Ngồi trên lưng Hỏa Vân Tước, Minh Tuấn vuốt ve bộ lông mượt mà màu đỏ của nó, miệng nở nụ cười.
“Có lẽ ta đã quá cảnh giác với mọi thứ xung quanh.”, hắn thầm nói trong lòng.
Từ khi bước ra khỏi núi lửa, trừ thê tử, hắn luôn đề phòng với bất kì thứ gì, sẵn sàng tư thế chiến đấu mọi phút mọi giây.
Lúc Viêm Thú Tộc cường thịnh, danh tiếng vang dội khắp Đại Lục, nhà nhà đều biết, người người đều nghe đương nhiên sẽ có kẻ tới kết giao bằng hữu này nọ. Nhiều bộ tộc cả Nhân Loại và Nguyên Thú chấp nhận trở thành thế lực phụ thuộc, dưới trướng muốn mượn danh Viêm Thú Tộc để phát triển.
Nhưng tới khi gặp chuyện, liên minh các thế lực hợp sức công tới, chín phần rời bỏ Viêm Thú Tộc, chỉ còn một ít tri kỉ ở lại sát cánh cùng. Tiêu biểu nhất phải kể đến là Nhân Xà Tộc và Hàn Âm Cốc. Lão tổ hai thế lực này là bạn tốt với lão tổ Viêm Thú Tộc, ba thế lực vẫn luôn giữ quan hệ mật thiết đến mãi về sau. Nhiều thành viên ba thế lực còn kết hôn với nhau làm tình cảm càng thêm gắn kết.
Ví dụ như cô Minh Tuấn, tức muội muội Tộc trưởng lấy một vị cao tầng Xà Nhân Tộc mà không hề có sự ép buộc hay tính toán theo kiểu hôn nhân chính trị. Họ đến với nhau rất tự nhiên và hoàn toàn tự nguyện.
Cuối cùng, dù mạnh mấy, Hàn Âm Cốc, Xà Nhân Tộc, Viêm Thú Tộc vẫn không chống nổi liên minh các thế lực, bị đánh cho tan tác.
Minh Tuấn không biết Hàn Âm Cốc, Xà Nhân Tộc giờ ra sao nhưng Viêm Thú Tộc bị diệt gần hết còn sót lại đúng năm hy vọng nhỏ nhoi.
Qua đây có thể thấy được rằng những kẻ quen biết Viêm Thú Tộc thời gian tương đối dài còn quay lưng thì nói gì đến Minh Tuấn mới gặp Hỏa Vân Tước lần đầu, chưa biết lòng dạ đối phương ra sao. Hắn lạnh lùng, cảnh giác là rất đúng.
Tuy nhiên qua sự việc vừa rồi và hành động của Hỏa Vân Tước hắn lại có một cách nhìn khác.
“Ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu. Chưa tiếp xúc chưa biết lòng dạ họ ra sao.”, Minh Tuấn tự nói trong bụng.
Hắn cảm thấy mình quyết định sáng suốt khi không xuống tay với Hỏa Vân Tước lúc đó, nếu không thì làm gì có Lôi Đình Chiến Đao cho chúng nữ.
Một điều nữa, Minh Tuấn chỉ căm thù những thế lực đã hủy diệt tộc mình chứ chẳng hề hận những thế lực bỏ Viêm Thú Tộc mà đi khi gặp đại họa.
Tại sao? Tại vì Minh Tuấn nghe lời cha mẹ mình.
Trước khi năm vị cao tầng Viêm Thú Tộc đưa hắn và tứ nữ chạy trốn, phụ mẫu đã dặn dò một câu thế này:
“Sau này nếu con trở nên cường đại, có được sức mạnh nghiền ép kẻ địch thì đừng trả thù những thế lực bỏ tộc ta. Ta tin rằng mỗi người đứng đầu thế lực đó đều có nỗi khổ riêng của mình. Nhớ cho kĩ!”
Đứng theo phương diện góc nhìn hai phía. Những thế lực kia trong mắt thế nhân, Viêm Thú Tộc, Hàn Âm Cốc, Xà Nhân Tộc có thể họ vô ân bạc nghĩa, uống nước không nhớ nguồn. Nhưng nếu đứng vị trí chủ nhân thế lực, có lẽ họ quyết định bỏ đi vì một vài lý do riêng.
