Nàng không phải là người ngoài…
Một câu này chẳng khác gì địa chấn, làm đầu óc Dạ Minh không ngừng rung lên.
Đưa tay liền muốn bắt lấy cổ tay Quân Du Ninh :”Đi với ta!”
Chỉ là, đúng lúc này, Doãn Tuyết từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng không nói kia lại đột ngột vươn tay lôi kéo Quân Du Ninh lùi về sau, không để Dạ Minh chạm vào, bản thân lại thân mật ôm lấy cánh tay hắn.
“Dạ công tử, thỉnh tự trọng.
Đây là hôn phu của tiểu nữ.
Ngài tốt nhất vẫn là đừng nên động tay động chân.”
Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Doãn Tuyết, lồ ng ngực nghẹn một hơi, Dạ Minh cũng chỉ có thể đem sự chú ý dời đến trên người Quân Du Ninh, không cam tâm thều thào :”Hôn phu?”
“Quân Mặc, ngươi thật sự không muốn đi cùng ta sao?”
Dạ Minh đang chờ đợi, chờ đợi đối phương cho y câu trả lời.
Nhưng rốt cuộc, đợi mãi, y vẫn là không nhận được đáp án mà mình mong muốn.
Đối diện với ánh mắt của y, Quân Du Ninh lại lựa chọn không nhìn, chỉ khẽ rũ mi, nhìn chằm chằm vào cánh tay đang đan vào nhau của bản thân và Doãn Tuyết.
Tâm tình vừa mới thuyết phục được, trong nháy mắt liền bị đánh trở về đáy cốc.
Y rốt cuộc cũng không kìm được xúc động nữa, trực tiếp xoay người ly khai.
Bước chân nặng nề, khiến những người xung quanh không ngừng đưa mắt nhìn theo.
“Cách của ngươi, thật sự được chứ?” Đợi khi Dạ Minh đã đi rồi, Quân Du Ninh liền lạnh nhạt gỡ tay Doãn Tuyết ra, trầm giọng hỏi.
Cũng không vì thái độ của hắn nảy sinh bất mãn, Doãn Tuyết liền nhún vai, cười khẽ :”Quân công tử không cần lo lắng, từ phản ứng của Dạ công tử tới xem, y đối với ngươi tuyệt đối cũng không phải là vô tâm.
Mọi chuyện cứ theo kế hoạch tiến hành là được.”
——————————
Kế tiếp mấy ngày, Dạ Minh đều đang giận dỗi Quân Du Ninh.
Nhưng cũng vì thế, y mới bi ai phát hiện, không có hắn, thiên hạ rộng lớn thế này, lại không có ai quan tâ m đến cảm nhận của y.
Y hờn dỗi thì đã thế nào?
Không có người quan tâm, cũng sẽ không có người tìm cách dỗ dành.
Y thử tìm cách dời đi sự chú ý, nhưng dù làm gì đi nữa, y vẫn sẽ luôn vô thức nhớ tới hình ảnh hắn để Doãn Tuyết dựa vào người, không từ chối nửa lời.
Sau đó, lại bắt đầu suy nghĩ vu vơ, tỷ như : Hôm nay Quân Du Ninh vì sao không đi học? Hai người bọn họ lúc này đang hẹn hò sao? Đang đi ngắm cảnh hay là đi ăn? Hoặc là cùng nhau ra ngoài lịch luyện…
Suy nghĩ càng ngày càng bay xa, Dạ Minh liền thất hồn lạc phách đi từ học viện trở về phòng của mình.
Trời đã tối sầm, bốn phía mây đen mù mịt, tựa như sắp có mưa to.
Cùng tâm trạng của y lúc này, rất giống.
Dạ Minh máy móc đem quần áo đang treo trên sào của mình thu vào.
Sau đó liền trực tiếp quan bế cửa viện, không muốn tiếp khách nữa.
Y nằm trên giường lăn qua lộn lại, muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng dù có làm thế nào, thì văn chẳng khác gì công dã tràng.
“Khốn kiếp! Tại sao lại không ngủ được!!!” Từ trên giường ngồi bật dậy, Dạ Minh liền giận dữ gầm lên.
