Mọi người hãy nghe thử bài mình gắn ở trên nhé, vì bài múa của lớp 11A4 mình lấy cảm hứng từ bài nhạc này và melody y chang nên có thể tưởng tượng bài múa của 11A4 là bài nhạc không lời của bài phía trên nha!——————————————-
Hai chiếc xe taxi cùng lúc dừng ở trước cổng hội trường. Cửa xe vừa mở, cả đội văn nghệ cùng nhau đi xuống. Tất cả đều trong trang phục màu trắng, đen, nữ hiện ra nét thanh tao, xinh đẹp, nam hiện lên nét điển trai, tất thảy đều toát ra sự trong sáng của tuổi mới lớn.
Gia Huy vừa xuống xe lần nữa đánh mắt tìm Khánh Hân và thật sự không thấy cô đâu cả.
“Khánh Hân đâu?”
Cả bốn người bạn còn lại cùng vài người đứng gần đó đưa mắt nhìn xung quanh, ai nấy đều mang trạng thái hoảng hốt xen lẫn lo lắng.
“Ủa sao nó không có ở đây?” – Khánh An đứng gần lên tiếng hỏi.
“Lúc Hân lên xe không ai thấy à?” – Chí Tuấn nhăn nhó hỏi lại.
“Tao nhớ trước đó Hân bảo đi vệ sinh rồi đưa điện thoại nhờ tao giữ, xong rồi tao bảo Hân nhanh ra rồi lên xe với Đan Lê luôn. Khả năng là lúc đó Hân chưa ra ngoài.” – Khánh Thư gấp gáp nhớ lại rồi nói.
Đan Lê lo lắng nhìn Thư, vồn vã lay tay cô.
“Điện thoại của Hân vẫn đang ở chỗ cậu đúng không? Vậy giờ làm sao gọi?”
Gia Huy nhìn về phía Tuấn Huy đang cắn móng tay nghe mọi người nói, cậu lừ mắt chất vấn:
“Sao mày bảo Hân lên xe rồi?”
“Tao cũng có biết đâu. Tại trời tối nhìn đằng sau Khánh An đeo cái nơ giống nên tao tưởng Khánh Hân.”
Gia Huy nghe xong một tay chống hông một tay day trán suy nghĩ. Sau cùng cậu trấn an mọi người:
“Mọi người cứ vào trong đi, để tao, Chí Tuấn với Tuấn Huy đi tìm Khánh Hân. Tuấn Huy, mày với Chí Tuấn đi mượn hai cái xe vòng lại chỗ cũ xem Hân còn đấy không, tao chạy ra kia xem biết đâu gặp.”
Tuấn Huy nghiêm túc gật đầu, nhanh chóng kéo Chí Tuấn ra nhà xe mượn xe của thầy cô phóng đi.
“Để tao với Đan Lê đi tìm cùng.” – Khánh Thư đứng phía sau vừa nói vừa chuẩn bị đồ để đi cùng.
“Mày với Đan Lê là con gái đi buổi tối không tiện, cứ ở lại đây cùng mọi người. Đường từ hội trường đến chỗ vừa nãy cũng không quá xa, chắc không có chuyện gì đâu đừng lo quá.”
Nói xong, Gia Huy chạy ra ngoài đường, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. …
Khánh Hân lủi thủi đi bộ, vừa đi vừa xách váy để đỡ vướng víu. Cô ngán ngẩm thở dài nhưng chỉ nhìn chằm chằm xuống đường không dám ngẩng đầu nhìn quanh vì buổi đêm cô sợ mình sẽ nhìn phải thứ không nên nhìn thấy.
Đi được một đoạn, cô dừng lại nhìn, trời tối đen, gió hiu hiu thổi qua làm cô thấy sống lưng lành lạnh. Càng run hơn khi cô nghe thấy tiếng lá cây rơi xuống đường tạo ra tiếng động nhẹ mà ban ngày chẳng để ý, ban đêm lại phóng đại chạy thẳng vào tim cô làm cô bất giác run người. Hân hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, bước từng bước đi tiếp. Hội trường không còn quá xa nữa, một lát nữa là sẽ đến thôi.