Trong khi Minh Tuấn chìm vào suy nghĩ, Thiến Băng Vân ngồi sau ôm ngang eo hắn, tựa đầu vào lưng nam nhân, miệng cười đầy hạnh phúc. Hỏa Vân Tước thì bay lướt đi trên không trung.
Năm ngày sau, họ về tới nơi.
Hỏa Vân Tước đáp xuống ngay cửa hang động. Chúng nữ đang tu luyện bên trong cảm nhận được hơi thở Nguyên Thú khá mạnh liền lao ra.
“Phu quân…Băng Vân….”, các nàng vui mừng hô lên.
Minh Tuấn và Thiến Băng Vân nhảy khỏi lưng Hỏa Vân Tước, mỉm cười nhìn mấy nàng.
Thiến Mộng Vũ hoạt bát lăng động nhào vào lồng ngực Minh Tuấn ngay, tham lam hít thở mùi hương nam tính từ người hắn. Chợt, nàng thấy khác lạ:
“Phu quân! Chàng và Băng Vân tỷ thăng cấp rồi?”
“Đúng vậy!”, Thiến Băng Vân cười nói.
“Mới đi có mấy ngày chàng đã đột phá lên Nguyên Sư Trung tinh, gặp cơ duyên gì sao?”, Minh Nguyệt quyến rũ cùng chúng nữ bước tới.
“Hahaha…”, hắn cười, vội giục:”Nhanh! Đi theo ta!”
Tứ nữ và Thiến Mộng Vũ nhíu mày, có chuyện gì trông phu quân khẩn trương vậy.
“Ngươi chở được hết không?”, Minh Tuấn quay sang hỏi Hỏa Vân Tước.
Tại đây có bảy người, hắn sợ Hỏa Vân Tước không chở nổi từ đây tới cái hố.
Hỏa Vân Tước rít một tiếng, ý nói không thành vấn đề.
Hắn và chúng nữ leo lên lưng chim. Hỏa Vân Tước chở tất cả tới cái hố cắm Lôi Đình Chiến Đao.
Mất năm ngày nữa….
Hỏa Vân Tước đáp xuống đáy hố, cách cây đao một khoảng.
Hư ảnh Lôi Điện Giác Long hiện ra, mở miệng:”Này tiểu tử! Ta đợi ngươi hơi bị lâu ấy nhớ.”
Hắn cười ha ha, nói:”Thật xin lỗi Ngài!”
Lôi Điện Giác Long nghiêm túc:”Rồi! Thế ai trong những thê tử này của ngươi tiếp nhận sức mạnh từ ta.”
Hiên nhiên, với vốn sống vô số năm, gã liếc mắt biết ngay bảy người này đều là vợ Minh Tuấn. Gã cảm thấy tiểu tử này thật phong lưu, trông bộ dáng còn rất trẻ tầm mười bảy mười tám tuổi thôi đã có tới sáu vị thê tử rồi.
Minh Tuấn hỏi:”Minh Nguyệt, Minh Hương, hai nàng ai dùng cây đao kia?”
Minh Nguyệt và Minh Hương đều dùng đao, Lôi Đình Chiến Đao không thể nghi ngờ là vũ khí thuận tay với hai nàng.
Từ lúc nhìn thấy chiến đao kia, hai nàng đã muốn sở hữu nó nhưng đao chỉ có một cây, bắt buộc phải chọn lựa. Minh Tú và Minh Như giật mình một chút lúc đầu rồi thôi. Thiến Mộng Vũ chấn động toàn thân, lần đầu tiên trong đời nàng thấy món vũ khí khủng bố như vậy.
Minh Nguyệt và Minh Hương nhìn nhau, như đạt thành thống nhất. Minh Hương nói:”Để thiếp đi!”
Nàng bước tới trước, thái độ cực kì cung kính:”Tiền bối! Hãy để ta kế thừa sức mạnh của Ngài!”
Hắn đã kể hết mọi sự việc diễn ra trong mấy ngày qua trừ đoạn Minh Tuấn bị sét đánh đến trọng thương, hấp hổi tưởng chết. Hắn không muốn để mấy nàng lo lắng mà suy nghĩ quá nhiều.
