Tháng Ngày Nằm Vùng Ma Giáo

Chương 25



Chào mọi người, ta là thiếu hiệp sắp sửa bị chúng bạn xa lánh Tưởng Lạc Vân, hiện tại ta đang hộc máu.

Phổi của ta đau quá.

Trên thực tế ta vẫn có thể nhịn đau, ta xem như là kẻ không có thiên phú nhất trong sư môn, ngay cả tiểu sư muội không làm việc đàng hoàng một khi luyện võ cũng lợi hại hơn ta.

Không có thiên phú thì sẽ bị phạt, thường xuyên qua lại võ công của ta tiến bộ không được bao nhiêu, nhịn đau lại rất có tâm đắc.

Tâm đắc của ta chính là không cần phải suy nghĩ, coi như cái gì cũng không hề xảy ra, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, qua một hồi sẽ không còn cảm giác đau nữa.

Cho nên ta phun máu xong thì lau lau miệng, trở về ăn cơm chiều.

Lúc ăn cơm, Trương Trùng Cửu không có nhìn ta, cũng không nói chuyện với ta, ta ngại ngùng da mặt dày đáp lời với hắn, ngộ nhỡ hắn tiếp tục không để ý tới ta, tình cảnh đó chẳng phải là rất xấu hổ sao.

Vì thế lúc ăn cơm hai đứa ta ai cũng không nói chuyện, làm cho mọi người đều nghĩ rằng bệnh tình của cha vợ Trương Trùng Cửu đang rất nguy kịch.

Ăn cơm xong, sư muội tung ta tung tăng chạy tới tìm ta, nàng rất tò mò hỏi: “Sư huynh! Có phải sư huynh và chồng mình đang giận nhau không! Muội đã nói với sư huynh rồi, gặp loại chuyện này sư huynh cứ trực tiếp ngủ với hắn, đàn ông ấy mà, đối phó không phải dễ như trở bàn tay sao!”

Ta thở dài, đem chuyện mới vừa xảy ra kể cho nàng nghe, nàng một bộ dáng vẻ muốn té xỉu, nói: “Sư huynh là đồ ngốc à! Trò chuyện với Lý sư huynh thì tính cái gì? Sư huynh làm như mình đã làm chuyện gì trái với lương tâm vậy, phải tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng. Thấy vẻ mặt chột dạ này của sư huynh, hắn đương nhiên sẽ nghĩ nhiều rồi!”

Sau đó, nàng giơ một bàn tay lên, tựa như đang phát biểu bài diễn thuyết gì đó kích động lòng người, vô cùng hưng phấn mà nói: “Đàn ông! Chính là dắt không đi đánh thụt lùi! Sư huynh không thể bị đàn ông kiềm chế mà phải chủ động, chủ động là gì sư huynh có hiểu không? Hắn ở nơi đó nhăn mặt tức giận với sư huynh, sư huynh coi như không nhìn thấy, trực tiếp cởi quần hắn, đẩy ngã hắn, hắn sẽ trợn tròn mắt nha! Nào có dư thời gian tức giận với sư huynh nữa? Cái gì kêu là sách lược, cái này kêu là sách lược!”

Ta: “… Chuyện này có thể sao.”

Sư muội nói: “Tất nhiên là có thể, mỗi lần bạn trai tức giận với muội, muôi đều dùng chiêu này, hiện tại hắn căn bản là không dám tức giận nữa.”

Ta nói: “Được rồi, vậy ta nghe ngươi.”

Sau đó ta lập tức xoay người bỏ đi.

Kỳ thật ta căn bản không muốn nghe nàng, nói đùa sao, ta nào dám quấy rối Trương Trùng Cửu.

Lại nói, ta căn bản không dám quấy rối hay nói đùa với bất kỳ ai, ta cảm thấy bọn họ và ta đều cách nhau rất xa, cần phải khách khí để duy trì quan hệ.

Giữa Trương Trùng Cửu và ta chắc cũng là dạng này nhỉ, tuy rằng lúc trước ta cảm thấy mình và hắn rất thân cận.

