Điện Cam Lộ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng quân vương cũng tiến vào mộng đẹp.
Hắn lại nằm mơ.
Trong mơ là một vùng quê rộng lớn, trên đỉnh đầu là trời xanh mây trắng, hắn nằm trên thảm cỏ mềm mại, mùi hoa dại thơm mát quẩn quanh nơi chóp mũi, gió nhẹ khẽ mơn man bên tai, tất cả đều làm hắn thả lỏng cực kỳ.
Một đêm cứ thế trôi qua, đến ngày thứ hai khi trời tờ mờ sáng, Vũ Văn Lan tỉnh lại.
Hắn không quên chuyện quan trọng, vội vàng cúi người xem, quả nhiên cảnh tượng ngày hôm qua lại xuất hiện tiếp, hơn nữa hình như còn tiến bộ hơn hôm qua một chút.
Có hy vọng rồi, hắn nghĩ như thế.
Nếu một lần còn có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng nếu xuất hiện liên tục thì nó đã không còn là ngẫu nhiên nữa, hắn đã thấy được hy vọng.
Vũ Văn Lan quay đầu nhìn lại, cô gái kia vẫn còn đang ngủ, nét mặt nàng ấy lười biếng, hai má phơn phớt hồng hệt như đóa hải đường thêu trên bức màn.
Đặc biệt là đôi môi hơi chu lên, chúng nó non mềm ướt át hệt như một trái anh đào mê người.
Sáng nay không có buổi chầu sớm, cho nên hắn cũng không vội vã rời đi, trong lòng chợt nảy lên một ý, thế là hắn cúi đầu.
Nhưng mà còn chưa kịp đụng tới Yến Xu, nàng lại đột nhiên đá ra một đá.
Chuyện nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn vội duỗi tay nắm lấy cái chân đó, mà cô gái kia cũng dần dần mở to mắt.
Vũ Văn Lan nhíu mày, hỏi: “Sao nàng lại đá Trẫm?”
Yến Xu vừa mới tỉnh nên còn có chút ngái ngủ, nàng ngơ ngác bảo: “Thần thiếp không có đá bệ hạ, thần thiếp đá tên d3 xồm cơ…”
Vũ Văn Lan: “Tên d3 xồm?”
Yến Xu gật đầu: “Vâng, thần thiếp mơ thấy mình đang đi trên đường thì tự dưng bị một người kéo vào trong bụi cỏ, kẻ đó muốn giở trò đồi bại với thần thiếp, cho nên thần thiếp giơ chân lên định đá hắn…”
Hừ, lần này còn nhẹ đấy, nếu lần sau còn mơ thấy giấc mộng kiểu này thì nàng sẽ đánh đến má nó cũng nhận không ra luôn.
Vũ Văn Lan: “…”
Hắn thử hỏi: “Mặt mũi tên d3 xồm đó trông như thế nào?”
Nàng lập tức đáp: “Thần thiếp không thấy rõ, chỉ nhớ mang máng trên mặt kẻ đó toàn là râu ria xồm xoàm, trông đáng khinh lắm ạ.”
Vũ Văn Lan len lén sờ cằm, may quá hắn không có râu ria xồm xoàm, cho nên kẻ đó nhất định không phải là hắn.
Yến Xu nói xong cũng tỉnh táo hẳn.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được qua một đêm, nghĩ đến bữa sáng đang vẫy gọi, nàng vội đứng dậy nói: “Để thần thiếp hầu hạ bệ hạ rời giường ạ.”
【 Mau mau mau, mau dậy ăn sáng nè ê hê hê! 】
Niềm hân hoan ban nãy của Vũ Văn Lan đã không còn sót lại chút gì, cho nên hắn cũng ‘ừ’ một tiếng rồi xuống giường.
Sau khi hai người rửa mặt xong, đồ ăn sáng cũng đã được bưng lên đặt trên bàn.
Hí hí, sáng nay hắn ở lại đây, cho nên mình lại có thể ăn ké một bữa ngự thiện rồi. Yến Xu vừa nghĩ thế vừa hưng phấn đi tới bên cạnh bàn, kết quả vừa nhìn thấy món ăn, nàng thiếu điều muốn xỉu luôn tại chỗ.
Chỉ thấy trên bàn bày mười mấy bộ chén đ ĩa, có món ăn kèm, có canh, có cháo, cũng có món chính, nhưng tất cả đều là đồ ăn chay.
“Sao hôm nay bệ hạ cũng ăn chay thế ạ?”
Nàng kinh ngạc hỏi.
Phú Hải đứng một bên khom người giải thích: “Quý nghi quên rồi sao? Ba ngày sau sẽ có nghi thức cúng tế ở điện Phụng Tiên, cho nên trong ba ngày này trong cung phải trai giới (1) ạ.”
