Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 29: 29: Lễ Bái Sư



Đi một lúc thì cũng đã đến nơi, chỗ gần đúng là vừa rộng lớn lại rất thoáng, nhìn ra là thấy cả một cái thượng kinh này rồi.

Phục Linh Sơn này đúng là địa thế vừa hợp phong thủy vừa đẹp, nhìn đâu cũng thấy tiền.

Nếu ở thời hiện đại, 1 năm cho thuê quay phim chụp ảnh chắc cũng kiếm được cả bộn tiền, ai cái tính yêu tiền của tôi lại nổi lên nữa rồi!
” Chỗ tập lại bê cái bàn cờ ra đây làm gì?” – Giang Kiệt rãnh rỗi nhìn mấy đệ tử đang bê đồ hỏi.
” Giang sư huynh, là Dược Tiên Nữ nói muốn vừa xem đám trẻ tập luyện vừa đánh cờ với trưởng môn nên bảo chúng tôi manh ra đấy ạ!” – Người đệ tử đó đáp rồi lui đi.
” Haizzz ya, định là để các ngươi thư thư một chút.

Không ngờ Dược Tiên Nữ lại muốn xem.

Khổ rồi đây!” – Liễu Hạo thở dài mặt thất vọng nói.
” Sợ gì chứ? Chúng ta là tới luyện kiếm mà, không thể lười được!” – Giang Thành liền ngao ngán với vị điện chủ của mình, lập tức đáp lại.
” Sơ Mạn! Lát nữa trưởng môn đến ta nhất định lấy lại công đạo cho muội.

Muội yên tâm, cứ đứng sau ta.

Người ấy không dám làm gì ta đâu!” – Nguyệt Ly nhỏ giọng quay sang nói với Giản Sơ Mạn.
” Ta biết rồi!” – Giản Sơ Mạn ngoan ngoãn đáp.
Có được lời nói của Nguyệt Ly thăm hỏi Giản Sơ Mạn vui lên hẳn.

Chúng đệ tử lại đứng thành hàng theo các điện chuẩn bị làm lễ bái sư.
” Dược Tiên Nữ, trưởng môn, Lam phương chủ đến!” – Một thị nữ truyền tin ôn nhu nói.
Ba người đó dần đần tiến lại, nghe nói trưởng môn mới nhậm chức phải thủ lễ.

Đeo mạng che mặt, thân khoác bạch y.

Hạ Thất Phượng lại không chịu mặc váy, phu nhân đã phải khuyên dữ lắm cô ta mới miễn cưỡng mặc lên.

Hôm qua mặt mày nhem nhuốc, nhưng từ đường nét đã thấy cô ta khá đẹp, đặt biệt là đôi mắt.

Loại mắt phượng sắc sảo giống như của Nhan Linh Lung vậy.

Nếu không phải biết cô ta là đệ tử ngoại môn thì nói cô ta và Nhan Linh Lung là hai mẹ con ta còn tin.
Buổi lễ tiến hành, từng sư phụ tiếng lên phía trước cầm lấy một thẻ gỗ nhỏ, viết tên đồ đệ của mình lên.

Nhà khác có nhiều người nên dùng linh lực để viết còn Hạ Thất Phượng là phải khắc tên đệ tử của mình.

Loại gỗ này cũng rất đặc biệt, nó sẽ tùy theo tu vi của đệ tử mà chuyển màu khác nhau.
Làm xong thì lần lượt đeo lên thắt lưng của đệ tử.

Thị nữ mang đến một nghiên mực đỏ như chu sa, sư phụ chấm một cái rồi đặt lên giữa trán từng đệ tử.

Chuyện sẽ rất bình thường cho đến khi đến lượt Giản Sơ Mạn.
” Người gì mà cao quá vậy?” – Giản Sơ Mạn nhìn Hạ Thất Phượng trong lòng thầm oán trách.
Đúng, Hạ Thất Phượng vốn đã có dáng người cao ráo.

Giản Sơ Mạn thì mới có 5 tuổi, đứng còn chưa bằng cặp chân của người ta nữa.

Các nhà khác thì sư phụ còn có thể miễn cưỡng hơi cúi người là làm xong, còn Hạ Thất Phượng muốn làm thì thiếu điều là quỳ xuống để nhận người đồ đệ này.
” Sao mà ngươi lùn quá vậy?” – Tiểu Ái thay lời Hạ Thất Phượng muốn nói.

Dù nói vậy nhưng Tiểu Ái cũng chỉ miễn cưỡng đứng ngang eo của Hạ Thất Phượng, với con tuổi 15 kia cô vẫn còn lùn phết ra.
” Ta cũng chỉ mới 5 tuổi, đợi ta lớn hơn một chút sẽ cao hơn thôi!” – Giản Sơ Mạn lập tức phản bác lại.
* Vèo…a…a…a * Giản Sơ Mạn đột nhiên bị nâng lên, bay lơ lửng giữa không trung hoảng hốt.

