Ác Ma Truyền Kỳ

Chương 11: Chương kết



“Người đâu? Bọn họ đâu?” Mọi người trong Tường Hòa Hội Quán đang tìm nam nữ nhân vật chính của yến hội đính hôn lần này, nhưng là hỏi người nào cũng không biết được hành tung của hai tiểu quỷ Đằng Tuấn và Đào Ý Khiêm.

“Chẳng lẽ không ai nói cho bọn họ là hôm nay đính hôn sao?” Vũ Bộ Vân giận dữ la lớn. Hôm nay Đằng Tuấn nếu dám lên mặt khai loại vui đùa đòi mạng này, hắn sẽ làm cho hắn ta đẹp mặt.

“Cho dù có, ta nghĩ Đằng Tuấn cũng sẽ xem như gió thoảng bên tai.” Giang Trừng đẩy mắt kính, nở nụ cười.

Lễ đính hôn này là do các trưởng lão tự chủ trương quyết định, Đằng Tuấn nghe xong chính là khẽ gắt một tiếng, căn bản không đáp ứng. Các trưởng lão lại tự cho là đúng tự chủ trương làm, còn thông báo hết các thành viên của Hội Quán ngày hôm nay cần phải đến cùng tham dự yến hội đính hôn.

Kết quả, chính là hiện tại tình trạng hỗn loạn này, mọi người đều đến đông đủ, chỉ thiếu hai nhân vật kia.

“Ngươi còn cười được? Giang Trừng, chúng ta lại bị tên Đằng Tuấn kia đùa giỡn!” Phương Đằng cũng nổi giận đùng đùng.

“Còn tưởng rằng sau khi biết luyến ái, hắn sẽ hiểu chuyện biết nghĩ cho người khác, nghĩ vậy ta đã rất lạc quan, ác ma đúng vẫn là ác ma!” Vũ Bộ Vân lớn tiếng thét to.

“Ý Khiêm cứ như vậy mặc hắn làm theo tính sao? Nàng hẳn là phải quản hắn mới đúng a!” Lâm Kiếm Hi không quen nhìn Đằng Tuấn vẫn cứ tiêu dao, lão bà bọn họ thì chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào, quản bọn họ đặc biệt nghiêm, này có Thiên Lý không chứ!

“Ý Khiêm cái gì cũng nghe hắn, hai tiểu quỷ đó thật đúng là hợp nhau, hợp vào cùng nhau quấy rối!” Đinh Dực tức giận cởi tây trang, hôm nay cũng đừng hy vọng xa vời Đằng Tuấn sẽ trở lại, không bằng về nhà ăn một bữa cơm no đủ.

“Hắn đã nói muốn mười năm nữa mới kết hôn, thực là không hiểu, hai người đều đã ở cùng một chỗ, làm sao lại còn muốn kéo dài nữa?” Phương Đằng mặt mày nhăn nhó, lẩm bẩm.

“Các ngươi còn không hiểu hắn sao? Hắn là người cực chú trọng riêng tư, cho dù muốn kết hôn, có thể sẽ lẫn mất thật xa rồi mới kết hôn, sẽ không làm cho các trưởng lão bài bố.” Vẫn là Giang Trừng hiểu biết hắn.

“Nói như vậy, hai người bọn họ hiện tại có thể đã…” Vũ Bộ Vân mở to hai mắt.

“Rời đi Hồng Kông.” Lâm Kiếm Hi tiếp lời, nói.

“Đúng vậy.” Giang Trừng cũng là cách đây năm phút đồng hồ trước mới biết được Đằng Tuấn và Đào Ý Khiêm đã đi.

“Bọn họ hiện tại ở nơi nào?”

“Bạch Lưu.”

Bốn vị Kỳ Lân khác sắc mặt phút chốc biến hắc, khí biển!

Muốn nghỉ phép muốn đến điên mà vẫn không thể ra môn, mà cái tên kia theo lý là người nên lưu lại lại mang theo bạn gái đi hưởng lạc. Đây có thể nào không làm người khác phát cuồng?

Ước chừng lặng im mười giây, Ngũ Hành Kỳ Lân tặc hề hề nhìn nhau, ý đồ xấu toát ra đến.

“Chúng ta đây còn chờ cái gì?” Phương Đằng nhìn mọi người, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.

“Đúng vậy, nên đến phiên chúng ta đến chỉnh hắn.” Lâm Kiếm Hi cũng nói.

