Ác Ma Truyền Kỳ

Chương 10



Đào Ý Khiêm khuôn mặt tiều tụy, sớm đã thay một thân sạch sẽ y phục, ngồi ở trong phòng. Thiếu niên “Tinh binh đoàn” của Tôn Trường Dung đang canh giữ ở ngoài cửa, nàng hiện tại đã không phải là thành viên của bọn họ, mà là một tù phạm.

Nàng thành mồi nhử!

Ngày đó, sau khi rời khỏi biệt thự của Đằng Tuấn, nàng trở lại khách sạn thu thập này nọ, không ngờ vừa vào cửa đã bị Tôn Trường Dung cùng ba gã thiếu niên chế trụ.

“Ngươi đã trở lại?” Tôn Trường Dung sắc mắt mị mị nhìn nàng với quần áo rách nát.

“Ngươi tới làm gì?” Nàng lãnh đạm hỏi lại.

“Tới đón ngươi.”

“Đón ta? Hừ! Ngươi không phải đem ta bán rồi sao?” Nàng hừ lạnh.

“Đó chính là một loại thủ đoạn, nhưng ta không nghĩ tới tác dụng của ngươi cũng càng lúc càng lớn, không chỉ giúp ta tìm được Hades, còn làm cho hắn hãm trong lưới tình.” Tôn Trường Dung đi đến trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên.

“Hắn hội rơi vào lưới tình? Đừng nói chuyện cười!” Nàng quay đầu đi, cũng bỏ ra tay hắn.

“Nga? Nguyên lai ngươi cũng không nhìn ra cảm tình hắn đối với ngươi? Thực ý tứ, ta thấy toàn thế giới chỉ có hai cái ngốc tử các ngươi là không biết các ngươi yêu nhau.” Tôn Trường Dung nở nụ cười.

Yêu nhau? Đào Ý Khiêm ngây ngẩn cả người.

“Như thế nào? Xem ra ngươi tựa hồ đang giật mình, thật sự là đứa nhỏ đáng thương, bị yêu ép đến thảm như vậy.” Hắn vừa muốn vuốt ve mặt của nàng.

“Đừng chạm vào ta!” Nàng rống giận.

“Làm sao vậy? Đằng Tuấn chơi đùa ngươi? Lần đầu tiên bị nam nhân ôm quá trong lòng còn sợ hãi sao?” Trong giọng nói hắn tất cả đều là cười nhạo.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nói thẳng đi!” Sắc mặt nàng cương lãnh tái nhợt.

“Ta chỉ bất quá muốn dùng ngươi dẫn Hades mắc câu mà thôi.” Tôn Trường Dung ngồi trở lại sô pha.

“Hắn làm sao có thể vì ta mà đến? Ta là người muốn đẩy hắn vào chỗ chết.” Nàng cảm thấy mưu kế này rất buồn cười.

“Hắn đương nhiên sẽ đến, bởi vì hắn để ý ngươi.”

“Không có khả năng!” Nếu thực để ý nàng thì sẽ không hội bắt buộc muốn nàng, còn nói lời thương tổn nàng.

“Có hay không cứ đánh cuộc đi! Bất quá, ta muốn biết ngươi còn muốn giết hắn không? Sau khi hắn đối với ngươi làm ra những việc đó, ngươi đối với hắn hận nhiều hơn yêu có phải không?” Tôn Trường Dung tà tà nói.

Nàng mở to hai mắt theo dõi hắn, không lên tiếng.

“Muốn chúng ta cùng hợp tác đến giải quyết hắn không?”

“Ngươi cũng muốn giết hắn?” Nàng có điểm ngoài ý muốn, Tôn Trường Dung làm sao có thể làm tổn thương thần tượng trong cảm nhận của hắn?

“Đúng vậy, người sống ta không có được, như vậy chết cũng được, ta muốn đem hắn làm thành tiêu bản, vĩnh viễn đặt ở phòng cất chứa của ta.” Hắn âm lãnh, xấu xa nở nụ cười.

