Nhìn cô bị dính nước mưa ướt sũng, anh chỉ biết thầm lắc đầu:
– Thế ô đâu rồi?
Cô nở nụ cười trừ, cảm thấy có chút xấu hổ:
– Cô ấy không có ô nên tôi đưa ô của mình cho cô ấy luôn rồi.
Vĩ Luân thấy có điều gì đó sai sai, không phải Bạch Nhiễm đang “dại gái” đó chứ? Nhưng mới hôm qua khi say cô còn mè nheo làm đủ trò để hỏi xem anh có thích cô hay không, vậy mà bây giờ lại ga lăng với một người phụ nữ đến vậy.
Đầu anh tiếp tục quay mấy vòng, dòng suy nghĩ phức tạp lần nữa ùa đến: “Chẳng lẽ cậu ta song tính sao?”.
Phen này anh lại nghi ngờ cô thích cả nam lẫn nữ, ánh mắt Vĩ Luân nhìn cô lại hoang mang thêm một chút. Cô cứ biết cách tạo bất ngờ thế này, không khéo anh phải đi trị liệu tâm lý vì nghĩ ngợi đến thất thần.
Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, anh cất lời:
– Mưa lớn thế này chắc còn lâu mới tạnh. Nếu chờ hết mưa, chúng ta sẽ trễ mất. Đầu giờ chiều nay tôi còn có cuộc họp quan trọng.
Anh đưa tay mở cúc áo vest rồi cởi áo khoác ngoài. Bạch Nhiễm mở to mắt nhìn anh “cởi đồ” rồi thốt lên:
– Cậu…cậu làm gì vậy?
Người ta chỉ mới cởi áo khoác thôi mà cô đã khẩn trương đến vậy, Vĩ Luân giữ chặt áo khoác bằng hai tay rồi giơ lên cao trùm qua đầu:
– Cậu mau lại đây.
Cô ngỡ ngàng nhìn anh, thì ra là dùng áo khoác che mưa, Vĩ Luân quả thật nhanh trí. Bạch Nhiễm vội bước đến cạnh anh, nhưng diện tích bao phủ của chiếc áo nhỏ hơn nhiều so với ô, cô phải đứng nép sát vào người Vĩ Luân, cảm giác thẹn thùng lại ập đến. Anh cúi nhìn Bạch Nhiễm rồi bất giác lại xao xuyến, đỉnh đầu cô vừa hay chạm vào cằm anh, mùi hương trên mái tóc tỏa ra thoang thoảng, đàn ông mà lại dùng loại dầu gội có hương thơm ngọt ngào đến lạ.
Tổng tài cùng vệ sĩ chạy một mạch thật nhanh, từ quán ăn về công ty chỉ cách vài trăm mét, nhưng vì mưa lớn nên việc di chuyển có chút khó khăn.
Dù không thể cùng người trong mộng đi dưới một chiếc ô, nhưng chính nhờ sự tốt bụng không toan tính nên Bạch Nhiễm vẫn có thể cùng anh che mưa theo một cách khác, thậm chí còn thấm thiết hơn nữa. Cô nở nụ cười hạnh phúc trên môi, tuy chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Bạch Nhiễm thật sự rất mãn nguyện.
———————————–
Vài ngày sau,
Buổi hẹn hò đi chơi với Tiêu Châu diễn ra suôn sẻ. Cô được trở về làm chính mình khi đi cùng cô bạn thân. Bạch Nhiễm mặc đầm xinh xắn, cùng Tiêu Châu chụp ảnh kỷ niệm tại máy chụp ảnh tự động.
Tối nay cả hai cùng nhau đi chơi, chuyện chính là cô muốn tâm sự với Tiêu Châu việc mình uống rượu say lần trước và đã nói ra những điều thầm kín.
Hai ngày nay anh cứ né tránh cô, tuy lời nói vẫn ôn nhu nhưng giữa hai người không còn tự nhiên như trước, cảm giâc đối diện với nhau rất gượng gạo.
– Vậy cậu đoán bây giờ Vĩ Luân đang nghĩ cậu là gay sao?
Cô gật đầu, càng nghĩ tâm trạng lại càng thêm rối bời.
– Đúng vậy. Chỉ trách lúc đó mình không kiểm soát được bản thân. Chắc cậu ấy đã sốc lắm. Nhưng xem ra Vĩ Luân rất tốt, ban đầu mình còn lo cậu ấy sẽ không chấp nhận được mà đuổi việc mình luôn.
Tiêu Châu vừa nghe cô nói xong liền chẹp miệng một cái:
– Ây, làm gì mà tới mức đó chứ, cậu nghĩ nhiều rồi. Mà này, mình thấy đây cũng là một cơ hội, bây giờ chỉ có một cách để xóa tan suy nghĩ không hay của Vĩ Luân về cậu.
Vừa nghe thấy biện pháp giải quyết, cô liền hào hứng:
– Cách gì cậu mau nói đi.
Tiêu Châu mỉm cười tươi rói:
– Đó là…cậu hãy thú nhận với cậu ấy đi. Nói ra sự thật cậu là con gái.
Còn tưởng sáng kiến nào mới mẻ, cô ấy lại đưa giải pháp đi vào ngõ cụt. Bạch Nhiễm vội lắc đầu:
– Cách này không được đâu. Cậu biết đó, mình còn chuyện quan trọng cần làm, để lộ thân phận rất mạo hiểm. Hơn nữa, chưa chắc sau khi mình nói ra sự thật mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Có thể cậu ấy sẽ không nhìn mặt mình nữa vì sốc và nghĩ mình có ý đồ xấu nên mới lừa dối cậu ấy.
Thấy dáng vẻ rầu rĩ đáng thương của cô, Tiêu Châu chỉ đành bất lực. Thật lòng cô ấy cũng chẳng thể đưa ra được cách giải quyết nào tốt nhất cho câu chuyện nan giải này. Tiêu Châu đưa tay vỗ nhẹ vai cô an ủi, chỉ trách số Bạch Nhiễm quá khổ cực, lận đận đủ đường, chẳng biết hạnh phúc thật sự bao giờ mới đến với cô.
Ngồi trong phòng, cô vui vẻ ngắm nhìn những tấm ảnh chụp cùng Tiêu Châu, cô yêu dáng vẻ của bản thân khi được khoác trên mình những bộ cánh nữ tính. Bạch Nhiễm cứ ngắm ảnh suốt một tiếng đồng hồ cho đến khi điện thoại của cô báo tin nhắn gửi đến từ Đông Thúc với nội dung: “Mình có chuyện muốn nói với cậu. Hẹn cậu ba mươi phút nữa ở sân bóng rổ”.
Chẳng rõ có chuyện gì mà anh ấy lại hẹn Bạch Nhiễm đến sân bóng rổ quen thuộc. Thật ra sân bóng rổ ấy cũng rất gần chung cư cô đang sống cùng Vĩ Luân. Vốn dĩ cả hai là bạn thân hơn mười năm nên đã quá thân thuộc, cô nhanh chóng phản hồi: “Được, ba mươi phút nữa gặp nhau”.