Song Hướng Thay Đổi

Chương 6: Cái này có hợp lý không



Lúc về đã là 1 giờ 10 phút sáng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ bằng kính chiếu xuống sàn nhà màu xám, chỉ có vầng sáng mơ hồ dừng dưới chân.

Đèn trong phòng làm việc còn mở, Khúc Sênh đi tới trước cửa, xuyên qua khe hở không tính là nhỏ, nhìn bóng dáng Kinh Tùng Triệt còn ngồi làm việc bên trong.

Hộp đàn sau lưng Khúc Sênh còn chưa kịp bỏ xuống, quả đầu màu xanh khói dưới ánh đèn ấm áp cũng không quá chói mắt.

Kinh Tùng Triệt dường như đã sớm phát hiện ra, ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh: “Không phải nói về trước một giờ à?”

“Trễ mấy phút mà anh cũng so đo hả?” Khúc Sênh thấy Kinh Tùng Triệt đứng dậy, tự mình lui ra phía sau mấy bước.

Cánh cửa kia mở ra, bóng mờ duy nhất ngăn cách hai người biến mất. Ánh trăng ở sau lưng, cũng ở trước mặt hai người.

Kinh Tùng Triệt cúi người, Khúc Sênh không biết anh muốn làm gì, cứng cổ nhìn anh.

Kinh Tùng Triệt đương nhiên nhìn ra thay đổi trên người Khúc Sênh, cũng thoáng thấy đôi mắt được trang điểm của cậu. Ánh nhũ trên mí mắt kéo dài tới đuôi mắt, chớp mắt một cái, ánh sáng lấp lánh ánh xanh lóe lên, đồng bộ với màu tóc mới nhuộm.

Tầm mắt dời xuống chút nữa, bên dưới áo khoác jeans là áo sơ mi mỏng manh màu xám, cổ áo hơi bẻ ra làm lộ xương quai xanh trắng nõn mà nhỏ bé yếu ớt, cơ thể cũng đã thành một thanh niên.

Kinh Tùng Triệt còn chưa thích ứng toàn bộ. Quá trình trưởng thành của Khúc Sênh từ trước tới nay không nằm trong phạm vi chú ý của anh, thậm chí đối phương đã lớn rồi, không còn là thiếu niên nữa nhưng anh vẫn có ấn tượng cứng nhắc đối với Khúc Sênh.

Đợi Kinh Tùng Triệt đứng thẳng, Khúc Sênh mới phản ứng được đối phương đang ngửi mùi trên người mình.

Cứ vậy mà ngửi xem có mùi khói hay không à?

Cậu không nói gì, đồng thời có chút tức giận, Kinh Tùng Triệt hỏi sao cậu lại đeo đàn guitar, cậu thuận miệng nói: “Ra đầu đường hát rong, không thì làm sao quyến rũ đàn ông được?”

Không tính tới lần đó bị thằng ngu Triệu Hằng tới cửa gây rối, đây là lần đầu tiên Khúc Sênh thẳng thắn thừa nhận tính hướng của mình với Kinh Tùng Triệt.

Ánh mắt Kinh Tùng Triệt nhìn cậu có mấy phần thay đổi.

Đây không phải là chuyện gì tốt, Khúc Sênh cũng biết, nhưng vẫn kiên trì đối diện với Kinh Tùng Triệt.

Cũng may Kinh Tùng Triệt không nói gì, chỉ bảo câu đi tắm rửa sớm một chút để mai không đi làm muộn, sau đó lại lập tức vào phòng làm việc tiếp.

Khúc Sênh đuối lý một cách kì quái, lúc tắm tỉnh táo suy nghĩ lại mới phát hiện chỗ nào không đúng.

Kinh Tùng Triệt đúng là một người cuồng công việc. Lúc trước hai người không thường gặp mặt là do anh hay tăng ca tới khuya, hoặc là không về, hoặc có về cũng là sau nửa đêm mới về.

Nhưng hôm nay Kinh Tùng Triệt mang công việc của mình về nhà.

Chỉ sợ là vì hoàn thành cái mà anh gọi là giao hẹn.

Cửa kính phòng tắm bị sương mù bốc lên phủ kín, miếng bông tắm trên người bị Khúc Sênh dùng sức cọ. Sữa tắm của cậu mấy bữa trước đã dùng hết rồi, cái cậu đang dùng là cái chai ở trong hốc tường từ hôm cậu dọn vào đây, mùi long tiên hương và mùi tuyết tùng nhàn nhạt, trong trẻo lạnh lùng giống Kinh Tùng Triệt.

Khúc Sênh không thể thích ứng.