Trong lòng Đào Ý Khiêm nổi lên một trận bàng hoàng, trong đầu Tôn Trường Dung nguyên lai lại cất dấu ý định điên cuồng, đáng sợ như vậy.

“Ngươi muốn ta làm như thế nào?” Nàng cố nén cảm giác ghê tởm.

“Khi hắn tới cứu ngươi, cho hắn một viên đạn làm lễ vật. Nghe kỹ, ta muốn ngươi bắn vào trái tim hắn, làm cho hắn một phát mất mạng, không thể làm thương mặt.” Hắn dặn dò.

“Vậy phải xem hắn có đến hay không đã rồi nói sau.” Nàng mất tự nhiên nói.

“Hắn nhất định sẽ đến, ta tin tưởng mị lực của ngươi.” Hắn ha ha cười to ra tiếng.

“Ta nghĩ ngươi không cần quá lạc quan.” Nàng cho hắn một chậu nước lạnh.

“Yên tâm! Lần này hắn nhất định trốn không thoát lòng bàn tay của ta, chỉ cần ngươi cứ theo lời ta nói mà làm.” Tôn Trường Dung cười hướng đám thiếu niên kia nói: “Mang nàng đi!”

Vì thế, bọn họ đã về lại căn nhà lớn trước kia, bố trí hảo một cái cạm bẫy để giết chết Đằng Tuấn.

Nhưng mà, theo thời gian càng tới gần, Đào Ý Khiêm lại càng lúc càng lo lắng, nàng không ngừng nhắc chính mình đủ loại các chuyện Đằng Tuấn đã làm với nàng, muốn cho thù hận đối với Đằng Tuấn tăng lên để thành lực lượng giết hắn. Nhưng càng nghĩ đến hắn, trong lòng lại càng không thể tự kềm chế nhớ tới hơi thở gấp của hắn khi ở cùng nàng trong lúc đó, thật lâu cũng xua không đi. Khuôn mặt anh tuấn cùng với khóe miệng luôn tươi cười tà khí của hắn đã khắc sâu trong lòng nàng, rốt cuộc khó có thể xóa đi, nó đã chậm rãi thu hút nàng, toàn thân mỗi một tế bào bị hắn mơn trớn đều hò hét tên của hắn, thân thể bị hắn ôm chặt lấy vẫn quên không được thể nóng cùng hô hấp của hắn…

Nàng rốt cuộc cứu không được tâm của chính mình!

Phân tâm tư phản bội chính mình sớm đã lấp đầy thân ảnh Đằng Tuấn, không còn thuộc nàng sai sử.

Nhưng, ngay cả như vậy, nàng vẫn hận hắn, hận hắn đối với nàng làm ra hết thảy, hận hắn châm chọc khiêu khích, hận hắn lãnh huyết vô tình, cho dù giết hắn lòng của nàng cũng sẽ chết theo, nhưng nàng cũng tuyệt không buông tha, bởi vì nàng đồng dạng cũng sẽ không tha chính mình.

Nhưng mà, hắn sẽ đến sao? Vì nàng mà đến sao?

Nếu đáp án là đúng vậy, như vậy đêm nay, hãy dùng một viên đạn để giải quyết yêu hận tình cừu của hắn và nàng trong lúc đó đi!

Đúng chín giờ, Đằng Tuấn rối tung tóc dài, trên người mặc trang phục hắc y cùng loại với của “Ác ma thiếu niên” năm đó, xuất hiện với vẻ mặt tiêu sái.

“Ha ha ha, ta biết ngươi nhất định sẽ đến, Hades.” Tôn Trường Dung cười to hướng phía sau khoát tay, hai gã thiếu niên lập tức hiểu ý đem Đào Ý Khiêm mang xuống lầu.

