Vì Quân Mà Sinh

Chương 46: 46: Đêm Mưa Lan Lăng Thành



“Nói gì?”

Dạ Minh :……………

Được rồi, cái tên này nhất định là đang cố tình chọc y tức chết.

Thần sắc đen kịt, Dạ Minh liền xụ mặt, nghiến răng ken két trừng hắn :”Đương nhiên là nói ngươi và nàng rốt cuộc là chuyện gì?!!”

“Như ngươi nhìn thấy.” Trả lời một câu không đầu không đuôi, không thừa nhận cũng không phủ định, dưới bóng đêm mờ mịt, đáy mắt Quân Du Ninh tựa hồ lại lướt qua một tia sủng nịch khó phát hiện.

“Cái gì như ta nhìn thấy? Chẳng lẽ…ngươi thật sự cùng nàng…”

Cảm thấy bản thân bị lừa dối, Dạ Minh liền tức giận xông tới, tràn đầy phẫn nộ dùng tay đánh vào trên ngực Quân Du Ninh.
Lực đạo quá lớn, làm hắn không khống chế được lùi người về sau một chút.

“Quân Mặc! Chẳng lẽ tình cảm của ngươi không đáng tiền đến vậy sao? Mới hôm trước còn nói yêu ta, qua mấy ngày liền đã cùng nữ nhân khác tay trong tay.
Ngươi hỗn đản, ngươi khốn kiếp!!!”

Ngực bị đánh thình thịch, dù đau, nhưng sắc mặt Quân Du Ninh vẫn không chút thay đổi.

Chỉ là, đợi khi nhìn thấy y đã giảm nhẹ lực đạo, hắn mới vươn tay, dễ dàng đem hai tay của y tóm gọn, ánh mắt phá lệ chói lóa đạo :”Ngươi để ý sao?”

“Ngươi…” Không kịp phản ứng, Dạ Minh chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn hắn, lập tức mở miệng truy vấn :”Ngươi có ý gì?”

“Ta hỏi, ngươi để ý việc ta ở bên nàng sao?” Hai tay khẽ nâng mặt Dạ Minh lên, bắt ép y nhìn vào mắt mình, Quân Du Ninh liền từng chữ một nhấn nhá rõ ràng, lặp lại lần nữa.

Hai mắt tương đối, lúc này, Dạ Minh rốt cục cũng nhìn rõ được hết thảy tình cảm giấu sâu trong nhãn thần của hắn.

Bên trong không có gì khác, chỉ là một mảnh nhu tình.
Tình ý sâu như biển, một khi trượt chân rơi vào, liền chỉ có thể vạn kiếp bất phục.

Đối diện với loại tình ý triền miên này, chỉ cần là người bình thường, e là sẽ không một ai có thể chống cự được.

Cả hai đứng cách nhau rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy được tiếng tim đập của nhau.
Quân Du Ninh đang đợi Dạ Minh đáp lời, còn Dạ Minh, thì lại đang suy ngẫm.

Cũng không biết từ khi nào, từng giọt mưa liền đã nặng nề từ trên tầng mây rơi xuống, từng hạt từng hạt rơi vào xiêm y, đầu tóc của cả hai.

Nhìn thấy một giọt mưa rơi vào trên mí mắt của y, ánh mắt không dời, hai tay không buông.
Quân Du Ninh lại âm thầm điều động linh lực, muốn ngăn mưa.

Nhưng chưa để hắn làm gì, một bàn tay tinh tế, nhẵn nhụi, so tay hắn còn nhỏ gần một nửa liền đã vươn tới, nắm lấy cổ tay hắn.

Lúc này, mưa đã hơi lớn, dưới làn mưa, Dạ Minh vẫn bất chấp ngẩng đầu nhìn thiếu niên cao lớn, tựa như trích tiên đọa lạc phàm trần trước mặt mình.
Giọng nói của y lúc này lại phá lệ bình đạm, nhưng lại không thiếu kiên nghị.

“Quân Mặc, chúng ta đi khách đi3m đi.”

—————————-

Giang Sơ khách trạm là quán trọ lớn nhất ở Lan Lăng Thành.
Dù là đêm hay ngày, thì vẫn luôn thời thời khắc mở cửa đón tiếp khách nhân.

Lúc này, lão bản của khách trạm đang ngồi trên quầy thu ngân, che miệng ngáp dài.
Trước mặt là một dãy bàn trống, chỉ ngồi hai ba vị khách nhân đang yên lặng uống rượu.

Ở bên ngoài, trời đã đổ mưa to, nước mưa như thác đổ, làm thiên địa mù mịt chướng khí.
Trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy từng chỗ bóng đen, tựa như từng đầu quái thú đang tiềm phục.

Liếc nhìn sắc trời xấu không tả được này, trong lòng lão bản liền thầm than một tiếng : thật xui xẻo.

Lo sợ nước mưa văng vào trong, làm dơ tửu đi3m, gã liền đứng dậy chuẩn bị đóng cửa sớm hơn ngày thường một chút.