Nhưng một giây sau liền đã tựa như quả bóng xì hơi, thẫn thờ ngồi trên giường.
Đến tận khi hai chân vô thức đi đến trước cửa Thính Phong Các, Dạ Minh mới hồi phục lại tinh thần, sắc mặt trong chớp mắt liền trắng bệch.
Sao y lại đến đây?
Quay lưng muốn đi, nhưng bước chân nâng lên rốt cuộc vẫn không thể hạ xuống được.
Dạ Minh liền thở dài, ngoái đầu nhìn cánh cổng đóng chặt trước mắt.
Y từng chút một đẩy mở cửa ra, vẫn giữ lại thói quen không gõ cửa khi tiến vào Thính Phong Các của Quân Du Ninh.
May mắn rằng hắn cũng không khóa cửa, nên hành động tự tiện của y mới không gặp phải trở ngại.
Chỉ là, muôn vàn cảm xúc, đợi khi nhìn thấy bóng dáng của Quân Du Ninh và Doãn Tuyết đang lồ ng vào nhau, ngay tức khắc liền hóa thành một mảnh bông tuyết.
Cái…gì?
Từ góc nhìn của Dạ Minh, tư thế của bọn họ lúc này chẳng khác gì là đang hôn nhau cả.
Gần như là không kịp suy nghĩ, cơ thể y liền đã đi trước suy nghĩ làm ra hành động, lập tức xông tới, muốn đem hai người bọn họ tách ra :”Các ngươi đang làm gì!!!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Quân Du Ninh ngay tức khắc liền quay đầu nhìn lại.
Trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, không ngờ rằng y sẽ xuất hiện tại đây.
Không quản hắn đang suy nghĩ gì, lúc này, lý trí của Dạ Minh đã triệt để bị nộ hỏa thay thế.
Y hùng hổ đi đến bên cạnh bọn họ, nhìn cũng không nhìn Doãn Tuyết liền bất chấp hết thảy nắm chặt tay Quân Du Ninh, trực tiếp lôi hắn rời đi.
Lần này, cả Quân Du Ninh và Doãn Tuyết đều không ngăn cản, đồng loạt thuận theo y.
Đến tận khi thân ảnh cả hai đã biến mất ở phía sau lối vào, Doãn Tuyết mới thở dài một hơi, mang chút nuối tiếc :”Aiz, xem ra, mưu kế ta bày ra chưa kịp thực hiện đều đã triệt để chết từ trong trứng nước rồi.”
“Thành công dễ dàng hơn đã tưởng.
Hơn nữa còn quá mức nhanh chóng…” Ai oán thì ai oán, nhưng Doãn Tuyết rất nhanh liền đã khôi phục bình thường, âm thanh trong trẻo hòa vào gió đêm.
“Tiểu nữ chỉ giúp được đến đây, công tử ngàn vạn đừng bỏ lỡ cơ hội này.”
—————————-
Lan Lăng Thành là thủ phủ của Đông Hoang, đồng thời cũng là thành trấn gần với Ngự Kiếm Tông nhất.
Mức độ sầm uất, so với Thịnh Kinh ở Trung Châu cũng không thua kém là bao.
Nhưng ban đêm, ở bên ngoài Lan Lăng Thành vẫn vô cùng yên tĩnh.
Dạ Minh lôi kéo Quân Du Ninh, bất tri bất giác liền đã đi khỏi Ngự Kiếm Tông, tiến nhập vào nội thành.
Nhưng nhìn bộ dạng đùng đùng nổi giận của y, rõ ràng là vẫn chưa phát giác ra chuyện này.
Đến tận khi đều đã đi vô cùng xa, đến dưới mái hiên nhỏ của một cửa hàng ở ven đường.
Giống như đã lấy lại tinh thần, y mới ngừng lại bước chân, có chút vô cớ gây sự xoay người, hướng Quân Du Ninh phát hỏa.
Đương nhiên, bàn tay vẫn là thành thật nắm lấy tay hắn không buông.
“Vì sao lại im lặng như vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự không có gì muốn nói với ta sao?!!”