Ra ngoài không được bao lâu, sư muội lại hấp tấp chạy tới nói với ta: “Đúng rồi đúng rồi, sư huynh kêu muội trả lại cái ngọc bội kia cho sư tỷ, sư tỷ nhận rồi, sau đó bảo muội tới nói với sư huynh câu này.”

Ta hỏi: “Sư tỷ muốn nói cái gì?”

Sư muội nói: “Sư tỷ kêu sư huynh tự giải quyết cho tốt.”

Ta: “Ồ.”

Sư muội hỏi ta vì sao sư tỷ nhìn có vẻ không được vui, ta không biết phải trả lời như thế nào, đành lắc đầu bỏ đi.

Lúc trở về phòng, Trương Trùng Cửu còn chưa ngủ, hắn đang đọc sách, nhưng vì ta không biết chữ nên không biết hắn đang đọc sách gì.

Đệt, kiếp sau không muốn làm kẻ thất học nữa.

Vừa mới rảnh rỗi, phổi lại đau lâm râm, ta đành phải ngồi trên giường điều trị nội tức, trong đầu không ngừng cân nhắc chuyện Long Tiêu Bảo Kiếm.

Dựa theo hiểu biết của ta đối với sư tỷ, nàng một khi bắt đầu không tín nhiệm ta thì sẽ không lộ ra một chữ bí mật nào, rốt cuộc nàng có kế hoạch gì ta sẽ không có cơ hội biết được.

Còn có, sư đệ mượn cơ hội đưa cơm để tới nói chuyện gì đó với nàng, ta thật sự rất tò mò.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta rất vô sỉ mà nghĩ tới tiểu sư muội.

Thật không dám giấu diếm, ta cảm thấy tiểu sư muội còn ngốc hơn cả ta, có lẽ ta có thể hỏi thăm từ nàng chút gì đó.

Tuy rằng sư tỷ sẽ không ngốc đến cái gì cũng nói với tiểu sư muội, nhưng có vẻ như nàng không quá đề phòng tiểu sư muội.

Vừa nghĩ đến đây, Trương Trùng Cửu đã bộp một tiếng khép sách lại, đứng dậy đi đến mép giường, cởi áo khoác nằm xuống bên cạnh ta.

A, hắn muốn ngủ sao, vậy được rồi ta cũng nằm xuống thôi.

Nằm xuống không bao lâu, phổi của ta lại bắt đầu đau, kỳ thật ta vẫn luôn tò mò vì sao cưỡng ép phá giải huyệt đạo bị đau lại là phổi, mà không phải tim gan phèo gì đó nhỉ?

Có lẽ Trương Trùng Cửu sẽ biết ha? Thế nhưng lúc này ta hơi xấu hổ không dám hỏi hắn.

Hoa đèn rơi xuống nước, ta cẩn thận trở mình, cảm thấy cổ họng rất ngứa, rất muốn ho khan.

Nhịn không được ho nhẹ một tiếng, sợ đánh thức Trương Trùng Cửu, lập tức nhịn xuống, càng nhịn càng khó chịu, không dằn xuống được ho khụ điên cuồng.

Trương Trùng Cửu đứng dậy, đại khái là bị ta quấy rầy, hơi hơi cau mày. Ta vừa thấy hắn như vậy thì lập tức căng thẳng, chủ yếu là ta rất ít khi thấy hắn cực kỳ nghiêm túc trước mặt mình như thế.

Hắn duỗi tay vỗ vỗ lưng ta, ta né tránh, xua xua tay ý bảo không sao đâu.

Ai biết hắn đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay ta đè ở trên tường, chân mày càng nhíu chặt hơn.

Ta nhìn không hiểu vẻ mặt của hắn, nghĩ đến chắc là hắn còn đang không vui vì chuyện của sư đệ, còn không chờ ta giải thích, đã nghe được hắn nói: “Chẳng lẽ ngươi định không nói chuyện với ta nữa sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.