Cô đi đến chỗ có đèn đường ngồi thụp xuống nghỉ ngơi. Thật ra cô không mệt nhưng cô thấy chân hơi nhức nên đành dừng lại một chút. Sao nãy giờ vẫn chưa thấy ai đến, họ đã phát hiện ra cô chưa kịp lên xe chưa? Liệu có ai đi tìm cô không? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nhưng mãi chẳng thấy lời giải đáp đâu. Hân chán nản nhìn vào làn đường đối diện, rõ ràng sáng tấp nập người qua thế mà giờ vắng tanh chẳng thấy ai để nhờ giúp cả.
Cô ngồi thu chân lại, để cằm tựa lên đầu gối vẩn vơ suy nghĩ, cố gắng giữ bình tĩnh chờ đợi. Bây giờ khóc cô cũng không thể khóc vì trôi đi lớp trang điểm sẽ mất thời gian làm lại mà cô cũng hơi tiếc nữa. Nỗi sợ dần bao trùm tâm trí, vừa sợ muộn giờ vừa sợ bóng tối khiến Hân bắt đầu mất bình tĩnh khi nghe tiếng sột soạt ở cách đó không xa đến nỗi nhắm tịt hai mắt lại, hai tay để dưới đầu gối siết chặt vào nhau không kìm được run rẩy.
“Khánh Hân!”
Đang căng thẳng ngồi nghĩ xem có nên bỏ chạy không, từ xa bỗng có tiếng gọi vội vã vang lên trong đêm. Hân đưa mắt nhìn lên phía phát ra tiếng gọi, bắt gặp Gia Huy đang lo lắng chạy về phía mình. Cô hơi rưng rưng nhưng ngay lập tức ngước lên nuốt nước mắt vào trong, phủi váy đứng dậy.
“Mày không sao chứ?”
Hân gật đầu. Có lẽ vì chạy một đoạn đường dài nên mặt cậu lấm tấm mồ hôi làm vài lọn tóc trước trán thấm nước. Cậu vuốt mái tóc hơi rối ra đằng sau, nhìn cô.
“Mệt không?”
“Hơi mệt một tí. Mà thôi, đi nhanh không muộn giờ.”
Khánh Hân mới đi được vài bước đã bị Gia Huy lôi tay ngược lại phía sau rồi khom người xuống bế cô lên kiểu công chúa. Cậu tinh ý phát hiện cô đi có hơi khập khiễng nên không suy nghĩ nhiều mà giúp đỡ. Hân giật mình nhìn cậu, hoảng hốt giãy dụa:
“Bỏ tao xuống, tự nhiên mày xách tao lên làm gì?”
Huy nhíu mày, tay vẫn giữ chặt lấy Hân không buông. Giây sau, cậu nhàn nhạt nói:
“Đây cũng đâu phải lần đầu tao bế mày đâu, giữ sức đi còn múa. Mày còn giãy nữa là tao quẳng xuống đường đấy.”
Cô nhìn vào khuôn mặt trông như đang đe dọa cậu mà không khỏi bật cười. Dưới ánh đèn, khuôn mặt cậu trong ánh mắt cô lại càng thêm rõ ràng. Dường như ánh đèn ấy là cố tình rọi vào cậu, làm cô cảm tưởng Huy giống như một vì sao lấp lánh vì được ánh đèn bao phủ. Hân im lặng không phản đối nữa, nghiêm túc hợp tác để cậu bế đi.
“Ủa, hai đứa bay ở đây hả?”
Tuấn Huy và Chí Tuấn cùng lúc chạy xe đến dừng ngay bên cạnh hai người. Gia Huy lại gần xe Tuấn Huy để Khánh Hân lên xe, còn bản thân ngồi lên xe Chí Tuấn vội vã lao đi vì đã sát giờ diễn rồi.
