Sau khi uống thuốc ức chế, khoảng chừng hai giờ đồng hồ sau, Thư Ly bắt đầu phát sốt.
Sắc mặt y đỏ bừng, mồ hôi đổ như mưa.
Hạ Liên Chử nhanh chóng gọi bác sĩ, bác sĩ tiến hành chẩn đoán sơ bộ, sau đó hỏi Thư Ly một vấn đề rất kỳ lạ.
Ông hỏi Thư Ly trước đây có từng sử dụng thuốc ức chế chưa.
Hạ Liên Chử cũng thuận theo nhìn Thư Ly, ánh mắt tối sầm.
Thư Ly chỉ trầm mặc một chút, liền đưa ra câu trả lời rõ ràng, “Chưa từng.”
Vì để bảo đảm tin tức tố tinh khiết, tại thời điểm y phát tình đám người đó không cho phép y sử dụng thuốc ức chế, tự nhiên cũng sẽ không có alpha nào đến giúp đỡ y, tất cả đều phải tự dựa vào chính bản thân chịu đựng.
Bác sĩ thở dài một tiếng. Thuốc ức chế của Hạ Liên Chử cường độ quá mạnh, người chưa bao giờ sử dụng tới thuốc ức chế như Thư Ly không chịu nổi dược hiệu mãnh liệt như vậy, cho nên mới phát sốt.
Mặc dù bác sĩ không biết trên người omega nhu nhược này đã xảy ra chuyện gì, ông vẫn có chút đồng tình với cảnh ngộ của y, xuất phát từ kinh nghiệm nghề nghiệp và sự chuyên nghiệp của bản thân, ông đưa ra kiến nghị dừng việc sử dụng thuốc ức chế.
Thư Ly thật ngoan ngoãn gật đầu, đối với bác sĩ nói cám ơn, còn Hạ Liên Chử tuy gương mặt vẫn luôn bình tĩnh, nhưng biểu tình lại rất thối.
Tiễn bác sĩ về, Hạ Liên Chử quay trở lại bên cạnh Thư Ly. Thư Ly làm ổ ở trên ghế sa lon, đắp chăn, trong tay cầm một chén nước đường thêm vài lát gừng. Sắc mặt vẫn còn rất đỏ, đôi mắt đầy nước, rất dễ làm người ta liên tưởng đến một loài động vật nhỏ nào đó vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Tâm Hạ Liên Chử mềm đi một chút, nhưng biểu tình cũng không biến hóa gì, hắn ngồi đối diện Thư Ly, bình tĩnh mà hỏi y tiếp theo phải làm sao bây giờ.
Thời kỳ phát tình của omega ít nhất là ba ngày, không thể dùng thuốc ức chế, cũng chỉ còn lại hai lựa chọn, hắn hỗ trợ, hoặc là Thư Ly tự mình chịu đựng.
Không đợi Hạ Liên Chử tổ chức lại trình tự ngôn ngữ rồi đem hai phương án này nói ra để Thư Ly lựa chọn, Thư Ly đã tự mình chọn xong đáp án.
“Anh có thể đem tôi nhốt vào trong phòng, hoặc là đưa tôi ra khách sạn bên ngoài.” Giọng Thư Ly mềm mại vô lực, nghe rất suy yếu, “Nhưng mà phiền Nhị thiếu giúp tôi chuẩn bị một vài thứ.”
Khi nói đến chuyện này Hạ Liên Chử phát hiện hai má Thư Ly có vẻ đỏ hơn một chút, khuôn mặt Thư Ly vốn dĩ đã hồng hồng, phảng phất như đó chỉ là ảo giác của hắn.
Hạ Liên Chử không nói chuyện, vì vậy Thư Ly cũng im lặng. Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây trên đồng hồ báo thức tích tắc di chuyển theo quy luật, cùng tiếng hít thở nặng nhọc của Thư Ly.
“Cậu…” Hạ Liên Chử mở miệng, ngữ khí có chút chần chờ cùng do dự, “Những năm này luôn tự mình nhẫn nhịn chịu đựng như vậy?”
Thư Ly sững người một lúc, chợt cười nói: “Bằng không thì sao? Tôi là hộp đựng tin tức tố của Hạ lão tướng quân, vì bảo trì tin tức tố tinh khiết, tất nhiên không thể dùng thuốc ức chế hoặc là những thứ đồ hỗn độn khác, đương nhiên, cũng sẽ không có alpha nào không biết thức thời mà có ý đồ với tôi, ngoại trừ một tháng có mấy ngày gian nan hơn một chút, tổng thể mà nói cuộc sống của tôi trải qua vẫn rất thoải mái.”