Chẳng qua mới có hơn nửa tháng mà thôi, trong tủ lạnh có thêm nước cam và sữa chua, xoài với dứa, ngay cả trong tủ bếp cũng có thêm yến mạch với đồ ăn vặt.

Những thứ này không phải của Kinh Tùng Triệt, đây là dấu vết của Khúc Sênh, chỉ là sáng nay trong phòng bếp có canh giải rượu.

Khúc Sênh không biết là do Kinh Tùng Triệt chuẩn bị hay do anh nhờ bảo mẫu chuẩn bị, thật ra cũng không có gì khác nhau, đều là ý tốt mà cậu không nhận.

Năm cậu mười hai tuổi, vì tiện cho cậu tới trường, ông nội đã gửi cậu cho nhà họ Kinh có giao tình với tính mạng của ông.

Lúc đó Khúc Sênh ở kí túc xá của trường, chỉ có thứ bảy mới phải về nhà họ Kinh ở hai ngày, gần như rất ít chạm mặt với Kinh Tùng Triệt.

Lúc đó bọn họ không quen biết nhau, ngay cả nói chuyện cũng rất ít.

Người nhà họ Kinh đối xử với cậu cũng không tệ, nhất là ông cụ Kinh, thật sự thương cậu như cháu ruột, cũng thường xuyên kể cho cậu nghe về cháu ruột của ông.

Bởi vậy Khúc Sênh biết, Kinh Tùng Triệt từ rất nhỏ đã bắt đầu học kiếm thuật và cưỡi ngựa, piano với violin cũng có học qua một chút nhưng vẫn am hiểu vận động ngoài trời hơn. Anh học trường tư, thành tích đứng đầu, còn là hội trưởng hội học sinh, chưa trưởng thành đã đạt tới độ cao mà rất nhiều người thường không thể với tới.

Khúc Sênh nghe những chuyện này chỉ cảm thấy buồn tẻ, sau lại nghe ông cụ Kinh kể về người mẹ quá cố của Kinh Tùng Triệt, nói bà yêu cầu Kinh Tùng Triệt càng thêm khắc nghiệt, ngay cả lúc bị bệnh cũng không sợ mệt mà dạy con.

Lúc đó là tuổi ăn tuổi chơi, Khúc Sênh không thèm để ý tới những chuyện này. Cậu gọi Kinh Tùng Triệt hai tiếng “anh trai” hơn phân nửa xuất phát từ lễ phép. Hai người cách nhau năm tuổi, cậu vẫn còn là học sinh tiểu học mà Kinh Tùng Triệt đã sắp lên cấp Ba.

Bọn họ không có đề tài chung, lần nào gặp nhau câu mà Kinh Tùng Triệt hỏi cậu nhiều nhất chính là: “Cậu uống sữa chua không?”, “Cậu ăn táo không?”, “Cậu có muốn chơi cầu trượt không?”

Khúc Sênh mười hai tuổi, đứng trước mặt Kinh Tùng Triệt cao một mét tám mấy đúng là trẻ con. Chênh lệch của hai người lúc đó là Kinh Tùng Triệt ở trên lầu kéo violin, mà cậu thì ở vườn hoa sau nhà lăn trong bùn với con chó Retriever nhà nuôi.

Mãi tới hai năm sau, ông bà nội của Khúc Sênh lần lượt chết bệnh. Có đêm Khúc Sênh ngủ mơ thấy ác mộng tỉnh dậy, ý thức được mình không thể quay về trấn nhỏ kia nữa, không được ăn rau ông nội tự tay trồng, cũng không còn đồ mới do bà nội tự tay may. Cậu xốc chăn lên, chạy tới một góc bếp ở lầu một trộm khóc.

Đây không phải nhà của cậu, cậu không có phòng lớn như thế, chỉ có thể tìm một góc nhỏ tự ôm lấy mình, ngay cả tiếng khóc cũng phải nén xuống.

Kinh Tùng Triệt lặng lẽ xuất hiện trước mặt cậu khiến cậu sợ tới mức hét lên. Một đôi mắt ướt sũng như thú con nâng lên nhìn chủ nhân của chiếc bóng đang dùng ánh mắt áp chế đặt trên người cậu.

Kinh Tùng Triệt thấy cậu, do dự vài giây, mở miệng: “Cậu có muốn uống sữa chua không?”

Lại là câu này.

Khúc Sênh có chút chán ghét, khóc thút thít hai tiếng rồi từ sàn nhà đứng dậy, còn không nhìn tới bả vai Kinh Tùng Triệt, bỗng nhiên thấy người trước mặt này quá đáng ghét.

Người này cái gì cũng có, lại tới làm phiền cậu.