Đến nơi, may mắn vẫn còn mười phút nữa mới đến tiết mục của họ. Vừa vào hội trường, cô đã thấy Khánh Thư và Đan Lê đứng bên ngoài nhìn cô lo lắng hỏi. Khánh Hân bật cười nói ngắn gọn bảo mình không sao sau đó cùng cả đội múa vội vã chạy ra sau khán đài chờ đợi.
“Và giờ đây là tiết mục vô cùng đặc sắc, ấn tượng với nhóm múa còn rất trẻ từ trường *Claude Debussy. Đặc biệt, đây còn là một bài múa không lời nên đòi hỏi các bạn đã phải luyên tập rất chăm chỉ nên sẽ có rất nhiều điều thú vị chờ đón. Mời quý vị cùng thưởng thức.”
Câu nói của người dẫn chương trình vừa kết thúc, ánh đèn hội trường vụt tắt, đồng thời trên sân khấu, mọi thứ như bừng sáng.
Khánh An cùng lớp trưởng mở bài ra múa cặp. Sau khi họ múa xong, cả đội ra cùng nhau múa bài múa với động tác rất dứt khoát, đồng đều và tất cả đều cho thấy sự kì công tập luyện. Khánh Hân và Gia Huy đứng ở hàng đầu tiên góc bên phải, bên trái họ là một cặp nữa rồi đến cặp Khánh An và lớp trưởng ở chính giữa.
Đến đoạn đu dây, dù trước đó Khánh Hân có bảo với Gia Huy chân hơi nhức nhưng cô vẫn đắm mình vào bài nhạc biểu diễn và vẫn xuất sắc như mọi khi. Trong bộ trang phục màu trắng xinh đẹp cùng chiếc lắc chân nổi bật, từ động tác đến biểu cảm và ánh đèn sáng chiếu thẳng vào cô đều vô cùng mãn nhãn, hút mắt khiến Gia Huy gần như không thể rời mắt khỏi cô được. Cậu chợt có cảm giác, hình như hôm nay cậu có vài cả xúc lạ lẫm với Khánh Hân. Mọi thứ đều chỉ thoáng qua nhưng lại gai gai trong lòng khó dứt.
Tới đoạn cô buông dây nằm xuống sân khấu, Huy như sực tỉnh thoát khỏi mớ suy nghĩ ấy vội tiến ra tiếp tục bài múa. Cậu và Hân quay trở lại vị trí góc phải sân nhưng lần này cả hai đều cảm thấy đèn sân khấu dừng ở đây hơi lâu thì phải. Gia Huy không quá chú tâm, đứng đằng sau lưng cô, hai tay nắm lấy tà váy Hân phía trước cúi xuống hỏi nhỏ:
“Chân mày còn đau lắm không? Nếu đau đoạn này thay đổi vũ đạo một chút cũng được.”
Khánh Hân dù đang đứng thẳng nhưng cảm giác gần như dựa vào lòng cậu. Cô cúi thấp đầu nhìn xuống nền đất theo vũ đạo nên buộc Huy cũng phải cúi xuống thấp hơn bình thường để hỏi cô. Dù vậy nhưng Hân không để ý lắm chỉ nhỏ giọng trả lời:
“Không sao, chân không còn nhức nữa rồi.”
Cảnh này nhìn từ phía dưới nhìn lên không khỏi làm Khánh Thư, Chí Tuấn, Đan Lê và Tuấn Huy ở dưới khán đài khen tấm tắc.
“Ui, đoạn Hân đu dây nhìn xịn thật, động tác đẹp kinh luôn.” – Chí Tuấn mở lời khen.
“Chuẩn, chuẩn. Mọi người để ý kìa, Huy với Hân đứng vậy mà tao thấy tình điên luôn. Còn ánh đèn kia nữa, hai bạn là công chúa với hoàng tử à?”
Tuấn Huy đang giơ điện thoại lên chụp vài tấm, nghe em gái nói vậy tặc lưỡi cười khẩy:
“Mày không biết đâu em ạ, hồi nãy lúc anh đây đi đón Hân còn thấy cái hay lắm.”
“Là sao?” – Đan Lê chăm chú xem tiết mục, nghe Tuấn Huy nói liền quay lại hỏi.
