Cấm Mày Nói Yêu Tao!

Chương 44: Cuộc phẫu thuật



Qua một thời gian ngắn làm việc ở Vu Chính, Mạc Quan Sơn nhận ra trong mắt toàn bộ nhân lực tập đoàn, Vu Dịch là vị chủ tịch khả kính thu phục được nhân tâm và có khả năng lãnh đạo tài tình đến kinh ngạc. “Nói xấu lãnh đạo” những tưởng là việc hiển nhiên chẳng đâu là không có, thế nhưng lại hoàn toàn không thể bắt gặp trong tập đoàn Vu Chính.

Tất thảy nhân viên của Vu Dịch, khi nhắc về y đều đồng loạt trưng ra một thái độ kính trọng hết mực, nếu không muốn nói là tôn sùng. Mạc Quan Sơn không khó để nhận biết Vu Dịch kia quả nhiên là một kẻ vô cùng biết lấy lòng người khác. Chỉ là, cậu dường như lại không nằm trong số những “người khác” đó.

Cậu biết rõ y chẳng qua chỉ đối xử tốt với những người mang đến lợi ích nhất định cho y, và cho Vu Chính. Cái thái độ hoà nhã từ tốn lúc nào cũng treo trên bộ dáng của y, cùng với áng cười dịu dàng ẩn hiện ấy, rất nhiều lần khiến cậu cảm thấy giả tạo đến gai người. Những người như y, trong suy nghĩ của cậu, là những kẻ chẳng khi nào biết dùng thực tâm để đối đãi người ngoài, ẩn sau mọi động thái của họ sẽ luôn là mục đích thâm sâu nào đó chẳng lường trước được. Thời gian dài làm việc dưới bóng giới thượng lưu đã nhắc nhở cậu thuộc làu điều đó, đồng thời dựng lên trong lòng cậu từng tầng cảnh giác dày đặc.
Thế nhưng, đôi mắt màu tro sẫm ấm áp quen thuộc đến nhức lòng từ người kia vẫn luôn luôn dễ dàng khiến tâm tư cậu xao nhãng. Mỗi lúc y đưa mắt nhìn cậu, mọi suy nghĩ cực đoan về y vốn đã định hình trong tâm trí phút chốc đều trở nên mờ nhoà.

Một ngày, khi tiết trời Thiên Tân đang ở những đợt lạnh lẽo cuối thu, Vu Dịch cùng trợ lý đến quan sát công trình xây dựng do Vu Chính đầu tư, hiện đang trong quá trình thi công. Không một dấu hiệu báo trước, trời đột ngột ập xuống một cơn mưa ào ạt vốn rất hiếm khi xuất hiện giữa tiết đông lạnh giá, khiến cho Vu Dịch dù đã được trợ lý ráo riết bung dù che chắn vẫn không tránh khỏi ướt đẫm vai áo.

Vị trợ lý kia lo sợ chủ tịch dính cảm, khi quay trở lại văn phòng đã tức tốc chạy đến yêu cầu Mạc Quan Sơn mang trà nóng lên cho y, không quên dặn dò cậu phải làm ngay lập tức, không được chậm trễ dù chỉ một phút.
Mạc Quan Sơn gật gù rồi nhanh chóng làm theo. Lên đến nơi, cậu khẽ khàng đặt khay trà xuống mặt bàn đá rồi xoay đầu nhìn quanh quất trong căn phòng chủ tịch trống trơn không một bóng người.

Rõ ràng bảo cậu mang trà lên, rút cục Vu Dịch lại không có ở đây?

Lúc Mạc Quan Sơn còn đang phân vân không biết nên để khay trà lại hay là bưng xuống, thì người kia đẩy cửa bước ra từ căn phòng nằm cạnh giá sách. Đến tận lúc đó cậu mới phát giác, thì ra cánh cửa gỗ màu trắng lúc nào cũng đóng im ỉm ấy thông với một phòng tắm, buồng vệ sinh và cả khu vực tủ áo của chủ tịch.

Hơi nước nóng toả ra nghi ngút từ cánh cửa nhanh chóng tan biến, thân ảnh ẩn hiện trong màn sương mờ cũng theo đó mà từng chút hiển lộ. Nửa thân trên không có gì che chắn của người đàn ông lọt cả vào đôi đồng tử đang kinh ngạc co rút của Mạc Quan Sơn.
Cả ngực, bụng và bả vai Vu Dịch đều gồ lên những vết sẹo lớn dài loằn ngoằn, dấu vết còn sót lại của những thương tích vô cùng nghiêm trọng.

Nhận ra cậu trai kia đang đứng chết trân trước mặt mình, Vu Dịch thoáng ngỡ ngàng một giây rồi ngay lập tức xoay lưng với lấy tấm áo sơ mi đang khoác trên lưng ghế tròng vội lên người.