” Yên lặng!” – Hạ Thất Phượng chỉ lạnh nhạt nhả ra 2 chữ.
Nhìn sắc mặt của người này, Giản Sơ Mạn lập tức nín thinh, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Mấy đệ tử khác nhìn cô đầy ngưỡng mộ, vì cô được sư phụ thi triển pháp thuật để bay lên mà.

Lúc này mới miễn cưỡng cao ngang tầm mắt của trưởng môn, để cô ta tiện hơn trong việc nhận đồ đệ này.

Thì ra là đẹp đến như vậy!!! Nhìn cũng không đến nỗi lạnh lùng lắm, là do mình nhìn từ góc độ quá thấp nên mới thấy ánh mắt của người này nguy hiểm sao?
Trong lúc Giản Sơ Mạn đang ngẩn ngơ nhìn sư phụ thì Hạ Thất Phượng đã làm xong hết nghi thức, chấm cho cô một vết chu sa lên trán.

Con người này sao mà lạnh lùng thế không biết, ai cũng nhìn đệ tử rất thâm tình cười nói này kia.

Còn người này thì không thèm nhìn một cái, làm xong chỉ lạnh nhạt nhìn qua nét mặt một lần.
* Bịch…a…* Tiếng người ngã xuống, mông chạm đất một cái thật đau.
Ôi chết cái mông ngàn vàng của tôi rồi!!!
” Sơ Mạn muội không sao chứ?” – Nguyệt Ly lập tức chạy đến hỏi thăm.
” A Phượng!” – Tiểu Ái thì vẻ mặt lo lắng chạy đến hỏi thăm Hạ Thất Phượng.
Sau khi hoàn thành nghi thức, lúc Giản Sơ Mạn đang còn thơ thẩn thì gương mặt Hạ Thất Phượng khẽ có chút kinh động, vội quay mặt đi.

Ngay sau đó là màn dập mông đi vào lòng đất của Tiểu Mạn Mạn.
Tiểu Ái và Hạ Thất Phượng khẽ thì thầm gì đó rồi bước đi được mấy bước.

Đúng là gây chuyện xong lại bỏ trốn.Đây là cố tình làm khó tôi sao???
” Đứng lại!” – Nguyệt Ly vừa dìu Giản Sơ Mạn vừa lớn tiếng nói.
Người người xung quanh ai cũng kinh ngạc.

Giang gia tam tiểu thư nổi tiếng tính tình ôn nhu hiền hòa, chưa từng lớn tiếng hay lỗ m.ãng.

Vậy mà bây giờ dám quát tháo với trưởng môn một phái, ánh mắt lại rất kiên định.
” Giang tiểu thư, chuyện điện khác cô đừng có quản.

Ta gánh không nổi đâu!” – Liễu Hạo nhát gan nói.
” Huynh gánh không nổi thì Giang gia ta tự mình gánh! Tu tiên trọng nhất là chữ nghĩa, ta không thể để ai bắt nạt muội muội của ta được!” – Nguyệt Ly cứng rắn, dùng ánh mắt cay độc nhìn bóng lưng của Hạ Thất Phượng.
Ôi tỷ tôi, em yêu tỷ quá đi mà.

Đính chính, yêu này là kiểu tình yêu gia đình nha, tui còn thẳng lắm!
Hạ Thất Phượng thấy vậy mới đứng lại, nghiêm người đứng vững một chút.

Giấu tay vào tay áo, hít một hơi sâu, lạnh nhạt nói: ” Việc gì?”
” A Phượng! Chúng ta cứ đi thì tốt hơn.

Lỡ…” – Tiểu Ái lo lắng, cố nhìn nét mặt của Hạ Thất Phượng nói.
” Hạ Thất Phượng, người là trưởng môn của một phái lại đối xử với đệ tử của mình thế sao?…!Người quay lại nói chuyện với ta!” – Nguyệt Ly tiến lên phía trước chụp lấy tay Hạ Thất Phượng kéo về nói.
Hạ Thất Phượng bị kéo người quay lại, nét mặt lại nghiêm trang không lộ một chút sơ hở nhưng lại mang theo mấy phần tức giận khiến ai nhìn vào cũng có chút dè chừng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 29: Phục Linh Sơn loạn cả lên



” Giang cô nương, việc của điện ta chưa tới lượt cô quản. Đệ tử nhà ta cũng chưa tới lượt cô ra mặt giúp, cô quản cho tốt cái gia phái của mình là được. Mời rút tay cho!” – Tiểu Ái tiến đến chặn giữa Nguyệt Ly và Hạ Thất Phượng, dang hai tay ra che chắn cho chủ tử.

” Nguyệt Ly có việc gì từ từ nói.” – Lam Lan tiến đến khuyên ngăn.