Yến Xu: “…”
Ối giời ơi, nàng hoàn toàn quên mất việc này luôn á.
Ba ngày đáng sợ nhất trong năm, NÓ TỚI RỒI!!!
Phải biết rằng, ba ngày này không chỉ đơn giản là không thể ăn mặn thôi đâu, mà những món chiên rán dầu mỡ cũng không được nốt, cho nên trên bàn cơm chỉ toàn là mấy món hấp luộc thôi.
Có thể nói sau khi trải qua ba ngày này, cho dù không muốn giảm béo cũng có thể sút hẳn hai ba cân.
Trong lúc nàng đang ỉu xìu, Vũ Văn Lan đã cầm lấy chiếc đũa lên, đương nhiên còn không quên khẩu nghiệp: “Bữa sáng hôm nay thanh đạm thật đấy, vừa lúc thích hợp cho nàng ăn nhỉ.”
Yến Xu: “…”
Đành chịu vậy, nếu không ăn thì nàng phải nhịn đói luôn mất.
Nàng chỉ đành cầm chiếc đũa lên.
Không qua bao lâu, bữa sáng đã ăn xong, đã tới lúc Vũ Văn Lan trở về cung Càn Minh.
Yến Xu tiễn hắn đến cửa, đúng lúc này hắn chợt quay đầu lại nói với nàng: “Ba ngày này Trẫm không thể sang đây được.”
Theo quy tắc của trai giới, một là phải ăn chay, hai là quân vương không thể lâm hạnh phi tần, cũng tạm dừng tất cả các hoạt động giải trí cũng như yến tiệc.
Hắn nói ra như thế là muốn xem phản ứng của nàng.
Chỉ nghe nàng hoan hô trong lòng: 【 Tốt quá! Cuối cùng cũng được độc chiếm cái giường lớn rồi! 】
Vũ Văn Lan: “…”
Ha hả, hắn biết ngay mà.
~~
Trở lại cung Càn Minh, Vũ Văn Lan lập tức phái cẩm y vệ điều tra tiệc mừng thọ của Thượng thư bộ Hộ Tề Vi Trai.
Mà cùng lúc đó trong cung Chung Túy, Chu quý phi đang bưng một hộp đồ ăn chuẩn bị ra cửa.
Cung nữ Tú Vân hầu hạ bên người Chu quý phi lại có chút do dự, nàng ta nhịn không được hỏi: “Nương nương, làm vậy ổn thật sao ạ?”
Tú Vân biết chủ tử nhà mình đã bỏ một thứ không nên bỏ vào trong điểm tâm, nàng ta rất lo lắng, nếu việc này mà bị bệ hạ phát hiện thì…
Chu quý phi lại liếc nàng ta một cái: “Có gì mà không ổn? Khó khăn lắm bổn cung mới có được cơ hội này.”
Hiện tại đang trai giới ba ngày, người bình thường không quen ăn đồ chay, cho nên thường sẽ ăn thêm chút điểm tâm vào khoảng gần buổi trưa và buổi xế, bởi vậy Thái Hậu mới cố ý cho nàng ta cơ hội này.
Bệ hạ nhất định không thể từ chối được.
Khó khăn lắm nàng mới kiếm được thứ thuốc này, nghe bảo là trăm phát trăm trúng, nếu không nhanh tay chớp lấy thời cơ thì không biết cơ hội lần sau là khi nào nữa!
~~
Cùng lúc đó, trong điện Cam Lộ, Yến Xu đang viết tiểu thuyết thì nhận được tin tức từ hệ thống: 【 Bà ơi bà ơi, dưa size khủng nè, Chu quý phi định cho hoàng đế ăn thuốc kích d*c á. 】
Gì vậy trời???