Khoảnh khắc tấm lưng của y hướng về phía cậu, đập vào mắt Mạc Quan Sơn là vết tích khác còn có phần kinh khủng hơn những gì cậu vừa thấy.

Loang lổ xâm chiếm hầu như tất thảy diện tích phiến lưng rộng lớn, lan cả xuống cẳng tay là những mảng sẹo bỏng lồi lõm vô cùng nhức mắt. Mạc Quan Sơn mới chỉ nhìn qua đã cảm thấy kinh hãi đến bải hoải tứ chi. Vết tích của lửa thiêu còn đọng lại trên bàn tay phải y mà cậu vẫn thường thấy, so ra chỉ là một dấu vết nhỏ không đáng nói.
Người này, rút cục đã từng trải qua chuyện khủng khϊếp đến mức nào, cơ thể mới bị tàn phá đến thế… Chưa kể chân trái y còn bị tật, vĩnh viễn cũng không thể đi lại giống như người bình thường.

Mạc Quan Sơn dù chỉ nghĩ cũng không muốn nghĩ đến. Trái tim như chùng xuống giây phút ấy.

“Cất cái ánh mắt thương hại ấy của cậu đi.” Vu Dịch vừa gài nút áo, vừa thoáng nhíu mày nhìn cậu. “Sao cậu vào mà không gọi cửa? Cũng chưa đến giờ mang trà lên.”

Ngữ khí của y rõ ràng đang tức giận.

“Trợ lý Trần sợ ngài dính mưa cảm lạnh, đã dặn dò tôi mang trà nóng lên cho ngài.” Mạc Quan Sơn vội vàng phân trần trong lúc mang ánh nhìn dứt khoát rời khỏi cơ thể y.

Cậu vô cùng bối rối, cảm thấy như mình vừa vô tình xâm phạm vào bí mật rất đỗi riêng tư và đau đớn của người đối diện, và cho dù cậu hoàn toàn không cố ý, cảm giác tội lỗi vẫn cứ thế dâng lên như sóng trào.
“Ngài Vu, những vết thương đó… là sao?”

Mạc Quan Sơn khoảnh khắc ấy như thể chẳng cách nào điều khiển nổi tâm trí, miệng cứ thế buông xuống một câu hỏi cậu biết rõ mình không nên đề cập. Chẳng ngờ người kia lại dịu giọng bình tĩnh trả lời, nét giận giữ trong âm điệu dường như đã không còn.

“Nếu tôi nói là tôi không biết, cậu có tin không?”

“Không biết vì sao mình bị thương sao…?” Mạc Quan Sơn nhíu chặt đôi mày.

“Tôi là đứa trẻ không cha không mẹ bị bỏ rơi ở nhà thờ. Khi họ nhặt tôi về, tôi gần như đã chết rồi, khắp cơ thể đầy máu me, chân trái cũng đã gãy đôi.”

“Dù nghe có vẻ kinh khủng thật, nhưng tôi thực ra lại chẳng nhớ gì về cảm giác đau đớn khi ấy. Hồi đó tôi còn quá nhỏ để có thể ghi nhớ bất cứ điều gì.”

Vu Dịch đủng đỉnh tiến về phía bàn khách, thân người cao lớn hiên ngang chậm rãi ngồi xuống sofa. Y cầm chiếc khăn bông, cử chỉ đặc biệt ung dung lau lau mái đầu còn ướt nước của mình. Mái tóc lúc nào cũng chải chuốt gọn gàng của y lúc này buông rũ xuống trán, mang theo hương bạc hà the lạnh vương vất quanh quẩn trải ra khắp không gian.
Đến cả mùi hương lành lạnh này cũng là hương thơm cậu từng rất nhiều lần ngửi được trên những lọn tóc đen loà xoà hơi rối của Hạ Thiên, tinh tế ướp xuống cả cổ, vai và gáy hắn. Dẫu biết chỉ là một sự trùng hợp, dầu gội hương bạc hà vốn là loại được nhiều đàn ông ưa chuộng, trái tim vẫn không tránh khỏi hẫng mất một nhịp dài khi bắt gặp.

Vu Dịch sau khi đã lau đầu xong liền vắt chiếc khăn bông lên lưng ghế sofa, y hơi cúi đầu khẽ lùa những ngón tay thon dài vào rũ tóc rồi vuốt ngược ra đàng sau, dáng vẻ vô cùng quyến rũ mị hoặc. Y nâng đôi mắt thâm sâu tĩnh lặng nhìn thẳng vào cậu, mục quang tối sẫm mang theo tư vị hơi lạnh lẽo cùng mê lực tản mác khiến lòng người điêu đứng.