Nhưng gã chỉ vừa đặt chân xuống đất, thì đúng lúc này, có hai thân ảnh lại đạp mưa tiến vào trong.

Ở trong thương trường lăn lộn chừng ấy năm, nhìn thấy khách nhân bước vào trong đi3m.
Lão bản trước hết liền đi quan sát phục trang cùng khí chất của bọn họ.

Đây là hai thiếu niên tuổi tác không lớn, toàn thân trên dưới đều đã bị nước mưa xối ướt, lộ ra đôi chút chật vật.
Nhưng dù vậy, tướng mạo bất phàm cùng xiêm y đắt giá trên người cả hai, vẫn như cũ như hoàng kim, chiếu lấp lánh trong mắt lão bản.
Khiến gã lập tức cười nở hoa đi lên nghênh tiếp, thậm chí còn chẳng thèm để tâm sàn nhà sạch sẽ bị làm ướt.

“Là ngọn gió nào thổi hai vị tiên quân đến tiểu đi3m của tiểu nhân vậy?”

“Hai vị tiên quân mời vào trong.”

“Không biết hai vị là tới nghỉ trọ, hay là thuê phòng đây?”

Dưới sự nhiệt tình của lão bản, trên mặt thiếu niên lớn tuổi hơn liền bỗng nhiên xuất hiện một vệt xấu hổ.
Y hơi liếc nhìn người bên cạnh, đầu tiên là nói ra mục đích.
Nhưng ngay sau đó liền đã vội vã giải thích, bổ sung thêm :”Chúng ta đến thuê phòng.”

“…Là hai gian phòng thượng hạng, ta một phòng, hắn một phòng, bảo người nhanh chóng đem nước nóng mang lên.” Thần thái luống cuống này, có chút mùi vị giấu đầu lòi đuôi.

Rõ ràng là trời rất lạnh, nhưng trên mặt y lại lộ ra một chút đỏ ửng.
Sau khi nói xong, liền đã từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng đặt lên bàn, nhanh chóng cùng người kia lên lầu.
Chỉ để lại lão bản một mặt khó hiểu.

**Không có vấn đề gì là trên giường không giải quyết được.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vì Quân Mà Sinh

Chương 46 : Thành Kính. (H)



Lúc này, Dạ Minh chỉ cảm thấy cả người tê rần, tựa như một dòng điện chạy qua người, khiến y không nhịn được mà khẽ run lên nhè nhẹ. Theo bản năng nói ra một câu làm chính mình về sau mỗi khi nghĩ tới đều cảm thấy ngượng ngùng.

“Ngươi…ngươi có thể nhẹ nhàng với ta được không…”

Sững sờ, Quân Du Ninh liền bị phản ứng đáng yêu này của y lấy lòng, khẽ cúi đầu đặt lên mắt y một nụ hôn tràn đầy thương tiếc :”Ta sẽ không làm ngươi đau…”

“Ca ca…”

Dạ Minh mở to mắt, có chút không dám tin mà nhìn người đang cách mình chưa đến nửa gang tay này. Trái tim bụp bụp nhảy loạn, làm y cảm thấy lồng ngực như sắp vỡ ra đến nơi :”Ngươi đừng gọi như vậy…”

Hắn gọi y ca ca…thật là ngượng ngùng.

Đồng thời, còn khiến y có một loại cảm giác cổ quái, không rõ.

“Vậy muốn ta gọi thế nào? Minh Minh? Bảo bối?”

Xưng hô sau lại đáng thẹn hơn xưng hô trước, ngay tức khắc liền làm Dạ Minh giơ cờ đầu hàng :”Ngươi thích gọi gì liền gọi đó đi. Nhưng đừng gọi ta là bảo bối, thật buồn nôn.”

“Được, ca ca.” Ôn nhu ứng thanh, Quân Du Ninh cũng không chậm trễ nữa, cúi đầu hôn lên môi y. Miệng lưỡi thành thạo, nhân lúc y chưa kịp hoàn hồn mà lập tức xâm nhập vào trong.

Khoang miệng bị dị vật xâm chiếm, Dạ Minh nhất thời liền hoảng thần, muốn cắn xuống. Nhưng rất nhanh, phản ứng lại được, y liền chậm rãi thả lỏng thân thể, bắt đầu thuận theo hắn.

Lưỡi của hắn càn quét trong miệng y, tìm đến bên lưỡi nhỏ của y, bắt đầu quấn quýt lấy nó, vang lên tiếng chậc chậc *** ** bất kham.

Kỹ thuật hôn của Quân Du Ninh rất điêu luyện, đem y xem thành một tờ giấy tuyên thành, bá đạo họa ra bản thảo của riêng mình.

Hắn mút lấy hết thảy mật ngọt tiết ra trong miệng y, tựa như một người khát nước trên sa mạc, không ngừng chiếm hữu. Đem y hôn đến váng đầu, mơ mơ hồ hồ bị hắn áp hai tay lên trên đỉnh đầu.

Trong lúc mơ màng, Dạ Minh có thể lờ mờ nhận thấy, bàn tay cứng rắn của thiếu niên lúc này đang lôi kéo vạt áo trước ngực của y. Quen đường quen nẻo, dễ dàng cởi bỏ thắt lưng bên trên.