Ngữ khí của Thư Ly thực bình tĩnh, thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng, nhưng Hạ Liên Chử biết sự thật chẳng hề dễ dàng như lời Thư Ly tùy ý nói.
Thời kỳ omega phát tình là dạng như thế nào hắn đã từng nhìn thấy, khi ở trong quân đội, thời điểm bọn họ chấp hành huấn luyện đặc biệt đều có hạng mục đặc huấn chống lại tin tức tố của omega đang trong thời kỳ phát tình.
Lúc đó omega kia vì phát tình, thân nhiệt tăng cao, không ngừng lăn lộn trên mặt đất rên rỉ, tin tức tố trong không khí nồng đậm khiến người khác cũng bị ảnh hưởng. Hai má omega đó đỏ bừng, hai mắt cũng đỏ rực, những alpha xung quang hai mắt đều hồng hồng, hô hấp dồn dập, cả người đều bị kích động.
Omega một mặt chịu đựng dục vọng dằn vặt, một mặt lại e ngại đám alpha như sói đói mù quáng, cậu ta một mặt rên rỉ một mặt cầu cứu, nhưng thanh âm này nghe vào tai Hạ Liên Chử càng giống như đang khóc lóc kêu rên.
Trong số alpha, beta cùng omega, số lượng alpha và omega vô cùng ít ỏi, mà alpha có năng lực lẫn thể lực ưu việt, đứng ở trên đỉnh thế giới, nắm giữ đại đa số tài nguyên. Beta tuy bình thường, nhưng số lượng nhiều nhất, là cơ sở hữu hiệu dùng để vận hành thế giới, là nền tảng của mọi thứ. Omega là đối tượng yếu ớt nhất, bọn họ không có gì cả, chỉ có vẻ ngoài mỹ mạo, cùng thời kỳ phát tình mỗi tháng một lần.
Mặc dù nói rằng vận động quyền bình đẳng đã phát triển từ rất lâu, vẫn chỉ có một số rất ít omega thi vào học viện quân sự, đi theo con đường tòng quân, tham gia chính trị hay bất cứ một lĩnh vực xã hội nào, và trong mỗi lĩnh vực đều có những cá nhân xuất sắc, tuy nhiên đại đa số omega đều được cho đi học cắm hoa, nấu nướng, sau khi tốt nghiệp bọn họ sẽ chọn gả cho một alpha nào đó, họ lựa chọn một cuộc sống mà mọi omega cần phải trải qua.
Luật bảo vệ omega đảm bảo rằng mọi omega đều có thể lựa chọn một cuộc sống bình đẳng theo như ý họ mong muốn, thế nhưng nếu sinh sống ở một tinh cầu xa xôi, có vô số omega vẫn phải sống ở tầng lớp thấp nhất, ở dưới đãy xã hội và phải đối mặt với rất nhiều mối đe dọa, họ bị coi như một công cụ cho những nhiệm vụ rèn luyện của alpha và beta, như một món hàng mặc người mua bán trao đổi trong khu chợ đêm, còn có thể…
Còn có thể bị xem là ấm sắc thuốc của giới thượng lưu quyền quý, kỳ phát tình mỗi tháng đều phải chịu khổ sở dày vò hơn bao giờ hết, chỉ để bảo đảm tin tức tố tinh khiết tuyệt đối.
Lòng Hạ Liên Chử hơi động, trong nháy mắt hắn rất muốn biết quá khứ của Thư Ly, muốn biết y trước đây sinh sống ở nơi nào, làm thế nào lại bị Hạ gia tìm được, sao lại cam tâm chịu đựng nhiều thống khổ dày vò hàng tháng trời như vậy.
“Nhị thiếu sao không nói chuyện? Là đau lòng tôi sao?”
Hạ Liên Chử ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Thư Ly. Rõ ràng là người kia đang cười, lại làm cho tâm trạng Hạ Liên Chử không ngừng chìm xuống, là bất lực, là đau lòng, là chua xót.
“Không có.” Hạ Liên Chử lạnh lùng cứng rắn trả lời.
“A?” Thư Ly nở nụ cười, sau đó hỏi, “Nhị thiếu nói không có, là không có đau lòng tôi, hay là không có thứ mà tôi cần?”
Hạ Liên Chử không muốn trả lời vấn đề này. Thư Ly cũng không có dây dưa, thay đổi đề tài nói: “Tôi cảm thấy Nhị thiếu đối với tôi có rất nhiều nghi vấn, chỉ cần anh mở miệng hỏi tôi, tôi sẽ trả lời.”