Chúng nữ rất thông minh, trông thấy Lôi Đình Chiến Đao đã biết nó không đơn giản, cộng thêm có tàn hồn của một tồn tại khủng bố canh giữ hiểu ngay rằng muốn lấy được vũ khí chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Phu quân các nàng chắc chắn phải chịu đau đớn mới được Lôi Điện Giác Long chấp nhận rồi giờ đem cho các nàng sử dụng.
Trong lòng các nàng như được nếm mật, lại càng yêu người thanh niên tóc đỏ này nhiều hơn nữa.
“Được!”, Lôi Điện Giác Long gật đầu:”Đến ngồi cạnh cây đao!”
Minh Hương làm theo, xếp bằng ngồi xuống cạnh Lôi Đình Chiến Đao, mắt nhắm thần ngưng vào trạng thái tu luyện.
Lôi Điện Giác Long trước khi truyền sức mạnh, nói với mấy người khác:”Nơi này Nguyên khí đậm đặc, các ngươi tìm một chỗ ngồi hấp thu đi! Đây! Cho Nhân Loại hai ngươi cái này!”
Bên cạnh chiến đao, hai hòn đá trông rất bình thường đột nhiên lơ lửng bay tới trước mặt Thiến Băng Vân và Thiến Mộng Vũ. Theo phản xạ, hai nàng vươn tay chụp lấy.
Từng đôi mắt khó hiểu như cần lời giải thích nhìn về hướng Lôi Điện Giác Long. Gã không nói gì, miệng hơi cười cười.
Ngay sau đó, viên đá trên tay hai nàng xuất hiện từng vết nứt dài, từng mảng rơi xuống.
Tách….
Một giây sau, hiện ra trước mắt mọi người không còn viên đá tầm thường kia nữa mà là hai viên bi màu đỏ đậm phát sáng nhè nhẹ.
“Đây là?”, Thiến Băng Vân và Thiến Mộng Vũ không biết thứ gì đây.
“Nguyên Đấu Thạch!”, Minh Tuấn nói ngay.
Hai nàng lạ chứ hắn không lạ. Hai viên bi chính là Nguyên Đấu Thạch. Nguyên Đấu Thạch ẩn chứa năng lượng bên trong trợ giúp Nguyên Thú và Nhân Loại tu luyện.
Trên thế giới, Nguyên Đấu Thạch không hiếm nhưng khai thác cực kì khó khăn. Nguyên Đấu Thạch hầu như chí thấy ở những nơi nguy hiểm trùng trùng, có vào ít khi nào trở ra. Vậy nên, một viên Nguyên Đấu Thạch giá tương đối cao.
Hai viên bằng viên bi như này đã rất quý rồi.
Ngày xưa Minh Tuấn cũng từng dùng qua không ít lần Nguyên Đấu Thạch lên biết.
“À quên! Tiếu tử tóc đỏ tặng ngươi này.”, Lôi Điện Giác Long nói.
Từ dưới mặt đất bên cạnh chiến đao trồi lên một quả câu trong suốt to bằng quả bóng da. Mọi người có thể nhìn thấy rõ bên trong có thứ gì.
Quả cầu trong suốt bao bọc một dãy cung điện nguy nga tráng lệ nho nhỏ như mô hình đồ chơi bên trong. Trông rất ảo diệu!
“Pháp Bảo dạng kiến trúc? Trời! Ngài giàu vậy?”, Minh Tuấn thốt lên.
Pháp Bảo dạng kiến trúc thường chỉ có các thế lực lớn mới sở hữu một món như Thái Long Tộc, Xà Nhân Tộc, Viêm Thú Tộc chẳng hạn. Chúng nó không giống bình thường, cực kì kiên cố, rất khó phá hủy, lại có màn chắn bảo vệ, cực kì bất phàm. Giúp các thế lực chủ động chuyển đổi nơi ở để tiện phát triển hơn. Vô cùng nhiều lợi ích!
Pháp Bảo dạng kiến trúc luôn là vật vô giá dù ở bất cứ nơi đâu. Tất nhiên phải có thực lực mạnh mới dám sử dụng, bằng không một khi các thế lực lớn biết được sẽ sẵn sàng ra tay cướp đoạt.