Giản Sơ Mạn thấy tình hình có vẻ căng thẳng mới tiến đến kéo kéo Nguyệt Ly về một chút, tránh để cô ấy bị thương.

Những người còn lại ai cũng nôm nớp lo sợ. Một bên là trưởng môn tính khí thất thường, sát phạt quyết đoán. Một bên là tiểu thư của một gia tộc danh tiếng nhất thượng kinh. Mà cái đáng lo hơn là Phục Linh Sơn chỉ mới vừa khôi phục lại, nếu Hạ Thất Phượng lỡ may muốn đánh nữa thì nơi này khó giữ mất.

” Thất Nhi! Giang Nguyệt Ly không được vô lễ, tên trưởng môn ngươi gọi thẳng được sao?” – Nhan Linh Lung nhìn qua rồi đến nghiêm mặt trách mắng Nguyệt Ly.

” Hạ phu nhân, con sai sao? Con quen biết người lâu như vậy chưa từng thấy người bênh vực vô lý như vậy! Rõ ràng là trưởng môn sai trước, là người ấy làm khó Sơ Mạn trước. Làm như vậy khác Ngọc phi năm đó tu đạo lại đi tự ngược đãi người nhà. Hai người cũng là họ Hạ, khác gì nhau chứ?” – Nguyệt Ly kiên quyết làm cho ra chuyện nói.

* Bốp * Một tiếng đánh rõ to vào mặt Giang Nguyệt Ly.

” Đừng nghĩ ngươi nhỏ tuổi thì muốn nói gì thì nói! Giang gia tiểu thư thì sao chứ! Ai cho phép ngươi nói bà ấy như vậy!” – Hạ Thất Phượng ánh mắt đầy lửa giận nhìn Nguyệt Ly như muốn ăn tươi nuốt sống nói.

” Ngươi dám đánh tiểu thư nhà ta!” – Giang Thành bất bình liền rút kiếm chỉa về phía Hạ Thất Phượng. Tất cả đệ tử Giang gia cũng làm theo.

” Hỗn xược, các ngươi đang chỉa mũi kiếm vào ai hả. Tiểu thư nhà các ngươi học chữ không thông dám nhắc tới Ngọc phi, một cái tát đã là quá nhẹ rồi. Biết Ngọc phi là ai không hả? Mau bỏ kiếm xuống.” – Liễu Hạo liền nghiêm túc quát mắng.

Đệ tử Giang gia mới có chút run sợ mà rút kiếm lại, Giang Nguyệt Ly vô cùng ấm ức nhìn Hạ Thất Phượng

Ngọc phi là ai? Là một vị đồng tu cũng là người dị tộc. Nhan sắc của bà cũng vô cùng kinh diễm làm biết bao người chết mê chết mệt. Là sư muội của Nhan Linh Lung cũng như Hạ Minh Sơn, giữa họ tình nghĩa keo sơn không đổi, vô cùng tôn trọng nhau. Đời đời Hạ gia đều rất kính trọng bà, Tuyết Băng Nhĩ Linh. Nhưng lại nghe nói năm đó vì muốn được đắc sủng và được hoàng đế để ý mà không tiếc thủ đoạn chia cắt quan hệ các nữ đệ tử, khiến Phục Linh Sơn loạn cào cào cả lên. Mà lời đồn chỉ là lời đồn, không ai biết rõ bằng người trong cuộc.

” Chuyện đó có thể là ta sai. Nhưng người cũng không thể cho mình là đúng. Người để bạch khuyển ở trong điện, bắt Tiểu Sơ Mạn ra phòng củi, người quan tâm bạch khuyển lại chẳng thèm để ý muội ấy một cái. Hôm nay người lại làm như vậy! Đây là đạo lý gì? Người làm như vậy, người ngoài nhìn vào khác gì nói Tiểu Sơ Mạn còn không bằng một con chó mà người nuôi. Hai người đều là họ Hạ, vì sao phải đối xử với nhau như thế!” – Nguyệt Ly vẫn là nuốt không trôi sự uất ức này liền mạnh mẽ nói ra.

” Nguyệt Ly tỷ tỷ không sao chứ!” – Giản Sơ Mạn nhìn vết sưng đỏ trên má Nguyệt Ly, lo lắng hỏi.

” Nguyệt Ly ngươi không hiểu? Chuyện không phải như vậy!” – Lam Lan liền luống cuống nói

” Vẫn là ta chưa ném nó ra ngoài. ” – Hạ Thất Phượng dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Nguyệt Ly, giọng nói mang theo chút sát khí nói, rồi lập tức quay người bỏ đi về phía Hàn Băng điện, Nhan Linh Lung cũng vội đi theo.