Hạ Liên Chử vẫn im lặng, Thư Ly tự biên tự diễn nói: “Theo tôi thấy chuyện Nhị thiếu muốn hỏi đầu tiên, nhất định là quan hệ giữa tôi và đại thiếu đi.”
“Quan hệ giữa chúng tôi, nói trắng ra một chút thì, tôi chính là đồ chơi của đại thiếu.”
Hạ Liên Chử cau mày.
“Tôi…”
“Đừng nói nữa.” Hạ Liên Chử trực tiếp đánh gãy lời Thư Ly. Hắn không muốn nghe những chuyện đó, cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thư Ly khi tự thuật lại đoạn chuyện xưa, điều này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Thư Ly sửng sốt một chút, chợt ngoan ngoãn thuận theo, gật đầu: “Được, vậy tôi không nói.”
Sóng gió đợt phát tình thứ hai đến rất nhanh.
Ngọn lửa thiêu đốt Thư Ly còn chưa lắng xuống, một tầng hỏa khác đã bùng lên.
Hạ Liên Chử không đem Thư Ly nhốt vào phòng khóa lại, cũng không có đem y đưa đến khách sạn bên ngoài, hắn ôm Thư Ly trở về phòng, sau đó đóng cửa lại.
Hắn ở ngoài cửa đợi mười phút, không có mùi hương tin tức tố truyền tới, không có tiếng rên rỉ cũng không có bất cứ âm thanh nào khác, yên tĩnh khiến người ta cảm thấy chột dạ lo lắng.
Hạ Liên Chử đứng tại chỗ mấy giây, đi tới phòng khách, cầm lấy ống tiêm đặt trên ghế sa lon, không chút do dự đâm vào cánh tay của mình, đem thuốc ức chế bên trong ống tiêm dùng lực mạnh đẩy vào cơ thể. . Xin hãy đọc truyện tại == TRЦмtrцу en.ME ==
Tiêm xong thuốc ức chế Hạ Liên Chử mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng rất yên tĩnh, Thư Ly co rúc ở một góc giường, nhìn qua như là đang ngủ say, nhưng Hạ Liên Chử lại chú ý tới thân thể y khẽ run run.
“Thư Ly?” Hắn nhẹ giọng gọi y.
Thư Ly vẫn cuộn tròn, không có lên tiếng đáp lại, cũng không có cử động.
Hạ Liên Chử phát hiện có điều gì đó không đúng, hắn tiến về trước, muốn nhìn rõ tình trạng của Thư Ly.
Tay hắn mới vừa mới đặt lên bả vai Thư Ly, hoàn toàn không dám dùng lực, lúc này Thư Ly cũng xoay người lại.
Hạ Liên Chử không cách nào hình dung được ánh mắt Thư Ly nhìn hắn trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, quá đau lòng, trái tim hắn như bị người bóp nát vạn lần, vô số mảnh vụn rơi đầy trên đất.
Trong đôi mắt Thư Ly hoàn toàn chứa đầy nước, trên gương mặt toàn bộ đều là nước mắt, lông mày nhíu lại, cắn chặt môi đem tiếng rên rỉ toàn bộ niêm phong lại, không nói nổi một lời.
Y co người lại né tránh bàn tay Hạ Liên Chử duỗi ra đang muốn chạm vào mặt mình, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại.
Con người chính là sinh vật đầy mâu thuẫn như vậy, rõ ràng vừa nãy trong đợt phát tình đầu tiên, thời điểm nhiệt hỏa thiêu đốt, y có thể không kiêng dè chút nào mà câu dẫn Hạ Liên Chử, thế nhưng hiện tại, Hạ Liên Chử đứng trước mặt, y chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Nóng quá, nhiệt hỏa của đợt phát tình lần này so với bất kỳ lần phát tình nào trong quá khứ đều hung mãnh hơn bao giờ hết, ngọn lửa trong cơ thể như muốn đem y thiêu đốt thành tro bụi, mỗi một giọt máu chảy trong huyết quản đều như nói lên khát vọng, muốn ôm ấp, muốn hôn môi, muốn…
Thư Ly tàn nhẫn cắn chặt môi dưới, dùng đau đớn đổi lấy một tia thanh tỉnh.
Ở những nơi khác y có thể cái gì cũng không kiêng kỵ mà hét lên, nhưng ở trước mặt Hạ Liên Chử, y không thể.
Giường đệm lún xuống, là Hạ Liên Chử ngồi xuống, hắn ngồi ở bên mép giường, cho dù Thư Ly nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Hạ Liên Chử.