Vì thế cậu nhìn đối phương mang theo ý oán trách, dùng giọng mũi chưa trưởng thành nói: “Sao nửa đêm rồi mà anh còn chưa ngủ?”

Cậu nói chuyện với Kinh Tùng Triệt không khách sáo, Kinh Tùng Triệt trả lời: “Mất ngủ, ngủ không được.”

Khúc Sênh nhất thời sửng sốt, đành phải cái hiểu cái không nói: “Em phải về ngủ.”

Kinh Tùng Triệt vốn phải gật đầu, nhưng anh không làm, thậm chí còn không tránh ra mà hỏi ngược lại cậu: “Cậu khóc cái gì?”

Hắn không nhắc còn được, nhắc tới là nước mắt của Khúc Sênh lại trào ra ngoài.

Kinh Tùng Triệt không có khả năng không biết cậu không có nhà. Hai người thân duy nhất của cậu đã qua đời, sau anh lại như thế, còn hỏi cậu nữa! Còn dám hỏi!

Nhóc con vừa khóc khiến Kinh Tùng Triệt không biết làm sao. Cũng may anh nhanh chóng khoát tay lên lưng Khúc Sênh, mới phát hiện ra cậu gầy yếu như thế. Xương bả vai hai bên lộ rõ như vậy, hai năm nay chỉ cao lên có một chút, còn giọng nói, khuôn mặt, tính cả cơ thể vẫn còn non nớt giống như không chịu nổi một cú đấm.

Kinh Tùng Triệt nhẹ giọng kiên nhẫn dỗ dành, còn mở tủ lạnh ra đưa cho cậu một hũ sữa chua nguyên vị.

Có rất nhiều cách dỗ trẻ con, Kinh Tùng Triệt chỉ biết cách ngốc nhất.

Khúc Sênh chấp nhận rồi.

Trong khoảnh khắc khi cửa tủ lạnh mở ra, ánh sáng chiếu lên sườn mặt Kinh Tùng Triệt. Hình ảnh đó Khúc Sênh nhớ rất nhiều năm, nói là thần hạ phàm cũng không đủ, dù sao đời này cậu vẫn chưa thấy người nào vừa đẹp trai vừa thuận mắt như thế, thậm chí không nghi ngờ tới chuyện anh tự tiện xông tới.

Đau buồn của cậu phai đi một ít, nhưng cũng chỉ có một ít, sau đó về phòng cậu vẫn không ngủ được, nhớ lại Kinh Tùng Triệt nói anh bị mất ngủ.

Anh thường xuyên bị mất ngủ sao?

Bằng không sao lại nghe được động tĩnh của cậu trong phòng bếp trùng hợp như vậy?

Sau đó suy đoán này của Khúc Sênh được chứng thực. Ban đêm Kinh Tùng Triệt thường ngồi ở sân thượng, vừa ngồi xuống là ngồi rất lâu, bên chân là con Retriever quấn người kia.

Căn cứ theo quan sát của Khúc Sênh, con chó kia là thú cưng của ông cụ trong nhà chứ không phải của Kinh Tùng Triệt. Bọn họ chỉ trùng hợp cùng nghỉ ngơi ở sân thượng mà thôi.

Cứ như vậy lén lút quan sát mấy lần, ngày hôm sau Khúc Sênh sẽ dậy không nổi.

Cậu ngược lại chưa từng muốn Kinh Tùng Triệt phát hiện ra bản thân. Cậu biết rõ bọn họ không phải là người đi chung đường, lúc cậu khổ sở không hy vọng có ai tới quấy rầy, cho nên cậu đoán Kinh Tùng Triệt cũng không muốn cậu tới làm phiền anh.

Huống hồ năm đó Kinh Tùng Triệt mười chín tuổi, vừa mới lên đại học, tương lai đã được cha quy hoạch tốt, anh chỉ cần đi theo lộ tuyến là được.

Khúc Sênh đối với tương lai vô cùng hoang mang.

Sau đó ông cụ Kính lên tiếng muốn giữ cậu lại, cũng nhắc nhở Kinh Tùng Triệt chăm sóc cậu, phải đối xử với cậu như em trai mình.

Kinh Tùng Triệt làm theo, mỗi ngày tan học về nhà đều sẽ tiện đường tới trường đón cậu.

Năm Khúc Sênh mười bốn tuổi mới bắt đầu học đàn violin. Cậu kéo đàn vô cùng khó nghe, giống như cưa gỗ vậy, nhưng không dám nói bản thân không thích. Ngón tay dần có vết chai, lột da, lại có vết chai, trong đau đớn mà ngộ ra một số đạo lý.

Kinh Tùng Triệt ban đêm không ngủ được mà ngồi với chó, có khi nào cũng không thích kéo violin không?