“Ta có thể không tới sao?” Đằng Tuấn phiêu liếc mắt về phía Đào Ý Khiêm với y phục trắng trong thuần khiết hé ra mặt, dương miệng cười, thoáng thả tâm. Xem ra nàng không có việc gì, tuy rằng tay bị trói sau lưng, nhưng tinh thần vẫn hoàn hảo.

Thấy Đằng Tuấn đúng hẹn mà đến, Đào Ý Khiêm lại có điểm không biết làm sao. Hắn nhưng lại thật sự vì nàng mà đến?

“Không nghĩ tới Hades cũng là loại người đa tình.”

“Đó là bởi vì ta không hy vọng nữ nhân muốn giết ta chết trong tay người khác.”

Hắn lãnh đạm khẩu khí làm cho tâm Đào Ý Khiêm lại như đao cắt.

“Bất quá, ngươi hôm nay muốn cứu nàng chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn.” Tôn Trường Dung hơi hơi ý bảo, một gã thiếu niên đặt một khẩu súng ở sau gáy Đào Ý Khiêm.

“Phải không? So với lên trời còn khó là có bao nhiêu khó? Ta muốn thử xem!” Tay hắn xoa thắt lưng, ngạo nghễ nâng lên chân hoạt động.

“Tiểu tử cuồng vọng, nhưng ta lại thích bộ dáng này của ngươi. Hiện tại, chia tay với nữ nhân của ngươi đi!” Tôn Trường Dung bỗng dưng vẫy tay, thiếu niên lập tức lên cò súng.

Đằng Tuấn đã sớm đề phòng chiêu này của Tôn Trường Dung, hắn thân hình như quỷ mỵ vọt đến trước người Đào Ý Khiêm, trong tay bắn ra một con dao, ngay chính giữa bàn tay thiếu niên kia, đau đến hắn làm rơi cả súng trong tay, trở lại đá them một kích, đem súng đá về phía mình, thân thủ mau lẹ tiếp được, sau đó giữ chặt Đào Ý Khiêm, mang hai người nhảy đến phía sau sô pha, cùng Tôn Trường Dung và nhóm thiếu niên kia cách xa một khoảng.

“Hảo thân thủ!” Tôn Trường Dung nhìn xem đến mắt mị, tim đập, hưng phấn không thôi.

“Như vậy gọi là ‘khó’ sao?” Đằng Tuấn lãnh phúng nói.

“Trò hay còn tại phía sau. Lên!” Tôn Trường Dung đã sớm muốn thấy phong thái của Hades khi đánh nhau, hôm nay vừa thấy, thật sự làm hắn như si như cuồng.

Thiếu niên “Tinh binh đoàn” cùng lên, mỗi một tên đều đã chịu quá huấn luyện, thật không thể khinh thường.

Đằng Tuấn đem Đào Ý Khiêm hộ ở sau người, một mình đối phó nhóm tiểu quỷ này, chỉ thấy hắn tả hữu ra chiêu, từng quyền gọn gàng, xuống tay vừa ngoan vừa chuẩn, vài tên thiếu niên cơ hồ chịu không nổi một kích của hắn, bị đánh gục khóc thét lên. Khi liên tục đánh nhau, khí thế cuồng dã, mạnh mẽ của Đằng Tuấn chỉ tăng không giảm, tính cách thô bạo nhiều năm ẩn tang như từng giọt từng giọt bị kích phát ra, chỉ khoảng nửa khắc, đám thiếu niên kia đã bị thu thập sạch sẽ, mà ánh mắt hắn lại như trước vẫn là mũi nhọn giết người.

Tôn Trường Dung cơ hồ đã quên nguy hiểm khi chỉ còn lại một mình, hắn cứng họng nhìn tư thái Đằng Tuấn nhanh nhẹn, dũng mãnh đến thất thần.

“Như thế nào? Ta có thể mang nàng đi sao?” Đằng Tuấn cao giọng hỏi.