Yến Xu suýt nữa viết sai chữ: 【 Thuốc… thuốc kích d*c ấy hả??? 】
Hệ thống: 【 Đúng dị, lúc này bả đang cầm bánh hạt dẻ ra cửa, u chà chà, sắp tới cung Càn Minh rồi kìa. 】
Yến Xu: 【… Từ đã nào, nàng ta bất ngờ đi đưa điểm tâm như vậy, chẳng lẽ hoàng đế cũng cho nàng ta vào sao? 】
Hệ thống: 【 Mượn danh nghĩa của Thái Hậu là vào được ngay ấy mà, nếu không hoàng đế bị mang tiếng là bất hiếu với Thái Hậu thì sao. 】
Yến Xu: 【… Tuy là như vậy thật, nhưng hoàng đế có “lên” được đâu, ăn thuốc kích d*c cũng không có hiệu quả gì, yên tâm đi. 】
Hệ thống: 【 Chưa chắc nha bà, lần này thứ mà Chu quý phi dùng là Tỏa Tình Tán đó, thứ này xếp hạng thứ ba trong số các loại thuốc k1ch thích trên giang hồ, đàn ông bình thường ăn trúng xong cứ bum ba là bum là được, còn ai mà bị bất lực không thể này nọ như hoàng đế ấy hả, rất có khả năng kinh mạch sẽ bị hỗn loạn sau đó tẩu hỏa nhập ma luôn. 】
Yến Xu: 【!!! Trời đất quỷ thần ơi ác dị luôn á hả? 】
Thử nghĩ coi, hoàng đế chính là đùi vàng của nàng đó, nếu hắn mà bị tẩu hỏa nhập ma thì…
Ngay lúc này, hệ thống lại nói: 【 Chu quý phi đã vào tới Ngự Thư Phòng rồi kìa bà. 】
Yến Xu đứng ngồi không yên, nàng suy nghĩ một lát, tiện tay chộp lấy một thứ trong điện rồi vội vàng ra cửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Vị hoàng đế nào đó: Ái phi tới cứu Trẫm kìa! Cảm động tóa!
Yến Xu: Đại ca anh đừng có hiểu lầm, tui tới ăn dưa hoy.
Vị hoàng đế nào đó: …
Chú thích:
1. Trai giới: Hành xử đúng theo các quy tắc của việc cúng lễ, thường sẽ phải ăn chay, tắm gội sạch sẽ, không tham gia tiệc tùng và các hoạt động giải trí, không làm chuyện 18 +.
Vũ Văn Lan thực sự không ngờ là ngay cả vị trí Ngụy Như Chương giấu người mà Yến Xu cũng biết, bởi vì cẩm y vệ còn chưa tới bẩm báo cho hắn chuyện này nữa là…
Trong lúc hắn còn đang khiếp sợ, lại nghe Phú Hải đứng ở cửa thông báo: “Bệ hạ, có Hồng Lư Tự Khanh cầu kiến ạ.”
Yến Xu thấy thế lập tức nói: “Vậy thần thiếp cũng không quấy rầy bệ hạ nữa, thần thiếp cáo lui trước ạ.”
Nói xong nàng lại nhìn thố canh hầm trên bàn, lộ ra nụ cười tràn đầy xấu hổ: “Chắc để thần thiếp đi hầm lại một thố canh khác để buổi tối ngài ăn vậy.”
Chậc, nhìn cái màu đen thui này coi, thôi tốt nhất là không nên để hoàng đế ăn, lỡ hắn bị trúng độc thì sao.
Vũ Văn Lan: “…”
Tuy rằng vô cùng nghi hoặc, nhưng trong lúc nhất thời hắn lại không có cách nào để hỏi rõ nàng, cho nên hắn đành gật đầu, nhìn nàng bưng cái thố canh kia đi ra ngoài cửa.
Không bao lâu sau, Hồng Lư Tự Khanh đã tiến vào bẩm báo: “Bệ hạ, Liêu Đông Vương đã tới vùng lân cận của kinh đô rồi ạ, dự tính ngày mai là có thể vào thành, tiệc đón khách sẽ được tổ chức vào buổi tối ngày mai, không biết bệ hạ thấy sao?”
Lúc này trong lòng của Vũ Văn Lan còn đang đắn đo chuyện khác, cho nên hắn chỉ tùy ý đáp: “Được.”
Hồng Lư Tự Khanh lập tức cáo lui.
Trong phòng yên tĩnh, Vũ Văn Lan nghĩ một lát, quyết định lại gọi cẩm y vệ đến hỏi: “Đã tra được nơi Ngụy Như Chương giam giữ người đó chưa?”
Chỉ nghe cẩm y vệ đáp: “Chúng thần vừa mới nhận được tin tức, hẳn là ở trang trại Quy Điền ở dưới chân núi Đại Thanh ngoài thành ạ.”
Vũ Văn Lan khựng người.
Thế mà lại bị nàng nói trúng nữa rồi.
Những chuyện trước đây đều là chuyện năm xưa tháng cũ, bởi vậy cũng có khả năng là nàng nghe được từ nơi khác, nhưng chuyện này rõ ràng chỉ mới xảy ra cách đây không lâu.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ nàng có bản lĩnh gì đó khác với người thường?
Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, cẩm y vệ ở bên cạnh lại hỏi: “Bệ hạ, hiện tại chúng ta phái người tới đó cứu người luôn hay sao ạ?”
