Allkuro Chiếc Bóng Thất Lạc

Chương 20



Sáng sớm tinh mơ, Kuroko sau khi chào mẹ mình, liền xách balo đi về hướng trường học.

Đi được vài phút, Cậu chợt nhớ ra điều gì.

Ngày hôm qua, Akashi Seijurou có dặn cậu chờ ở công viên.

Tuy không tình nguyện nhưng Kuroko vẫn ngoan ngoãn quay người đi đến chỗ hẹn.

Ôi, bây giờ đã là 7 rưỡi.

Giờ hẹn là 7giờ.

“Tetsuya, cậu đến muộn.

Chụp”

Thân thể Kuroko cứng đờ.

Làm sao bây giờ? Sẽ bị trách tội đúng không?

Đang đứng sững sờ thì trái bóng màu cam bay vụt tới, Kuroko ôm đầu kêu đau.

“Đã nhắc nhở rồi tại sao không chụp được bóng.” Akashi đến trước mặt cậu.

“Xin lỗi Akashi-kun.

Ý cậu là gì?” Kuroko ôm quả bóng lên, nghi hoặc.

“Còn hỏi? Đi thôi.” Xoay người đi đến sân bóng.

“Cậu muốn chơi bóng cùng tớ?” Kuroko cởi áo khoác đặt ngay ngắn lên ghế.

Cậu do dự…!

“Tetsuya.

Nhanh lại đây.”

“Tớ…!Tớ không chơi bóng rổ”.

Kuroko bất đắc dĩ nói.

“Cái gì? Cậu có chơi bóng rổ mà.” Ánh mắt Akashi sắc bén lên? “Tới đây thử cho tôi xem.”

Kuroko biết không phản khác được, đành vâng lời.

Lần thứ n đoạt bóng từ Kuroko, Akashi phẫn nộ.

“Dốt nát.

Cậu đang thật sự chơi bóng sao?”

Kuroko cúi đầu, suy sụp gật nhẹ.

Cậu không nhớ đưocj chơi bóng cùng hắn qua bao lâu rồi.

Mồ hôi chảy đầm đìa.

Akashi rất mạnh.

Thể lực quá kém.

Akashi bực tức kết luận.

“Tetsuya bình thường không rèn luyện thân thể hả?”

Kuroko lui ra sau mấy bước, cậu sợ hãi nhìn cả người Akashi như bốc khói đen.

“Tetsuya có muốn chơi bóng rổ không?” Akashi đột nhiên thu liễm tâm tình, cười như chưa hề có chuyện gì.

“Tớ được sao? Tất cả mọi người đều nói thân thể tớ không phù hợp…” Kuroko mở to đôi mắt ngấn nước.

Akashi chăm chú nhìn cậu.

“Tetsuya, cậu phải học được

Misdirection”

“Đó là cái gì?”

Ở trong mộng, Misdirection của Kuroko Tetsuya chỉ có thể do bản thân cậu ta thực hiện.

Dù người khác có áp dụng được, bắt trước đến mức nào thì cũng không thể trọn vẹn, không hội đủ các điều kiện.

Tetsuya trước mặt hắn yếu kém quá, không hề giống trong mộng.

Akashi tạm thời bình tĩnh, cho rằng cậu ta chưa phát huy năng lực.

Hắn kiên nhẫn dành mấy ngày dạy bảo nhưng không có tác dụng.

Cậu ta không có giá trị gì hết, bọn hắn tìm kiếm loại người này làm gì?

“Akashi-kun, xin hỏi còn muốn tiếp tục không?”

“Không cần.”

Kuroko mím môi, giọng điệu của Akashi lạnh nhạt xa cách.

“Tetsuya, cậu mệt rồi thì về đi.”

“Được.” Kuroko chỉ dám đồng ý, cậu thu thập đồ đạc của mình.

Akashi phức tạp nhìn bóng dáng phía trước, nhíu mày.

“Tetsuya, ngày mai theo tôi đi gặp vài người.”

“Ah.

Tớ hiểu rồi.” Kuroko đồng ý, cậu hiếm khi từ chối ai, dù cho có bị tổn thương đến mức nào đi chăng nữa.

Chờ Kuroko đi rồi, Akashi mới đi về hướng ngược lại.

Hắn lạnh lùng cười, quả nhiên thế hệ kì tích đủ mạnh rồi.

Còn cần cái gọi là bóng dáng ư? Nực cười.

Trong mộng thấy cậu ta có năng lực đặc biệt nên hắn mới hứng thú đi tìm.

Bây giờ phát hiện ra chỉ là đồ vô dụng.

Nhưng mấy tên kia vẫn còn muốn truy tìm cái bóng thì hắn sẽ đưa đến cho gặp, để bọn họ chết tâm với cái tên yếu đuối này.

Kuroko Tetsuya, ngay cả Misdirection còn không biết.

