứng nhanh, nhanh chóng thắt dây an toàn rồi lui lại.
Khí tức ôn nhu vây lấy cô đã rời đi, Sùng Hoa nhất thời thất lạc, trên môi còn lưu lại xúc cảm ấm áp trơn nhẵn, cô có một loại rung động chạm đến trái cấm, lại sợ bị trừng phạt sau khi niếm trái cấm. Cô bất an, lại có một loại vui sướng bí ẩn, cổ họng khô khốc. Cô bận rộn quay đầu nhìn Thôi Trinh. Chỉ thấy thần sắc của Thôi Trinh cũng có chút mất tự nhiên.
Chỉ sợ Thôi Trinh vì vậy sinh lòng phản cảm, xa lánh cô, Sùng Hoa hoảng loạn không ngớt: “Trinh tỷ, em….”
Thôi Trinh khôi phục lại rất nhanh, nàng nở nụ cười, trấn an Sùng Hoa: “Em lái xe đi.”
Sùng Hoa bị nụ cười của nàng trấn an, ổn định tinh thần, gật đầu.
Ô tô chạy trên đường cao tốc.
Thôi Trinh nhìn ngoài cửa sổ, lỗ tai của nàng đỏ bừng, may là trời tối, Sùng Hoa cũng nhìn không thấy.
Sùng Hoa không có cách nào chuyên chú quan sát tình hình giao thông, cô muốn nói chút gì lại không biết Thôi Trinh cảm thấy thế nào đối với sự cố vừa rồi, trong lòng như có đàn kiến bò qua, vừa ngứa vừa tê dại lại rất sợ hãi.
Sau đó, cô linh cơ khẽ động, đột nhiên nghĩ đến cháo hải sản đã chuẩn bị cho Thôi Trinh, vội vã tự cho là rất có thứ tự mà nói: “Chị có đói không? Em đã mua cháo, rất ngon.”
“Ừ, đúng lúc đói bụng.” Thôi Trinh trấn định trả lời.
Sùng Hoa đỗ xen ven đường, từ ghế sau lấy lồng giữ ấm, cô còn chuẩn bị sẵn muỗng, lồng giữ nhiệt không nặng cũng không lớn, phân lượng khoảng hai chén nhỏ, đúng lúc có thể trực tiếp ăn.
Có việc để làm, hai người đều tự tại không ít, Sùng Hoa mở cửa sổ, mờ ám và xấu hổ tựa như bị gió thổi tan.
Cháo hải sản nấu rất ngon miệng, mềm mại vừa miệng, nấu rất nhừ, vừa vào miệng liền tan ra. Thôi Trinh ăn cái gì dáng vẻ cũng rất ưu nhã, cũng rất thong dong, thần sắc bình tĩnh đạm nhiên, hình như hoàn toàn không có bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, Sùng Hoa không thể nói rõ đó là cảm giác gì, lại cảm thấy cũng may nàng không để tâm, nếu không lúc gặp mặt sẽ lúng túng, nhưng đồng thời cũng thất vọng, rõ ràng là chuyện của hai người nhưng chỉ có mình cô để tâm.
“Rất ngon.” Thôi Trinh ăn uống không nhiều, ăn no vẫn còn dư lại một nửa.
Nghe nàng nàng, Sùng Hoa mới vừa rồi còn rối rắm đủ loại lập tức vui vẻ, mặt mày cong cong: “Chị thích, lần sau em dẫn chị đi, nhà hàng mới ra một thực đơn rất ngon.”