“Mang nàng đi? Có thể a, chỉ cần nàng nguyện ý.” Tôn Trường Dung thật vất vả lấy lại tinh thần, bỗng nhiên cười nói.

Đằng Tuấn đang cảm thấy nghi hoặc, chợt nghe phía sau “tạp” một tiếng, một khẩu súng chỉ vào bộ vị trái tim từ sau lưng hắn.

Sắc mặt hắn trầm xuống dưới.

“Ha ha ha, khỏa viên đạn trong súng lục của Ý Khiêm mới là lễ vật đêm nay ta muốn tặng cho ngươi.” Tôn Trường Dung cười to.

Đằng Tuấn quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Đào Ý Khiêm.

“Lúc này đây ta nhất định giết được ngươi.” Nàng thống khổ nói.

“Vậy ngươi liền động thủ đi!” Hắn bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi.

“Ngươi…” Nàng lại chần chờ. Hắn đã sớm dự đoán được loại cục diện này?

“Giết hắn! Ý Khiêm, ngay lúc này!” Tôn Trường Dung kêu to.

“Nói cho ta biết, ngươi biết rõ có thể bị ta giết, vì sao còn muốn đến?” Nàng cắn răng hỏi.

“Ngươi thật sự muốn biết sao?” Hắn hai mắt sáng rỡ, không hề có ý sợ hãi.

“Đúng vậy.”

“Bởi vì, ta yêu ngươi.” Ba chữ này là hắn suy tư đã lâu mới có được kết luận.

Đào Ý Khiêm ngây người. Tại đây, loại thời điểm này, hắn lại còn nói ra những lời này.

Kích động làm cho máu thoáng chốc như theo tứ chi đều đổ dồn về tim làm nàng cơ hồ như bởi sức nặng ba chữ này mà hít thở không thông.

Tôn Trường Dung thấy nàng do dự, mày rậm nhất túc, lập tức từ bên hông lấy ra một khẩu súng hãm thanh, vô thanh vô tức hướng về phía Đằng Tuấn đang đưa lưng về phía hắn mà bắn ra.

“Cẩn thận!” Đào Ý Khiêm nhìn qua Đằng Tuấn vừa vặn thấy một màn này, rốt cuộc không có thời gian nghĩ nhiều, tại đây trong tình huống như chỉ mành treo chuông, đột nhiên đẩy ra Đằng Tuấn, vì thế viên đạn của Tôn Trường Dung theo đà bắn ngực trái của nàng.

“Ý Khiêm!” Đằng Tuấn chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đông lại, hắn vội vàng thân thủ ôm nàng ngửa thân mình nàng ra sau, tiếp nhận súng trong tay nàng, nhanh chóng bắn trả.

“Phanh” Một phát ngay chính giữa mi tâm Tôn Trường Dung, chỉ thấy hắn kinh ngạc hai mắt, như đang nhìn đến tử thần tiến đến, hướng về phía trước ngã xuống.

Đằng Tuấn không hề quản hắn, kinh hãi ôm lấy Đào Ý Khiêm, run giọng gọi, “Ý Khiêm, ngươi cố cầm cự!”

Nàng thở phì phò, rúc vào trong lòng hắn, trong mắt sương mù nhìn bóng dáng hắn biến ảo thành vài cái, ngắt quảng nói: “Ta… Ta thật khờ, …nhất thời… bị… ác ma trong lòng… khống chế, …không muốn thừa nhận… sự thật… yêu… yêu thương ngươi…”

“Đừng nói nữa! Đừng mở miệng, ngươi đang chảy máu.” Hắn gấp đến độ toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

“Khi ngươi nói… ngươi yêu ta, ta… tâm của ta mới… chân chính giãy giụa… thoát khỏi ác ma… trói buộc…” Nàng cố nở nụ cười rất nhỏ.