Vũ Văn Lan hoàn hồn, nói: “Chuẩn bị sẵn sàng trước đã, chờ Ngụy Như Chương xuất hiện thì chúng ta lại ra tay.”
Dù sao muốn bắt trộm thì phải có tang chứng vật chứng đầy đủ, như thế mới có thể làm người khác tin phục được.
Cẩm y vệ bẩm vâng.
~~
Sau giờ ngọ, một chiếc xe ngựa chạy vào trang trại Quy Điền ở dưới chân núi Đại Thanh ngoài thành.
Đại học sĩ Ngụy Như Chương của lầu Văn Hoa khoác áo choàng và che nửa mặt, đi theo tôi tớ tiến vào một căn phòng chứa củi tối tăm trong trang trại.
Lúc này trong phòng có một người đang quỳ trên mặt đất, ông ta bị trói hai tay ra sau lưng, mắt bị che bởi một miếng vải đen, người đó không phải ai khác mà đúng là người chủ tiệm sách bị mất tích kia.
Nghe thấy tiếng động, ông ta lập tức hoảng loạn nói: “Ta và các hạ không oán không thù, không biết vì sao các hạ lại bắt ta? Nếu các hạ muốn tiền bạc thì có thể bảo người nhà của ta mang tới, hoặc nếu các hạ muốn tiệm sách thì ta cũng có thể hai tay dâng lên, chỉ xin các hạ đừng giết ta, trong nhà ta trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ, mong các hạ rủ lòng thương xót!”
Giọng nói vừa dứt, ông ta nghe một người hung ác nói: “Nói nhảm nhiều quá! Chủ nhân của chúng ta sao có thể thiếu chút tiền ấy của ngươi được?”
Ông chủ tiệm sách hoảng sợ, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Vậy các ngươi muốn cái gì?”
Lại có một giọng nói khác vang lên: “Lão phu chỉ muốn biết, người tác giả lấy bút danh Tiêu Dao Công Tử kia là người phương nào?”
Ông chủ tiệm sách khóc ròng nói: “Ta cũng không biết thật mà.”
“Không biết?” Đối phương cười lạnh nói: “Nhưng tiệm sách của ngươi xuất bản những cuốn tiểu thuyết đó mà, không đúng sao?”
Ông chủ tiệm sách bất đắc dĩ nói: “Đúng là do tiệm sách của ta xuất bản, nhưng ta lại chưa từng gặp qua vị Tiêu Dao Công Tử đó. Hai quyển tiểu thuyết này đều do một vị đại nhân của viện Hàn Lâm đưa tới, ngài ấy cũng bảo là được gửi gắm xuất bản thay cho người khác, hơn nữa hai người chúng ta đều chưa từng gặp mặt vị Tiêu Dao Công Tử kia, thật mà…”
Viện Hàn Lâm?
Ngụy Như Chương híp mắt.
Tuy nói năm đó ông ta cũng xuất thân từ viện Hàn Lâm Viện, nhưng năm đó không có ai biết tới quá khứ này của ông ta cả, hơn nữa bây giờ người trong viện Hàn Lâm đa phần đều là người trẻ tuổi, không thể nào biết chuyện từ 50-60 năm trước được.
Ông ta trầm giọng hỏi: “Xem ra vẫn không chịu nói thật nhỉ, được, vậy bắt đầu tra tấn đi.”
Tôi tớ tuân lệnh, lập tức lấy dụng cụ tra tấn tới kẹp vào tay của ông chủ tiệm sách.
Trong khoảnh khắc, một tiếng thét thảm thiết lập tức truyền ra từ trong phòng chứa củi.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Ngụy Như Chương lộ ra nụ cười lạnh.
—— Hiện giờ chỉ mới là tiểu thuyết, nhưng ai biết sau này liệu có người nào đứng ra làm chứng nói ông ta đã từng trà trộn vào thanh lâu làm việc không cơ chứ?
Ông ta đã ngồi ở vị trí Đại học sĩ này bao nhiêu năm, tuyệt đối không thể để thanh danh hủy hoại chì vì một kẻ viết tiểu thuyết được!
Mặc kệ đối phương là ai, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người này.
Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, có người lạnh lùng hỏi: “Ngụy đại nhân, ngài đang làm gì đấy? Đã bắt cóc bình dân, lại còn tự tiện dùng tra tấn để bức cung sao?”
Ngụy Như Chương sửng sốt nhìn sang, chỉ thấy ở cửa xuất hiện mười mấy người đàn ông vóc người cao to, bọn họ đều mặc trang phục phi ngư, lưng đeo đao Tú Xuân.
Đây… đây không phải là cẩm y vệ sao?
Ông ta hoảng hốt, những người này, bọn họ chính là người của quân vương…