Vậy cậu có giá trị gì để tôi tốn thời gian?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[Allkuro] Chiếc Bóng Thất Lạc

Chương 20



Quay trở về hiện tại, thời điểm mà Akashi đưa Kuroko đến Teiko gặp mặt thế hệ kì tích.

“Cậu là… Kurokocchi… Là cậu thật hả?” Kise ngốc lăng nhìn thiếu niên xuất hiện phía sau Akashi.

Kise lao tới ôm cậu cọ cọ rất tự nhiên. Kuroko chưa kịp nhìn rõ đã bị lắc lư đến chóng mặt.

“Xin lỗi, làm phiền cậu thả tớ ra. Cậu ép chặt quá tớ bị khó thở”

Kuroko lễ phép nói.

“Kise, lần đầu gặp mặt mà cậu đã doạ Tetsu.” Aomine tức giận lườm tóc vàng, sau đó tập trung quan sát Kuroko từ trên xuống dưới.

Ừm, diện mạo giống hệt trong mộng.

“Cậu chính là Kurochin sao?” Murasakibara nhai snack lầm bầm “Cậu nhỏ thật.”

Midorima bình tĩnh cầm vật may mắn, đẩy đẩy gọng kính. Nhìn Akashi:

“Cậu đã sớm tìm ra à?”

Akashi hứng thú quan sát tất cả mọi người đang có mặt. Cười tự mãn.

“Tôi đã nói sẽ tìm được. Không có chuyện gì thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi.”

“Hy vọng cậu có thể tự tin như vậy mãi mãi”. Midorima thở dài.

“Tất nhiên” Akashi thản nhiên đáp lời.

“Tetsuya, những lời tôi miêu tả nhớ kỹ chưa. Nói xem nào.”

Kuroko ngoan ngoãn đọc lại.

“Người có làn da đen nhất là Aonime Daiki-kun, người có khuôn mặt đậm chất người mẫu taobao là Kise-kun, người đeo kính là thần côn, thầy bói, mê tín tên Midorima-kun, người tham ăn, tính cách giống trẻ em lại hay lạc đường là Murasakibara-kun, người còn lại là bạn Moimoi Satsuki.”

Aomine:……

Kise:……

Midorima:……

Murasakibara: Răng rắc…… Răng rắc……

Momoi: ( mặt đỏ)

“Tetsuya trí nhớ rất tốt”. Akashi đắc ý cười.

“Ừm. Bởi vì Akashi-kun yêu cầu mà.” Kuroko đáng yêu trả lời.

“Akashicchi, mặt tớ giống người mẫu tao bao là sao???”

“Akashi, tôi không phải thầy bói. Tôi cũng không mê tín. Hừ.”

Kise và Midorima bất mãn, Aomine và Murasakibara đứng một bên yên lặng. Murasakibara là bởi vì chỉ tập trung chú ý đồ ăn vặt, còn Aomine cảm thấy cạn lời, đúng là không có gì phản bác được.

“Kurokocchi nhớ tớ là ai không?” Moimoi ngượng ngùng vén tóc.

“Tớ nhớ mà, Moimoi.” Kuroko cong cong khoé mắt, cười lịch sự.

“Tetsu, chẳng lẽ cậu không biết bọn tớ?” Aomine hiếm khi hỏi đúng trọng tâm.

“A. Xin lỗi, bình thường tớ không để ý tới bóng rổ… Cho nên không hiểu về thế hệ kì tích lắm.” Kuroko nhỏ giọng giải thích. Sau khi gặp Akashi cậu mới lên mạng đọc về thế hệ kì tích đó nha.

“Ý tớ không phải như vậy”. Aomine gãi đầu, hắn cũng không phải kiểu người bắt tất cả mọi người phải biết hắn.

“Là sao? Tớ không hiểu.” Kuroko mê mang nhìn. Cậu thắc mắc sao những người ở đây gọi cậu bằng những cách gọi tên thân mật như thế.

“Chẳng lẽ cậu không nằm mớ hả?” Aomine hỏi thẳng, không thèm suy nghĩ gì.

“Mơ gì cơ?”

” Nội dung là…”

“Daiki, đem bóng lại đây.” Akashi ngắt lời, hắn cho Aomine cái nhìn cảnh cáo.

Aomine nghe lệnh của Akashi, không hiểu lý do gì mà Akashi không cho hắn kể chuyện này cho Tetsu.

“Akashicchi muốn chơi bóng rổ cùng Kurokocchi đúng ko?” Kise hưng phấn gào to “tớ cũng muốn chơi với Kurokocchi…”

“Akashi cậu muốn gì?” Midorima luôn là người nhìn xa.

“Ha. Chẳng phải các cậu muốn nhau này à. Tìm cậu ta để chơi bóng cùng giống trong giấc mộng chứ để làm gì, làm bạn sao?”. Mắt Akashi sâu không thấy đáy, cười khẩy.