Chí Tuấn nhìn ánh mắt tò mò của Khánh Thư và Đan Lê, cậu vuốt tóc ra sau, nhỏ giọng kể:
“Nãy á, lúc bọn tôi quay lại chỗ trang điểm không thấy Hân nên lái xe đi thẳng lên đường về hội trường xem Hân có ở đó không. Biết gì không, từ xe thấy Gia Huy đang bế Khánh Hân đi đấy. Mày không biết đâu, tao với Tuấn Huy từ xa nhìn sốc đứng hình luôn mà.”
“Thật luôn, nghe mà thấy xịn rồi. Tiếc là không có hình.” – Khánh Thư tiếc nuối nhìn Chí Tuấn.
“Có chứ sao không?” – Tuấn Huy mở ảnh ra, giơ lại cho hai bạn nữ xem – “Vì anh mày thấy quá tình cảm nên tranh thủ dừng lại chụp vài tấm rồi mới lại rước.”
Khánh Thư và Đan Lê chụm đầu lại xem ảnh. Trong ảnh là hình ảnh Gia Huy đang bế Khánh Hân kiểu công chúa, đã thế còn bắt ngay khoảnh khắc đứng dưới đèn đường hắt màu vàng nhạt xuống nên dù chụp từ đằng sau cũng cảm thấy từ hai bóng hình trong bức ảnh tỏa ra một vầng hào quang và trông tình cảm khó tả.
Khánh Thư chậc lưỡi giơ ngón tay cái khen tay nghề của Tuấn Huy rồi trả điện thoại lại. Cậu nhìn vào tấm hình chăm chú, sau đó nhìn vào vài tấm vừa chụp trên sân khấu, không ngần ngại đăng lên trang cá nhân phụ kèm theo tiêu đề:
“Nếu ai hỏi tôi điều gì làm tôi rung động nhất có lẽ chính là đây. Thế này mà còn không thật thì tôi là giả.”
Xong xuôi, Huy nhét điện thoại vào túi quần rồi vỗ tay chúc mừng tiết mục kết thúc trong tốt đẹp. Xung quanh đều là những lời khen về tiết mục của 11A4, đặc biệt là màn đu dây gây ấn tượng khó quên trong lòng khán giả và đoạn múa đôi của Khánh An.
Trên khán đài, đội múa chào khán giả rồi đi vào trong. Sau khi vào trong cánh gà, Gia Huy vẫn không ngừng suy nghĩ về Khánh Hân. Cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại có những cảm xúc kì lạ không tên đấy và nhớ lại những sự quan tâm vô thức như thể được lập trình sẵn dành riêng cho cô vậy. Cậu thoáng chốc ngẩn người, trong lòng như có một cuộn dây rối ren không thể gỡ ra khi trong đầu xoẹt qua một ý nghĩ.
Ngay lập tức cậu lắc đầu, nhìn về phía Hân vẫn đang tươi cười rạng rỡ nói chuyện cùng mọi người.
Chắc chắn không phải. Chắc chắn, những điều từ trước đến giờ cậu đang làm chỉ đơn thuần là dành cho một người bạn đã vô tình gặp từ nhỏ thôi, không hơn không kém.
*Claude Debussy: là một nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng, ông được coi như nhà sáng tác nổi bật nhất trong trường phái âm nhạc ấn tượng (nguồn: Wikipedia). Tên trường học trong truyện được mình lấy cảm hứng từ ông.
Mình có nghe qua hai bản nhạc rất nổi tiếng của ông là “Clair de lune” và “prélude à l’après midi d’un faune”, cá nhân mình thấy rất ấn tượng với hai bài này, mọi người có thể tìm nghe nhé. _______________________
P/s: Đáng lẽ theo lịch là hôm qua mình đăng truyện nhưng lùi lại một ngày, mọi người biết vì sao không, hôm nay là tròn một năm mình viết “Chúng ta ngày ấy” đó! Happy happy!!!
Một trong một vạn câu hỏi vì sao: Vì sao vẫn chưa end truyện=))?