” Trên đời lại có con người như vậy sao? Sơ Mạn, từ nay muội cứ đến ở chỗ ta. Ta bảo cha ta lên nói chuyện với người ấy!” – Giang Nguyệt Ly quay sang ôm lấy Giản Sơ Mạn ân cần nói.

Nguyệt Ly không sao chứ! Khổ cho tỷ rồi, Hạ Thất Phượng kia thật đáng ghét. Loại như cô ta đúng ra phải bị đâm chết trên sa trường lâu rồi.

” Đúng vậy, ở chỗ bọn ta. Bọn ta bảo vệ muội!” – Mấy người đệ tử Giang gia nói.

Vẫn là Giang gia tốt nhất.

” Sao mà đệ tử bây giờ không có nghe lời khuyên của trưởng bối gì hết vậy?” – Mấy sư phụ kia cùng Giang Kiệt lắc đầu ngao ngán nói.

” Bỏ con bé ra!” – Tiểu Ái đột nhiên chạy tới đẩy mạnh vào vai Giang Nguyệt Ly.

Lực tay của người này xem vậy mà rất mạnh, khiến vai Nguyệt Ly đau điếng lùi về mấy bước, đến mức không đứng dậy nổi Tiểu Ái thì vội ôm lấy Giản Sơ Mạn.

” Bỏ cái tay độc ác của nhà các ngươi ra. Chuyện nhà ta bọn ta, bọn ta tự giải quyết. Đừng có xía vào. Về mà bảo ca ca bảo phụ thân cô quản cho chặt cái gia phái cũng như cái tâm địa của mình đấy!” – Tiểu Ái rất tức giận, khẩu khí nặng nề nói.

” Ngươi dám xúc phạm cha ta!” – Nguyệt Ly cũng không vừa liền quát lại.

Mấy thượng phẩm thì vội đỡ Nguyệt Ly.

” Cuối cùng là sao chứ?… Tuy Nguyệt Ly sai nhưng Tiểu Ái ngươi cũng không nói vậy được. ” – Lam Lan nhẹ nhàng nhắc nhở Tiểu Ái.

” Ta sai sao? Rõ ràng bọn họ…a” – Tiểu Ái đang miệng đầy khẩu khí nói thì trên cổ tay lại phát sáng một vòng, nó khiến cô đau điếng không nói tiếp được. Giản Sơ Mạn cũng vì vậy mà chạy thoát đến chỗ Nguyệt Ly.

” Nguyệt Ly, tỷ không sao chứ?… Các người thật quá đáng. Ức hiếp ta đã đành, lại còn đi gây sự chế giễu gia đình người khác. Đó là đạo lý gì?” – Giản Sơ Mạn cũng đầy tức giận, theo bản năng mà quát tháo.

” Ngươi nói gì chứ! Hạ Vy ta cho ngươi 1 cơ hội. Bước về bên đây, những lời ngươi vừa nói ta sẽ không để tâm đến nữa!” – Tiểu Ái có chút kinh ngạc, ánh mắt đe dọa nói.

” Ta không về. Là các người ức hiếp người quá đáng trước. Làm vậy khác gì bọn người Trương gia chứ. Chủ thì đánh người, tớ thì đẩy người. Thấy tỷ ta dễ ức hiếp quá rồi đúng không? Cái chức danh đệ tử trưởng môn đó ta căn bản không thèm. Đừng có coi ta là người nhà của các người!” – Giản Sơ Mạn liền đáp không chút suy nghĩ.

Trùi, mình ngầu vãi. Mà mình làm đúng mà. Đánh người vô cớ còn xúc phạm gia đình người ta nữa. Ta cá chắc các ngươi sau này tiêu rồi. Sau này tỷ ấy đăng đế ta sẽ bảo tỷ ấy chém bay đầu các người. Bồi thường cho cái mông của ta.

” Hảo! Được lắm, ngươi sau này sẽ phải hối hận. Đến lúc đó thì muộn rồi. A Sương A Tú, dọn một phòng cho cô ta. Kẻo người ngoài nói nhà ta ức hiếp người khác. ” – Tiểu Ái hai mắt tức đến muốn nổ tung lớn tiếng nói.

” Tiểu Ái, không được đâu!” – A Sương liền lo lắng nói.

” Sao lại không được. Ta là Hàn Băng điện tiểu chủ. Để người ta nói xấu chủ tử của mình như vậy được sao?… Dọn chỗ cho cô ta. Phòng rộng và đẹp nhất…. Đệ tử các điện tập luyện ôn kinh thư cho kĩ vào. Kẻo có ngày, ác tâm làm loạn!” – Tiểu Ái đay nghiến nói rồi bỏ đi.

” Con người kì quặc! Cả họ đều kì quặc. Ta thấy Giang tiểu thư nói đúng mà!” – Mấy đệ tử xì xào.

Còn trưởng bối chỉ biết bất lực giữa dòng đời, không nói nên lời


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.