“…Đúng…vậy nhỉ?” Kise cũng không biết, hắn rốt cuộc tìm Kurokocchi để làm gì?

“Tớ là ánh sáng của Tetsu.” Aomine nhíu mày.

“Akashi kun, các cậu nói chuyện gì? Sao tớ nghe không hiểu.” Kuroko ngơ ngác.

“Tetsuya, không được nghi ngờ quyết định của tôi. Cậu chọn 1 người làm tổ đội đi” Akashi đá quả bóng lại gần.

Kuroko nhìn một lượt, Akashi không có ý định tham gia, Murasakibara lười biếng lo ăn, Aomine trông hung dữ quá, Midorima có vẻ không thích cậu…

“Vậy Kise-kun được không?”

“Haha. Aominecchi nghe thấy chưa, Kurokocchi chọn tớ nhaa”.

“Chết tiệt. Xem tôi hạ cậu đây.”Aomine giơ nắm đấm uy hiếp, cười nhạo Kise.

“Kurokocchi đừng lo lắng, tớ và cậu liên thủ hạ Aominecchi thôi.”

Aomine & Midorima đấu với Kise & Kuroko.

Nhìn Moimoi ghi tỉ số trên bảng, Akashi dáng vẻ đã biết trước. Đội của Kise & Kuroko 1 quả bóng cũng không được. Thật đáng thương.

“Kurokocchi, chuyền bóng của cậu đâu? Misdirection đâu? Vì sao không làm?” Kết quả mất mặt khiến Kise buồn bực trách cứ.

“Xin lỗi. Kise-kun, tớ không biết mấy cái đó.” Kuroko vô tội cúi gập người xin lỗi.

“Không biết? Đó là kỹ thuật của cậu mà. Cậu bị gì vậy hả?”

“Tớ biết Kise-kun cảm thấy tớ rất kém cỏi.”

“Tetsu, sao có thể như thế này?” Aomine thay đổi thái độ, lạnh nhạt hỏi.

“Xin lỗi. Tớ không hiểu các cậu muốn nói gì, muốn gì ở tớ.” Kuroko hơi tủi thân, cậu đột nhiên bị quấn lấy, kéo vào đây. Rồi họ lại thể hiện sự không hài lòng với cậu.

“Năng lực của cậu chỉ có vậy thôi à?”

“Đúng vậy.”

Aomine không thèm nói chuyện nữa, ném quả bóng đi. Midorima khinh thường đi qua người Kuroko, ngay cả liếc mắt cũng không.

“Kurokocchi, cậu am hiểu nhất là chuyền bóng mà. Sao không dùng được Misdirection chứ?”.

“Làm cậu thất vọng rồi, Kise-kun”.

Kise nghẹn lời, quay mặt sang chỗ khác.

Không khí lập tức trở nên kỳ quái lên, một mảnh yên lặng.

“Trễ rồi, Tetsuya đưa Satsuki về nhà đi.” Akashi mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.

“Được.” Kuroko đeo balo lên, cậu nghĩ Moimoi là nữ sinh. Để nam sinh đưa về nhà là đúng. Con gái đi một mình sẽ nguy hiểm.

Moimoi vui vẻ thẹn thùng.

Sau khi Moimoi và Kuroko không còn ở đây nữa. Akashi mới nói tiếp.

“Nói suy nghĩ của các cậu về Kuroko Tetsuya sau khi gặp được. Kết quả này có hài lòng không?”

“Quá kém. Ngay cả thành viên đội 3 cậu ta cũng không có cửa.” Midorima là người đầu tiên trả lời.

“Tớ ghét nhất kẻ không có tài năng”. Murasakibara nhai snack rột rột “muốn nghiền bạo…”

“Loại kém cỏi này, thất sự là cái bóng của tôi ư?” Aomine lắc đầu, khác trong mộng quá rồi.

Kise trầm mặc không nói. Một đám cảm thấy hành vi điên khùng đi tìm cậu ta trước đây là ngu ngốc.

“Chuyện này dừng ở đây. Coi như trước kia chúng ta đi tìm chỉ là loại hành vi giải trí vui đùa.” Akashi nói xong liền đi thẳng ra cửa.

“Hừ. Mình đúng là rảnh mới đi tìm người như thế.” Aomine cũng rời khỏi.

Kise cúi đầu, những người khác không ngừng dùng lời lẽ đả kích, nhưng mà… Kise nhớ tới vẻ mặt bi thương của Kuroko trong mộng. Kise nắm chặt hai bàn tay. Không… Hắn sẽ không chỉ vì thế này mà bỏ Kurokocchi.

– —-

“Tetsu-kun, cảm ơn cậu đã đưa tớ về nhà.”

“Moimoi không cần khách khí. Hẹn gặp lại nha. Tạm biệt”.

Xoay người đi, Kuroko thu lại nu cười, thả lỏng người, khẽ thở dài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.