“Lúc này đây ta không hề do dự.” Đinh Dực phụ họa nói.

“Thừa dịp mọi người một mảnh hỗn loạn, mang theo lão bà của chính mình đi thôi!” Vũ Bộ Vân cười to.

Giang Trừng cười lắc đầu. Đằng Tuấn chờ tiếp chiêu đi!

Vì thế, Ngũ Hành Kỳ Lân gọi ái thê chính mình, ngay hôm đó chuồn ra Hồng Kông, tìm một tiểu đảo nghỉ phép, đem hỗn độn Tường Hòa Hội Quán quăng cấp chủ nhân chân chính của nó tới thu thập.

Ngay tại thời điểm Tường Hòa Hội Quán loạn như ma, Đằng Tuấn cùng Đào Ý Khiêm lại đang nghỉ phép trong phòng nhỏ ở Bạch Lưu, khoái trá hưởng thụ ngày nghỉ của bọn họ.

Từ sau khi Đào Ý Khiêm khang phục lại, nàng cùng Đằng Tuấn cảm tình từ từ ổn định, người trong Tường Hòa Hội Quán cũng vui vẻ khi thấy bọn họ có kết cục tốt. Đào Ý Khiêm sau khi bỏ qua gánh nặng cừu hận, trở nên sáng sủa rất nhiều, người cũng càng thêm xinh đẹp, mà Đằng Tuấn đối với nàng che chở đầy đủ cùng vô tận thâm tình đều làm cho các lão bà của Ngũ Hành Kỳ Lân đỏ mắt. Nguyên lai nam nhân giống như Đằng Tuấn, khi động đến chân tình cũng là si mê như vậy…

Ai, đối với thiên chi kiêu tử, nam tuấn, nữ đẹp, thấy thế nào đều làm người khác đố kỵ.

Bởi vì khi biết được mọi người trong Hội Quán đều đến một đống nhân, Đằng Tuấn vừa biết các trưởng lão muốn buộc hắn đính hôn, liền mang theo tình nhân chạy thoát, lấy hiểu biết của hắn đối với các lão nhân gia này thì tiệc đính hôn này khẳng định lại là một “bộ động viên” ép buộc nhân.

Cho nên, sớm chạy lấy người để hưởng an bình. Giống như hiện tại, hắn chính là hưởng thụ gió biển thanh lương cùng thoải mái, nằm nghiêng trên ghế chờ Đào Ý Khiêm phía sau hạ quyết định.

Nàng đang giúp hắn cắt tóc, đang bồi hồi không biết có nên cắt hay không cắt.

“Thật sự muốn cắt sao?” Nàng có điểm luyến tiếc.

“Đúng vậy.” Đằng Tuấn nhắm mắt, bộ dáng tuyệt không để ý.

“Có điểm đáng tiếc!” Mặt nàng bị phơi nắng dưới ánh mặt trời trở nên hồng nhuận, tươi cười mê người.

“Dù sao cắt đi về sau còn có thể để dài lại.” Hắn cười nói.

“Nhưng ngươi như vậy mới giống Kỳ Lân Vương a! Trường bào, tóc dài, diện mạo hiên ngang, anh tuấn tiêu sái, tự nhiên hào phóng, tuấn tú vô song…” Nàng đang cầm tóc dài hắn lẩm nhẩm.

Hắn bỗng nhiên cười nhảy dựng lên, một tay chặn ngang ôm lấy nàng, ngã vào trên giường trắng mềm mại.

“Nàng đã thích bộ dáng hiện tại của ta như vậy, ta đây lưu lại nó là được.” Hắn đè tại trên người nàng nói.

“Ngươi với cái dạng này cùng với hình ảnh cái thiếu niên kia trong lòng ta đều là trọng yếu, ta vĩnh viễn cũng quên không được…”

“Hư! Không cho nói đến cái kia tên.” Hắn bay nhanh nói.

“Ta biết, nhưng ‘hắn’ mới là mối tình đầu của ta…”

Hắn không đợi nàng nói xong liền kề xuống hôn trụ môi nàng, dục vọng cuồng tứ lại lần nữa trong lòng bọn họ thiêu đốt. Hắn cỡi ra quần áo của nàng, hôn theo từ vết thương trên ngực của nàng bắt đầu đi xuống, hắn muốn nàng hoàn toàn quên Hades, hắn muốn trong lòng nàng chỉ có Kỳ Lân Vương – Đằng Tuấn, đem cái tên Hades xóa đi không hề xuất hiện nữa.