“Ưm…Quân…” Đầu lưỡi tê dại, gần như không còn cảm giác, Dạ Minh liền nghẹn ngào gọi. Nhưng ngay tức khắc, miệng nhỏ đã lần nữa bị lấp đầy.

Bàn tay hắn nhanh nhẹn đem y lột trần, tựa như một đóa sen, từng tầng từng tầng nở rộ. Hắn gấp không chờ được bắt đầu đi cảm thụ xúc cảm mềm mượt như tơ lụa thượng hạng kia, yêu thích không rời.

“Quân…”

Đối phương tựa như một đoàn hỏa, không ngừng thiêu đốt lấy từng chút lý trí trên người y. Muốn đem y nuốt lấy, cuồng dã thôn phệ, cùng nhau hòa làm một thể.

Hắn du tẩu trên vùng bụng thon thả, rắn chắc của y, mơn trớn theo cơ bụng hiện rõ, từng chút một tìm lên trên.

“A…” Ngón tay hắn không chút báo trước, chuẩn xác kẹp lấy tiểu đậu đỏ trên ngực y. Bắt đầu hồ lộng, nhẹ se qua lại, cảm giác tê tái đến tận sống lưng, khiến y không khỏi thốt ra tiếng kinh hô nhè nhẹ mang theo giọng mũi.

Thân thể cũng không khống chế được, theo bản năng muốn tránh xa dị cảm này. Nhưng lại không tài nào thành công.

Thiếu niên **** *** hầu kết của y, đem nó ngậm lấy, lại dùng răng nanh gặm cắn. Mang đến một loại cảm giác nguy hiểm, tựa như đối phương chỉ cần dùng sức một chút, y liền sẽ bị cắn đứt yết hầu.

“Hô…a…” Hơi thở Dạ Minh ngày càng nặng nhọc, nhất là khi môi lưỡi đối phương đã bắt đầu chuyển dời, đến ‘chiếu cố’ bên ngực bị ghẻ lạnh của y.

Hắn ngậm lấy nó, cảm giác mà đầu lưỡi mang lại, cùng ngón tay cũng không giống nhau. Khiến y hơi cong lưng, tựa như đang cố tình nâng người để đối phương dễ dàng nhấm nháp hơn.

Ngực phải bị hắn đối xử như một khối bột, hết nhào lại xoa, mặc dù không nhìn thấy, nhưng y lại có thể chắc chắn, tiểu đậu đỏ bên trên nhất định là đã bị làm cho sưng to.

“Hức…ô…đừng cắn…” Dạ Minh cảm thấy, vật nhỏ ở trên ngực của mình sắp sửa bị đối phương cắn đứt mất rồi. Nhưng quái dị chính là, xen lẫn với đau đớn, lại là từng tơ khoái cảm, bắt đầu xen lẫn trong trí óc y.

Đến khi bên còn lại đều bị ‘chà đạp’ đến đáng thương, sung huyết như sắp nhỏ máu, run rẩy giữa không khí, Quân Du Ninh rốt cuộc mới chịu buông tha cho nó, bắt đầu hạ khẩu, từng ngụm từng ngụm ở trên bụng nhỏ của y, gặm lấy.

“Ưm…” Tiếng rên rỉ đè nén từ trong cổ họng phát ra, Dạ Minh vẫn ngây ngô chưa phát hiện. Chỉ là, hai chân lại không khống chế được, bắt đầu quẫy đạp trên giường.

Quân Du Ninh bắt lấy hai chân đang làm loạn của y lại, đem giày cùng tất của y tháo xuống, lộ ra đôi chân nhỏ gọn, có chút gầy gò.

Hắn hơi hiếu kỳ dùng ngón tay vuốt ve đầu ngón chân hồng hồng của y, nhìn nó co rụt lại. Cuối cùng, tựa như ma xui quỷ khiến, lại há miệng ngậm lấy nó.

“Khoan đã, ngươi không cần…ha…” Loại cảm xúc này rất kỳ dị, có chút ngứa, lại có một chút cảm giác lạ, khó diễn tả.

Không hiểu được người trước mắt này rốt cuộc xem y là gì.

Hắn đem thân thể y, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều liếm láp một lượt, tựa như một tín đồ, cung kính lấy lòng thần linh của mình. Lại tựa như một đầu dã thú, không ngừng đánh dấu lãnh thổ.

Hắn liếm hôn dọc theo cẳng chân của y, dần dần chuyển dời đến trên phần đùi non mịn. Bởi vì có chút nhột, nên Dạ Minh liền giật giật chân một chút, kháng nghị.

Quân Du Ninh ngẩng đầu, liếc nhìn một dãy dấu hôn mà bản thân vừa để lại trên cơ thể y, trong mắt liền lướt qua vẻ hài lòng.

Rốt cuộc, ánh mắt mới chuyển dời tới dưới khố của y, có chút nóng bỏng. Cũng không chậm trễ, bắt đầu nhắm vào nó, đưa tay đem nó cởi xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.