“Là ta sai, ta thậm chí còn không phát hiện cảm giác chính mình đối với ngươi… Không biết chính mình sớm đã yêu thương ngươi.” Hắn vừa thì thào vừa hôn cánh môi không hề huyết sắc của nàng.

“Cám ơn ngươi… Ta có thể… hảo hảo nghỉ ngơi… Làm cho ta… đem Hades trong lòng… cùng nhau… mang về địa ngục đi…” Nàng nói xong liền chậm rãi nhắm mắt lại.

“Không, ngươi không thể chết được. Ý Khiêm, ta không cho phép ngươi chết! Ta thật vất vả mới được ngươi khoan thứ, ngươi như thế nào có thể đi? Ý Khiêm…” Hắn lay động nàng, khàn khàn hô to.

Trong phòng ngọn đèn mờ nhạt, ngoài phòng bỗng nhiên một hồi mưa to, như là muốn đem hết thảy tội ác tẩy sạch, sở hữu ân oán đều theo nước mắt thiên sứ trôi đi, truyền thuyết “Ác ma thiếu niên” cũng từ nay về sau bị thâm khóa, không còn có người lại nhắc tới.

Cái chết Tôn Trường Dung vừa vặn cùng với tin báo chí đăng hắn bị bệnh tâm thần đang bị đàm luận, Giang Trừng lợi dụng thủ hạ ở Mỹ tra được tư liệu Tôn Trường Dung có chứng bệnh về tinh thần, phát hiện hắn sớm đã có triệu chứng đối với vật phẩm gì đó cố chấp vọng tưởng, phóng viên còn phát hiện rất nhiều đầu người cùng tiêu bản động vật trong phòng cất chứa của hắn, cùng với kế hoạch điên cuồng có liên quan đến tổ chức quân đoàn, tất cả đều khiến cho dân chúng xôn xao cùng tò mò.

Vì “tật xấu” của chủ tịch mà tập đoàn tài chính Thượng Đế rơi vào hỗn loạn cùng nguy cơ, Tôn Bội Bội chịu không nổi trạng huống này liền chạy đến Nam Mỹ tị nạn.

Mấy tin tức này thành công dời đi nguy cơ thân thế Hades bị công khai, mặc dù có chút phóng viên mẫn cảm phát hiện cái chết của Tôn Trường Dung ở Hồng Kông cùng với kiểu chết của đầu lĩnh hắc đạo Biện Lâu Tiên năm đó giống nhau, cũng chỉ đoán có thể là do đấu tranh nội bộ, do thủ hạ của hắn – đám thiếu niên “Tinh binh đoàn” gây ra, bất quá, cái tên “Hades” vẫn chưa bị đề cập, Đằng Tuấn ở Tường Hòa Hội Quán đã được bảo vệ, tránh cho thân phận bị vạch trần.

Nhưng, sau toàn bộ việc này, trong khoảng thời gian này, Tường Hòa Hội Quán vẫn như ở trong một lò áp suất thấp, nguyên nhân chính yếu là do Đào Ý Khiêm trúng đạn vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Viên đạn tuy rằng không thương đến trái tim cùng xương quai xanh, nhưng vẫn tạo thành đại lượng xuất huyết, nàng có thể hồi phục hay không còn phải dựa vào vận may.

Đằng Tuấn cả ngày canh giữ ở bên giường bệnh, vẻ mặt ủ rủ, tinh thần sa sút, làm cho Ngũ Hành Kỳ Lân đều cảm thấy hắn cùng với Kỳ Lân Vương trước kia giống như là hai người. Cái kia phong thần tuấn tú Đằng Tuấn đã không thấy, hắn hiện tại chính là một nam tử bình thường vì tình mà ưu phiền, một lòng chờ đợi nữ nhân âu yếm có thể chuyển sống lại.

Dấu hiệu sinh mệnh của Đào Ý Khiêm thực mỏng manh, nàng nằm trên giường tuyết trắng, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta hội nghĩ lầm nàng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.