Đang lúc hai người đầu nhập trong cảm quan kích thích, điện thoại bên kia giường vang lên, phá hư không khí, đánh gãy hảo sự của bọn họ.

Đằng Tuấn nhíu mi, thân thủ tiếp điện thoại, lạnh lùng thốt: “Uy?”

“Thiếu gia, mời người lập tức trở về, Hội Quán đã xảy ra chuyện.” Là thanh âm trưởng lão cầu cứu.

Bọn họ quả thực lợi hại, ngay cả số điện thoại nơi này của hắn đều có thể tra ra được. Hắn bắt đầu bội phục hiệu suất công tác mạng lưới tình báo của Hội Quán.

“Chuyện gì?” Nghe được lão nhân gia như muốn khóc, hắn hơi hơi sửng sốt.

“Năm vị Kỳ Lân đã mang theo thê tử của bọn họ đi rồi, hiện tại năm xí nghiệp lớn như rắn mất đầu, năm xí nghiệp lớn phải làm như thế nào mới tốt đây?” Trưởng lão lo lắng nói.

“Đi rồi?” Tốt, bọn họ nhanh như vậy liền báo thù? Đằng Tuấn sợ run vài giây, rốt cục giương miệng mỉm cười. Ngũ Kỳ Lân kia lúc này thật là to gan!

“Đúng vậy, trước mắt hành tung không rõ, cho nên thỉnh thiếu gia lập tức trở về Hồng Kông chủ chưởng đại cục.”

“Bọn họ có nhắn lại gì hay không?”

“Không có. Bất quá, người nhà bọn họ đều nói, lúc này muốn thúc giục bọn họ trở về là chuyện không dễ.”

“Như vậy a…” Hắn trầm ngâm. Đã sớm muốn nhìn một chút bọn họ có thể dễ dàng tha thứ đến bao lâu, hiện tại dùng chiêu này buộc hắn trở về, chắc là đến cực hạn.

“Thỉnh thiếu gia nhanh chút trở về đi!”

“Đã biết.” Hắn treo điện thoại, nằm ngửa ở trên giường, nhịn không được nở nụ cười.

“Làm sao vậy?” Đào Ý Khiêm ghé vào trên người hắn hỏi.

“Đinh Dực bọn họ tặng cho ta một cái khoai lang phỏng tay làm đại lễ đính hôn.” Hắn vẫn là cười, tuấn dật ngũ quan khó có được thoải mái tự tại như vậy.

“Nga? Nhưng chàng không phải đã nói hết thảy có bọn họ là đến nơi, bọn họ là bằng hữu tốt nhất không phải sao?” Nàng hỏi.

“Ân, bất quá, dù là bằng hữu cũng có thời điểm giận nhau a!” Coi như thả bọn họ đi nghỉ dài hạn, lúc này sẽ không theo chân bọn họ so đo.

“Nga?”

“Chúng ta nắm chắc thời gian đi, bởi vì ngày mai, sau khi trở về, có thể có một đống lớn sự chờ ta làm đó!” Hắn cười, lại hôn trụ giai nhân bên người, ôn tồn tiếp tục chuyện mới vừa rồi bị gián đoạn.

Thân tình, tình yêu, tình bằng hữu toàn bộ đều xuất hiện ngay sinh nhật hắn vừa tròn hai mươi mốt tuổi, trong tình hình đặc biệt lúc ấy. Cuộc sống như vậy còn cầu gì hơn? Đằng Tuấn trong lòng tràn đầy cảm tạ người quanh hắn cho hắn phân lễ vật tốt nhất này, làm cho hắn bần cùng sinh mệnh từ nay về sau sáng lạng, huy hoàng.

Còn Đào Ý Khiêm thì sao? Nàng tin tưởng phân tình yêu này là kỳ tích ông trời cấp cho nàng, nàng nguyện ý dùng sinh mệnh sau này đến quý trọng người nàng yêu, không hề còn hận thù.

Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua sa trướng chiếu vào hai thân thể đang giao triền, quang ảnh kia lần lượt thay đổi, bọn họ chính là lấy tâm chân thành giao phó cho nhau chung thân, bóng ma trong lòng bọn họ sớm đã bị ánh mặt trời thay thế. Xuyên thấu qua chân ái, bọn họ sau nhiều lần chua xót đã tìm lại được phân chí tình quý giá nhất.

Hắc ám đã rời xa, hết thảy tốt đẹp như ý…

Kết thúc!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.