Bạch Nhiễm tiện tay kẹp mấy tấm ảnh nhỏ vào một trang sách rồi đặt ngay ngắn lên kệ. Cô thay trang phục thể thao rồi nhanh chóng rời khỏi nhà, từ chung cư đi bộ đến sân bóng rổ cũng chỉ mất chưa đầy hai mươi phút. Khi đến nơi, cô thấy Đông Thúc đã có mặt, anh ấy đang ngồi ở ghế chờ cô, trên tay còn cầm theo trái bóng rổ.
Nhìn thấy “anh bạn” tri kỷ, Đông Thúc liền nén quả bóng rổ về phía cô, Bạch Nhiễm dễ dàng chụp lấy, cô chuyên nghiệp đập bóng xuống mặt đất, hai người họ vẫn luôn tự nhiên với nhau như thế vì đã quá quen thuộc.
– Có chuyện gì mà cậu hẹn mình gấp vậy?
Đông Thúc đứng dậy, trên môi nở nụ cười nhẹ:
– Đột nhiên mình muốn chơi bóng rổ với cậu thôi. Hơn nữa cả tháng nay chúng ta vẫn chưa gặp nhau.
Bạch Nhiễm khẽ mỉm cười, cô bước đến gần Đông Thúc, ánh mắt có chút trêu đùa:
– Đừng nói là cậu nhớ mình đấy?
Đông Thúc liền vỗ vào vai của cô, anh ấy dùng lực hơi mạnh vì lúc nào cũng nghĩ rằng Bạch Nhiễm là cậu bạn mạnh mẽ, xém chút cô đã không chịu được mà chau mày vì đau.
– Mình chỉ sợ cậu nhớ mình thôi.
Nghe lời tự luyến của Đông Thúc, cô chỉ biết lắc đầu. Bạch Nhiễm đứng vào vị trí rồi cất lời:
– Bắt đầu thôi.
Cô liên tục đập dẫn bóng trên đất, thao tác vô cùng nhuần nhuyễn, Đông Thúc cũng di chuyển đến trước mặt cô. Chỉ vài bước chạy và những cú lách người điêu luyện, cô dễ dàng bật cơ thể lên cao, đồng thời ném bóng chuẩn xác vào rổ.
Đông Thúc biết rõ Bạch Nhiễm chơi bóng rổ rất giỏi, tuy nhiên trước đây khi còn học cấp ba cô chưa từng đăng ký tham gia đội tuyển bóng rổ ở trường mà chỉ chơi ở sân bóng rổ cùng anh ấy.
Lúc cô vừa quay người lại thì Đông Thúc liền cất lời:
– Em gái của mình về nhà rồi.
Cô kinh ngạc đến sững sờ, Bạch Nhiễm vội thốt lên:
– Tiểu Nhi về rồi? Em ấy đã thoát khỏi bọn buôn người sao? Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?
Cô liên tục đặt ra những câu hỏi vì quá sốc, Đông Thúc lắc đầu, từ tốn giải thích rõ:
– Ngay từ đầu chúng ta đã hiểu nhầm rồi, thực chất em ấy không bị bọn buôn người bắt cóc.
Chẳng đợi cô phải đặt câu hỏi thắc mắc thêm, Đông Thúc nói tiếp ngọn ngành:
– Mẹ kế đã âm thầm đón Tiểu Nhi ở trường, hơn nữa bà ta còn không cho con bé liên lạc với ba mình. Một tháng qua bật vô âm tín, làm mọi người trong gia đình cứ tưởng Tiểu Nhi bị bọn buôn người bắt đi…
Hai anh em Đông Thúc cùng cha nhưng khác mẹ. Nhiều năm trước ba anh ấy ngoại tình rồi có con riêng. Từng có một thời gian gia đình của Đông Thúc xào xáo, ba mẹ căng thẳng gay gắt với nhau và gần như đi đến bờ vực ly hôn. Tuy nhiên đến cuối cùng mẹ anh ấy lại chấp nhận tha thứ cho người chồng phản bội và họ lại trở về chung sống với nhau sau thời gian ly thân.
Người đàn bà tiểu tam kia sau khi sinh ra Tiểu Nhi được nửa năm thì đã tìm ba của Đông Thúc để giao lại con gái và bỏ đi biệt tăm cùng một gã đại gia khác. Mẹ anh chấp nhận nuôi con riêng của chồng, nhiều lúc Đông Thúc cảm thấy mẹ mình thật cao thượng, nếu đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào khác, ắt hẳn họ đã chọn dứt khoát ly hôn chứ đừng nói đến việc nuôi con riêng của người chồng phản bội.
Cách đây một tháng, mẹ của Tiểu Nhi trở lại thành phố tìm con gái sau mười mấy năm bỏ đi. Điều tra được trường học của cô bé, bà ta âm thầm đến đón con gái đi mà chẳng hề báo trước với gia đình của Đông Thúc khiến mọi chuyện rối tung cả lên. Đặc biệt khi thành phố đang xảy ra những vụ án bắt cóc thiếu nữ nên mọi người càng thêm lo lắng và nghĩ rằng cô bé đã rơi vào tay bọn tội phạm.
Ngày hôm qua Tiểu Nhi trốn thoát khỏi nhà mẹ ruột, hối hả chạy ra ngoài bắt taxi trở về nhà Đông Thúc, đến nơi còn không có tiền trả cho tài xế. Cũng may lúc đó anh ấy và ba mẹ có ở nhà nên đã giải nguy cho Tiểu Nhi, hiện cô bé đang rất bình an sau khi trở về nhà.
Nghe xong sự việc, Bạch Nhiễm chỉ biết ngồi xuống ghế mà thở dài một hơi. Cô vừa mừng lại vừa sốc, tâm trạng không tránh khỏi tiếc nuối vì lần thâm nhập quán bar Wen để tìm manh mối và bị bọn tội phạm hãm hại. Vậy ra cô đã đánh mất lần đầu quý giá của mình một cách vô ích như vậy, bây giờ đến cả kẻ đó là ai cô cũng chẳng rõ.
– Cũng may là cô bé vẫn bình an. Bây giờ gia đình mình sẽ không để bà ta cướp Tiểu Nhi đi một lần nào nữa.
Thấy cô cứ thẫn thờ, nét mặt ngẩn ngơ mất tập trung, Đông Thúc liền cất tiếng gọi:
– Bạch Nhiễm cậu có đang nghe mình nói không?
Cô hoàn hồn trở lại, anh ấy nào biết Bạch Nhiễm đang nuối tiếc một điều rất quan trọng trong cuộc đời của người con gái.
– Mình…mình vẫn đang nghe đây. Tiểu Nhi trở về nhà bình an là tốt rồi. Thật may quá.
Lần này đột nhiên đến lượt Đông Thúc im lặng, anh ấy nhìn thẳng vào một điểm phía sau cô, Bạch Nhiễm thấy lạ liền cất lời:
– Cậu đang nhìn gì thế?
Cô đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt anh ấy, đột nhiên Đông Thúc thốt lên:
– Kia chẳng phải là Mạch Vĩ Luân sao?