Thư Ly dùng hết toàn bộ khí lực quay người, đem ánh mắt Hạ Liên Chử chặn sau lưng, y không muốn Hạ Liên Chử bước vào nhìn thấy trò hề hiện tại của mình, càng không muốn phân tâm để suy nghĩ xem Hạ Liên Chử sẽ dùng ánh mắt gì nhìn mình, y biết nếu nhận được đáp án sẽ chỉ làm cho bản thân càng khó chịu hơn.
Omega trong thời kỳ phát tình là dễ bị tổn thương nhất, tâm tình cũng trở nên yếu ớt nhất.
Thư Ly không khống chế được tâm tình của mình, không kiềm lòng mà hồi tưởng lại cái đêm mưa năm đó, y vừa chạy đến, thì nhìn thấy một nam nhân cao lớn đang…đi mất.
Y ở phía sau liều mạng mà hét lên, nhưng giọng y quá nhỏ quá khàn, bị nhấn chìm trong tiếng mưa rơi trong tiếng huyên náo ồn ào, không có ai nghe thấy y đang hét lên một cách tuyệt vọng.
Nước mắt trào ra ngày càng nhiều, từ khóe mắt chảy xuống, đem ra trải giường đều làm ướt, nơi tư mật dưới thân cũng chảy rất nhiều nước, mùi vị tin tức tố tỏa ra theo dịch thể, toàn bộ căn nhà đều là mùi vị ẩm ướt mục nát.
Thật khó chịu, thật sự rất khó chịu.
Thư Ly rốt cục không nhịn nổi phát ra một tiếng nghẹn ngào, y cuộn tròn người đến càng nhỏ hơn, muốn ẩn mình đi, nhưng tâm lý có một loại âm thanh khác đang thúc giục, giục y hãy dựa vào trong lòng Hạ Liên Chử hãy tìm đến đôi môi của hắn và y sẽ nhận được nụ hôn của nam nhân.
Chỉ cần y vượt qua, Hạ Liên Chử sẽ không từ chối.
Thư Ly tàn nhẫn cắn mạnh ngón tay, mãi đến tận khi nếm được mùi máu tanh mới thoáng buông ra. Đau đớn có thể áp chế tình dục, có thể làm cho đầu óc của y tạm thời tỉnh táo một chút, sẽ không để cho bản năng chi phối.
Y không thể hôn Hạ Liên Chử, không thể cùng Hạ Liên Chử phát sinh bất cứ điều gì, bởi vì chỉ có như vậy Hạ Liên Chử mới được an toàn.
Thư Ly rất sợ Hạ Liên Chử hỏi y có cần hắn giúp một tay hay không, y sợ lý trí của mình không đủ, không thể cự tuyệt hắn.
Cũng may Hạ Liên Chử không hỏi y vấn đề này.
Một bàn tay đặt trên trán Thư Ly, lòng bàn tay dày rộng, khô ráo ấm áp, đỉnh đầu truyền tới âm thanh trầm ổn, mang theo một luồng sức mạnh làm người ta an tâm.
“Rất khó chịu sao?” Hạ Liên Chử hỏi.
Thư Ly muốn trả lời, thế nhưng phát ra khỏi miệng chính là tiếng rên rỉ khàn đặc nghẹn ngào. Y gật đầu lung tung, nước mắt càng tràn ra dữ dội.
Bộ dáng của Thư Ly quá đáng thương, Hạ Liên Chử liền quên mất cách đây không lâu Thư Ly mới cử động đẩy tay hắn ra, lại một lần nữa sinh ra kích động muốn hôn y.
Mà lý trí vẫn còn đó, Hạ Liên Chử đè nén loại kích động này xuống, hắn hỏi Thư Ly: “Còn chịu được không?”
Nhiều kỳ phát tình như vậy y đều có thể chịu đựng vượt qua được, nói không chừng lần này y cố gắng không nổi nữa….
Chịu đựng được thì có thể làm gì? Không chịu đựng được thì biết làm thế nào? Còn không phải đều như nhau sao.
Thư Ly tưởng tượng mình sẽ dùng giọng điệu tùy ý trêu chọc giống như trước đây để trả lời Hạ Liên Chử, nhưng mà vừa lên tiếng mới phát giác chóp mũi rất chua, trong lòng rất oan ức. Y chỉ có thể cắn chặt môi trầm mặc không nói.
Đột nhiên, tay bị người nắm chặt, bàn tay rất lớn rất dày nắm lấy tay của y, lòng bàn tay ấm áp, âm thanh gần gũi, trầm tĩnh trấn an.
“Tôi ở đây với em, đừng sợ.”
– —————–