Lôi Điện Giác Long cười đắc ý, ánh mắt chế giễu:”Ngươi thuộc thành viên Viêm Thú Tộc còn lại món Pháp Bảo này của ta sao?”
Minh Tuấn chẳng biết nói gì.
Hai viên Nguyên Đấu Thạch và món Pháp Bảo dạng kiến trúc này cùng Lôi Đình Chiến Đao chính là tài sản quý giá nhất cả đời Lôi Điện Giác Long cố gắng mãi, không biết vào sinh ra tử bao nhiên lần mới có được.
Gã đã tìm được người thực hiện di nguyện của mình thì sẽ không tiếc bất cứ thứ gì. Toàn diện hỗ trợ trong khả năng của mình.
Món Pháp Bảo dạng kiến trúc trôi tới trước mặt Minh Tuấn.
“Đưa sức mạnh vào nhận chủ đi!”, Lôi Điện Giác Long nói.
Minh Tuấn làm theo, không hề có hiện tượng lạ xảy ra, hắn dễ dàng nhận chủ Pháp Bảo. Món Pháp Bảo liền ẩn vào hư không, tùy thời đều có thể triệu hoán.
“Rồi! Xong! Chia nhau ra tu luyện đi!”, Lôi Điện Giác Long nói thêm.
Đám người gật đầu!
Chứng nữ quan sát, phát hiện nhiều hang động quanh đây, mỗi người vào một hang. Minh Nguyệt, Minh Tú, Minh Như hấp thu Nguyên khí tại nơi này. Thiến Băng Vân và Thiến Mộng Vũ hấp thu năng lượng trong Nguyên Đấu Thạch.
Hỏa Vân Tước định bay ra khỏi hố. Nó tự hiểu rằng ở đây không có phần của nó.
Hắn liền giữ Hỏa Vân Tước lại:”Ngươi ở đây tu luyện luôn đi!”
“Lục Sắc Bích Hinh tặng ngươi.”, Minh Tuấn đưa cây linh dược tới trước mặt Hỏa Vân Tước.
Hỏa Vân Tước ngây người, không biết phản ứng sao.
“Cầm lấy mà dùng đi! Đừng ngại!”, hắn cười nói thêm, đưa sát Lục Sắc Bích Hinh đến gần mỏ chim.
Đôi mắt Hỏa Vân Tước lấp lóe, ngậm cây linh dược rồi bay vào một cái hang trong hố to đi tu luyện. Nó đã không nhin được nữa rồi.
Minh Tuấn cũng tìm một cái hang động nhỏ.
Lôi Điện Giác Long hài long gật đầu:”Ta chỉ có thể giúp đỡ đến vậy! Hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng!”
Nói rồi, Lôi Điện Giác Long biến mất, tất cả sức mạnh trong tàn hồn hòa vào biển lôi đình lam sắc hung tợn. Từng tia sâm sét dần hợp lại với nhau, thoáng chốc vạn tia sét còn đúng một tia. Tia lôi đình này cực kì to như cái cột chống trời, hơi thở dữ dội ào ào tuôn ra nhưng kì lạ là chỉ trong khu vực gần đáy hố mới cảm nhận được, bên ngoài không thấy gì hết.
Tia sét sáng chói xẻ dọc không gian, thế đi không thể cản giáng ầm ầm vào thân thể mê người của Minh Hương đang ngồi khoanh chân bên cạnh Lôi Đình Chiến Đao.
Xoẹt!
Không hề có một tiếng nổ, không hề có tiếng động nào. Tia sét đi trong vô thanh.
Năng lượng như dòng sông lớn tràn vào người Minh Hương. Kinh mạch cấp tốc bành trướng xong hồi phục nhanh thôi rồi. Vừa củng cố tu vi vừa tăng sức mạnh cho nàng. Từng tế bào reo hò hưng phấn. Viêm Thú Thánh Diễm tuôn ra bao bọc quanh thân càng lúc càng cháy dữ dội hơn.
Thực lực Minh Hương chầm chậm tăng tiến.
Chúng nữ, Minh Tuấn và Hỏa Vân Tước cùng nhau tu luyện!