Đinh Dực đứng ở bên giường, vỗ nhẹ vai Đằng Tuấn, lại nghĩ không ra lời nói gì an ủi, chỉ có thể không nói gì thở dài.

“Ngươi nên tỉnh táo đứng lên, Đằng Tuấn, cứ đà này đi xuống, ngay cả ngươi cũng sẽ ngã vì mệt.” Giang Trừng cũng không biết như thế nào cho phải.

“Chỉ cần nàng tha thứ ta, nàng sẽ tỉnh.” Đằng Tuấn thấp giọng nói, nhiều ngày mỏi mệt hiển lộ trên mặt.

“Nhưng thầy thuốc nói chính nàng cũng không muốn sống…” Vũ Bộ Vân mới nói những lời này liền bị Phương Đằng xem thường, hắn nhún nhún vai, không nói nữa.

“Ta không cho phép nàng chết! Chỉ cần nàng có thể sống lại, ta nguyện ý dùng mạng của ta đến trao đổi, đây là ta nợ nàng. Vì sao ta lại lãng phí nhiều thời gian như vậy làm cho nàng hận ta? Vì sao không thể sớm một chút phát hiện tình yêu đối với nàng?” Hắn buông xuống nghiêm mặt, thống khổ không thôi.

“Đây là Thượng Đế khảo nghiệm.” Lâm Kiếm Hi động dung nói.

“Muốn các ngươi dùng tình yêu của nhau để cứu đối phương, đây có lẽ là ý của Thượng Đế.” Giang Trừng thở dài.

“Nhưng trả giá quá lớn…” Đằng Tuấn chưa từng nghĩ tới sẽ đối với Đào Ý Khiêm mãnh liệt cảm tình như vậy, thẳng đến nhìn thấy nàng ngã xuống trong vũng máu, chân tình hắn chôn sâu đã lâu mới bỗng nhiên bạo phát, chấn đắc hắn kinh hồn táng đảm, làm hắn rõ ràng, tỉnh ngộ.

“Có lẽ, nàng cũng không cảm thấy đáng tiếc, bởi vì nàng là phụng mệnh đến dạy ngươi như thế nào là yêu, đây là số mệnh của nàng.” Giang Trừng lại nói.

“Nhưng ta chỉ gây cho nàng hận cùng thống khổ. Ta thật sự là ngốc tử, tự cho là đúng!” Đằng Tuấn tự trách.

Ngũ Hành Kỳ Lân cũng không biết nên như thế nào khuyên giải, an ủi hắn, đứng lặng một lát, chỉ có thể ảm đạm rời đi.

Đoạn tình cảm lưu luyến, khắc cốt minh tâm này không nên đổi lấy bi kịch chứ? Mọi người đều chán nản nghĩ.

Bọn họ đi rồi, Đằng Tuấn cầm chặt tay Đào Ý Khiêm, nhẹ giọng gọi: “Tỉnh lại đi! Thiên sứ của ta, chỉ cần nàng còn yêu ta, nàng nhất định phải tỉnh lại! Ta yêu nàng! Tuy rằng ta dùng phương thức tàn nhẫn đối đãi nàng, nhưng phân cảm tình này đã sớm mông lung thành hình rồi… Ý Khiêm, cầu nàng tỉnh lại nhìn ta…”

Đầu mùa đông, gió nhẹ theo cửa sổ thổi vào, bên giường bệnh, rèm cửa sổ lụa trắng bị gió thổi nhẹ bay lên, Đằng Tuấn ngẩng đầu thấy, nhớ tới một khắc kia khi mới gặp Đào Ý Khiêm, lụa trắng bay lên giống như đôi cánh trên lưng nàng…

Nàng vĩnh viễn là thiên sứ của hắn!