**Trả lời câu hỏi hôm trước của một bạn : A Ninh có cưới Doãn Tuyết không?
=>Spoil nhẹ một chút là không nhé! Kiếp này A Ninh không có bái đường với Doãn Tuyết.
.
Phòng thượng hạng ở khách trạm không tính là nhiều, cũng chỉ vẻn vẹn có ba phòng.
Khi nãy, lúc đi ngang qua căn phòng đầu tiên, Quân Du Ninh cũng đã thử dùng thần thức thăm dò vào trong. Có thể xác định, gian phòng này là trống, không có người ở.
Phòng của cả hai là nằm sát vách nhau, ở cuối cùng của dãy lầu, trang hoàng cũng giống nhau như đúc, vô cùng rộng rãi, không kém phòng ở của Quân Du Ninh ở Ngự Kiếm Tông là bao.
Hiệu suất của bọn họ vẫn rất nhanh, không hỗ là quán trọ lớn. Chưa tới nửa khắc, phòng của Dạ Minh và Quân Du Ninh liền đã bị gõ vang. Một dãy nô bộc cũng nối đuôi nhau, nhanh tay nhanh chân đem nước nóng mang vào trong.
“Chậm một chút, coi chừng đổ!” Âm thanh huyên náo, dè chừng của đám nô bộc này mặc dù lớn, nhưng lại không hề truyền ra ngoài. Chứng tỏ cho một việc, phòng trọ ở đây, cách âm vẫn rất tốt.
Quân Du Ninh ngồi xếp bằng trên giường, trên người đã đổi một thân y phục mới, mặc dù vẫn là màu trắng, nhưng hoa văn ở cổ áo cũng đã thay đổi, là một đóa hoa mai nhỏ.
Nửa khắc sau, một tiếng gõ cửa đã phá vỡ tĩnh lặng ở đây. Nghe thấy âm thanh này, chờ đợi đã lâu, Quân Du Ninh liền mở mắt, từ trong tư thế nhập định tỉnh dậy. Nhanh chóng bước đến, không chút chậm trễ mở cửa.
Cửa phòng còn mới, nên khi mở ra, cũng không hề vang lên tiếng ken két chói tai.
Quân Du Ninh từ trên cao nhìn xuống, ánh vào mắt liền là dung nhan của người mà chính mình thương nhớ.
Bây giờ, y đang đứng cách hắn chưa đến năm tấc, mùi bồ kết trên người, gần như là đang quanh quẩn trong chóp mũi của hắn.
Y vừa tắm xong, trên tóc cùng thân thể vẫn còn vương chút hơi nước ẩm nóng. Trên người chỉ mặc một lớp trung y mỏng như cánh ve, khiến hắn gần như có thể đem toàn bộ dáng người mượt mà của y thu vào mắt.
Hầu kết lăn lộn, nhìn gương mặt Dạ Minh đỏ bừng, co đầu rụt cổ không dám nhìn mình, Quân Du Ninh liền nghiêng người tránh sang một bên, để y tiến vào :”Vào đi.”
Không hề chậm trễ, Dạ Minh liền nâng bước vào trong, tựa như sợ hãi bị người nhìn thấy. Nhưng lúc Quân Du Ninh ở phía sau khép cửa lại, lại dọa y nhảy dựng một cái.
Cảm thấy phản ứng của mình có hơi thái quá, y liền nắm chặt nắm tay, có chút luống cuống tay chân vội vã giải thích, sợ làm hắn hiểu lầm.
“Ta…ta chỉ là…quá căng thẳng…cho nên mới…”
“Không sao.”
Đỉnh đầu truyền tới tiếng nói tràn đầy cưng chiều của nam nhân, sắc mặt Dạ Minh liền càng thêm đỏ. Nhất thời không biết nên làm thế nào.
Bộ dạng ngượng ngùng như tiểu tức phụ này của y, phối hợp với y phục nửa che nửa đậy kia, trong nháy mắt liền khiến song đồng của Quân Du Ninh dâng lên hai ngọn lửa.