Vậy anh có thích piano không, có thích chương trình học được xếp kín mít không, có thích cuộc sống bị mọi người đặt kỳ vọng quá cao không thể rơi xuống này không?

Khúc Sênh không biết.

Cậu chỉ biết bản thân không thích, cho nên ở trong trường lén ghi danh vào một câu lạc bộ, học đàn guitar mà cậu thấy hứng thú.

Mà trong mắt Kinh Tùng Triệt, đứa “em trai” nửa đường chui ra này thật sự có hơi ngu ngốc, ngữ văn lịch sử chỉ thi vừa đủ điểm mà ngày nào cũng vui tươi hớn hở.

Khúc Sênh ngu ngốc không lo nghĩ.

Mà ngu ngốc không có gì không tốt.

Chỉ là bọn họ nhất định là hai đường thẳng song song.

Thỉnh thoảng… Chỉ thỉnh thoảng thôi, Khúc Sênh không thể không thừa nhận Kinh Tùng Triệt rất dịu dàng, giống như năm mười sáu tuổi ấy cậu nói bậy gặp phải phiền phức, Kinh Tùng Triệt không nói hai lời đã đánh nam sinh lớp trên kia.

Chuyện vỡ lở, Kinh Phong trách anh, mà câu đầu tiên anh nói với cậu sau khi ra khỏi phòng rồi lại chính là: “Dọa cậu rồi à?”

Anh không cho là Khúc Sênh sai, không cho là cậu không nên gây hấn.

Là đối phương túm áo Khúc Sênh trước khiến cậu sợ hãi, bởi vậy lúc ra tay Kinh Tùng Triệt không hề do dự.

Người này dịu dàng quan tâm cậu.

Làm sao Khúc Sênh có thể không động lòng được.

Trong khoảnh khắc khi cửa tủ lạnh được mở ra, ánh sáng chiếu lên sườn mặt Kinh Tùng Triệt, sữa chua đông đá được đưa vào tay cậu.

Cậu từng vì khoảnh khắc này mà động lòng, nhưng sau khi cửa tủ lạnh đóng lại, ánh sáng lại chớp mắt biến mất trong màn đêm yên tĩnh.

Giống như yến mạch và đồ ăn vặt trong tủ bếp, như dứa cắt miếng trong mâm đựng trái cây hoặc canh giải rượu trong phòng bếp.

Chúng nó đều dùng để dỗ trẻ con, mà Khúc Sênh đã không còn là trẻ con nữa. Chuyện đầu tiên cậu làm sau khi thành niên là đi xỏ lỗ tai, bởi vì cậu thích một bộ khuyên tai rất ngầu, nếu nói theo kiểu bây giờ chính là khuyên tai unisex.

Lúc đó cậu rất thích, cậu muốn, cho dù cậu sợ đau thì cũng phải hoàn thành chuyện này.

Kinh Tùng Triệt không giống cậu, anh đáng tin cậy, anh vững vàng, anh trước nay chỉ làm chuyện đúng đắn.

Bọn họ nhất định không thể giao nhau, lại càng không nhất thiết phải lùi một bước vì đối phương.

Bảy giờ sáng hôm sau, cửa phòng Khúc Sênh bị gõ vang.

Bên trong một mảnh yên tĩnh.

Một phút sau, cửa phòng ngủ bị mở ra.

Khúc Sênh lại lần nữa té từ trên giường xuống, có điều cậu được Kinh Tùng Triệt chính xác đỡ được, nhào vào lồng ngực vững chắc của đối phương.

Khúc Sênh ngồi trên giường một hồi lâu mới tỉnh táo lại: “Tôi nhớ là tôi khóa cửa rồi mà.”

Kinh Tùng Triệt gật đầu xác nhận: “Tôi có chìa khóa.”

Khúc Sênh: “… Chuyện này có hợp lý không hả? Tôi báo công an được không?”

Vẻ mặt Kinh Tùng Triệt nhìn cậu thậm chí có một giây có thể nói là vô tội: “Nhưng đây vốn là phòng của tôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Cách thức đối xử với bạn nhỏ là cho em ấy ăn ngon, dỗ em ấy vui vẻ, thêm nữa là phải quản chế để em ấy không được nghịch ngợm.

Anh Triệt không thể hiểu nổi: Sao không có tác dụng?

Sênh: Kỳ phản nghịch, chớ quấy rầy!

Anh Triệt thật ra cũng chỉ lớn hơn Sênh Sênh năm tuổi, chỉ là mặt ngoài nhìn thì có vẻ trưởng thành sớm, che giấu rất nhiều thứ, trao cho anh giải thưởng nghiêm túc chăm sóc bé cưng, mặc dù ảnh không bắt được trọng điểm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.