Hắn đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, muốn nhìn xem cửa sổ, lại nghe thấy sau lưng một trận than nhẹ, hắn phút chốc quay đầu, vừa vặn thấy lông mi Đào Ý Khiêm vỗ vài cái, chậm rãi mở ra.

Trời ạ!

Hắn kinh hỉ như điên, nghĩ đến đó là một ảo giác, hai chân định ở tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhúc nhích.

Đào Ý Khiêm mở mắt nhìn, con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm trần nhà khoảng nửa ngày, mới chậm rãi quay đầu, chống lại ánh nhìn chăm chú, thâm tình, lưu luyến của Đằng Tuấn.

“Đằng Tuấn…?” Thanh âm của nàng nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu.

“Ý Khiêm!” Hắn bước đi đến bên người nàng, cầm tay nhỏ bé mảnh khảnh của nàng, khẩu khí do quá độ hưng phấn mà ngập ngừng.

“Ngươi…” Nàng xem hắn hỗn độn tóc dài cùng vẻ mặt tiều tụy, cảm thấy kỳ quái.

“Nàng rốt cục tỉnh!” Hắn nói xong, hôn tay nàng.

“Ngươi vẫn cùng ta?” Nàng động dung hỏi.

“Đúng vậy. Đời đời kiếp kiếp chỉ cùng nàng một người.” Ánh mắt hắn thu hút tình, mi tâm do đau lòng mà rối rắm.

“Ta nghĩ… Ta chết rồi.” Nàng cảm giác được đến hắn quan ái (quan tâm và yêu thương), tim đập thình thịch.

“Không có ta cho phép, nàng như thế nào có thể chết?” Hắn không cùng nàng nói khi nàng nằm trong phòng phẫu thuật làm cấp cứu, hắn là người không có tín ngưỡng gì thế nhưng lần đầu tiên hướng lên trời đế xin giúp đỡ, chỉ cần nàng còn sống, muốn hắn làm cái gì hắn đều nguyện ý.

“Ta còn tiếp tục sống, ngươi không sợ sao?”

“Sợ cái gì? Sợ nàng lại ám toán ta?” Hắn cười khẽ.

“Từ khi ngươi mang ta từ trong đám cháy cứu ra, ta căn bản là không nghĩ giết ngươi, ta hận ngươi chính là bởi vì nhịn không được tưởng niệm ngươi, nhịn không được yêu thương ngươi…” Nàng nhìn hắn, trong ánh mắt hận ý đã không còn, khuôn mặt tươi mát tuyệt mỹ, tràn ngập vô hạn tình yêu.

“Mà ta cái gì cũng không biết, thật đáng buồn, ngay cả cái gì gọi là tình yêu cũng không hiểu.” Hắn vỗ về hai má nàng, môi hạ xuống mí mắt nàng.

“Ta cũng vậy…” Nàng trong mắt rưng rưng.

“Đừng khóc, Ý Khiêm, đừng khóc.” Hắn nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ trấn an nàng.

“Chúng ta hảo ngốc…” Lệ như trước không đình chỉ được, trào ra hốc mắt.

“Đúng vậy, hảo ngốc! Lãng phí nhiều thời gian như vậy làm cho nhau tổn thương, cho nên nàng phải nhanh chút hảo đứng lên, ta còn không có hảo hảo yêu nàng” Hắn phủng trụ mặt nàng hôn.

“Đằng Tuấn…”

“Ta yêu nàng, Ý Khiêm.” Hắn nói xong đem môi dán vào môi nàng, làm cho hai khỏa tâm yêu nhau càng thêm gần sát.

Ánh mặt trời theo ngoài cửa sổ rọi vào, hai bóng người ôm hôn nhau như đang giãy bày tâm sự, hai khỏa tâm nhiều lần trải qua tang thương rốt cục học xong cái gì gọi là yêu, mầm móng chân ái sớm chôn sâu trong lòng bọn họ lúc này đã nở hoa kết quả, tràn đầy hạnh phúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.