Cùng là nam nhân, nên Dạ Minh ngay tức khắc liền hiểu được ý vị bên trong ánh mắt của hắn là gì. Nhưng cũng vì thế, y mới dâng lên xúc động muốn tìm một chỗ chui vào.
Giống như Quân Du Ninh đã từng suy đoán, y là một người rất dễ ngượng ngùng. Bình thường nói rất hay, nhưng đến khi làm thật, thì lại bắt đầu nhận túng.
“Muốn uống chút rượu sao?”
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Dạ Minh liền lắc đầu, có chút chần chừ chối từ :”Không…không cần.”
Quân Du Ninh khiêu mi, có hơi nghi hoặc một chút. Đề nghị này của hắn hoàn toàn là vì muốn tốt cho y, cảm thấy y quá căng thẳng, muốn để rượu làm y thư giãn, không cần lo lắng như vậy.
Nhưng không ngờ rằng, y lại cự tuyệt.
“Ừm…Ta uống rượu vào rồi, tính tình sẽ trở nên mất khống chế, làm ra một số hành động xấu không chịu nổi. Vì vậy…vẫn là thôi đi.” Nói nói, sự hổ thẹn trên mặt y liền càng thêm sâu.
Bất chợt, một tiếng cười khẽ trầm thấp truyền tới, lại làm tâm thần Dạ Minh không khỏi chấn động. Vừa ngẩng đầu liền đã đối diện với tầm mắt hàm chứa ý cười của đối phương.
Hai kiếp quen biết, nhưng đây là lần đầu tiên Dạ Minh nhìn thấy Quân Du Ninh cười. Tiếu dung của hắn bình bình đạm đạm, cũng chỉ là một cái nhếch môi nhè nhẹ, nhưng lại chẳng khác gì xuân đến băng tan, đẹp đến nao lòng.
Dạ Minh nhìn đến si ngốc, không kịp phòng ngừa liền bị đối phương nhân cơ hội bắt lấy, kéo vào lòng. Đợi khi phản ứng lại, cả người liền đã hoàn toàn ngồi lên đùi hắn, da thịt liền kề.
“Thả ta ra…” Chóp mũi không ngừng hít vào mùi đàn hương thoang thoảng, mặt y liền bắt đầu đỏ hồng như sắp nhỏ máu. Cảm nhận tư thế ái muội này, khiến tim đập nhanh đến phát hoảng.
“Không thả.” Thời khắc này, Quân Du Ninh liền bắt đầu ứng dụng biện pháp vô sỉ thường ngày của y. Hai tay gắt gao ôm chầm lấy y, không cho phép giãy giụa :”Ngoan, đừng động.”
Lúc này, Dạ Minh hiếm khi lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thật sự không dám động nữa. Bởi vì lúc này, y đã cảm nhận được có một thứ cực nóng đang dán vào dưới mông của mình…
Trong lúc kiêng dè, Dạ Minh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Thì ra vừa mới, Quân Du Ninh đã phất tay thổi tắt ánh nến trong phòng. Đồng thời, lại đem y đè ở dưới thân.
Mặc dù bóng tối phủ xuống, nhưng tầm mắt của Quân Du Ninh vẫn vô cùng sáng rõ. Đem hết thảy phản ứng của người dưới thân đều thu vào mắt.
Y nghiêng mặt, nhắm chặt mắt không dám nhìn hắn, tựa hồ đã nhận mệnh. Từng sợi tóc ướt đẫm dán sát vào trên sườn mặt, lộ ra một cỗ rũ rượi ướt át.
Không khống chế được, Quân Du Ninh liền vươn đầu lưỡi khẽ liếm lấy vành tai đã sớm ửng hồng của y. Làm thân thể y run lên một chút. Khiến tâm tình hắn trở nên vô cùng tốt, trầm thấp cười cười :”Chớ sợ. Giao cho ta.”
**Phần H soft nhất từ trước tới giờ ta từng viết…
**Đừng hỏi tại sao lại phải mướn 2 phòng… Đơn giản là do A Minh da mặt mỏng, sợ người ta phát hiện, nên thuê thêm một phòng để ‘che mắt thế gian’ thôi.