“Lớn lên với cơ thể tật nguyền thực ra cũng không phải điều gì quá kinh khủng, bởi bản thân sớm đã quen rồi. Cậu cũng đừng tội nghiệp tôi quá, tôi ngại lắm.”
Nói đến đây, khoé môi y cong lên thành một hình bán nguyệt. Đối diện với áng cười có phần bông lơn trào phúng ấy, Mạc Quan Sơn chẳng hiểu vì sao lại thấy đau lòng.

“Những vết bỏng đó, nhìn thế nào cũng là mới hình thành trên da, nếu không sẽ không còn ửng đỏ đến doạ người như vậy.” Mạc Quan Sơn im lìm một lúc rồi nói, giọng điệu rõ ràng mang hàm ý buộc tội người kia nói dối, khuôn mày nhạt màu cũng bất giác mà nhíu lại.

Vu Dịch chỉ nhàn nhạt cười. “Vết bỏng thì đúng là còn khá mới so với những thương tích cũ. Sáu năm trước, văn phòng tôi làm việc ở Zurich không may vướng vào một vụ cháy lớn. Có một người chết, một người bị thương nặng. Và cái người bị thương nặng đó là tôi.”

Mạc Quan Sơn nghe người đối diện điềm nhiên nói về tai nạn suýt chết của bản thân, lại cảm thấy ngữ khí ung dung hệt như đang kể một câu chuyện vô thưởng vô phạt vừa nghe được trên bản tin thời sự, sống lưng cậu bất giác ớn lạnh.
“Để tôi đoán nhé, ngài bị bỏng nặng bởi cố sống cố chết nán lại trong đám cháy vớt vát những dữ liệu quý báu của công ty phải không?”

Vu Dịch bật cười thành tiếng. “Xem ra cậu thật hiểu tôi đấy, cậu Mạc. Nếu hôm đó cố giữ mạng mà chạy ra ngoài an toàn cùng với những người khác, giờ này Vu Dịch tôi có lẽ cũng chưa leo nổi lên ghế chủ tịch của Vu Chính đâu.”

“Trên đời này, thứ gì cũng mang theo cái giá nhất định. Cao thấp đều có đủ. Kẻ nào đủ liều lĩnh trả giá cao mới có thể nắm được những gì người khác chỉ dám đứng từ xa thèm muốn.”

“Tập đoàn Vu Chính là thứ mà đến dũng khí để thèm muốn cũng không phải kẻ nào cũng có. Cậu thấy thế có phải không?”

Mạc Quan Sơn nghe y nói, không đáp cũng không nhìn. Cậu dù đã quá quen với ngữ điệu nhàn nhạt lạnh lẽo như muốn ném người ta vào hầm băng này của y, vẫn không thể ngăn bản thân cảm thấy người đang ngồi trước mặt quả thực đáng sợ đến run người. Vì mục đích của bản thân mà đến cái chết cũng không mảy may sợ hãi. Dân kinh doanh lẽ nào đều là những kẻ máu lạnh đến sinh mạng của chính mình cũng có thể rẻ rúng như vậy hay sao?
Vu Dịch không buồn nhìn cậu, y với tay nhấc lên ấm trà rồi đủng đỉnh rót đầy vào tách. Hương thơm dịu dàng của cam Bergamot trong vị trà nhanh chóng lan toả, nhè nhẹ ướp vào khứu giác, khiến tâm tình Mạc Quan Sơn giãn ra đôi chút.

“Cậu ngồi đi, uống xong tách trà rồi xuống.”

Y đặt xuống ngay ngắn trên mặt bàn hai tách trà thơm lừng, khe khẽ đẩy một tách về phía cậu.

Mạc Quan Sơn thoáng tần ngần vài giây, sau cùng cũng ngồi xuống đối diện y. Cậu nâng tách trà lên miệng thổi nhẹ vài hơi rồi kề môi nhấp một ngụm nhỏ.

“Vậy… Mỗi ngày ngài đều phải uống thuốc sau khi ăn trưa, là bởi những thương tích đó đến giờ vẫn còn đau sao?”

Vẫn chưa đành lòng buông xuống chủ đề mà bản thân đã đề cập, Mạc Quan Sơn hỏi thêm một câu. Bị đôi mắt dài sâu thẳm của Vu Dịch nhìn đến lòng dạ bất ổn, cậu bèn ngại ngùng phân trần.
“Tôi cần phải biết cặn kẽ để sau này có thể phục vụ ngài tốt hơn, ngài không thể ăn gì uống gì, cần kiêng khem những gì, chẳng phải tôi là người nên biết rõ nhất sao? Trợ lý Trần hôm trước còn bảo tôi, sau này chuyện thuốc thang của ngài tôi cũng nên để ý một chút.”

Đôi đồng tử xám tro của Vu Dịch le lói một ý cười. Y nói, giọng điệu mang theo chút trào phúng.

“Cậu Mạc, cậu xem ra cũng biết xót thương chủ tịch của mình quá đi chứ. Thế mà bấy lâu nay tôi còn tưởng cậu ghét tôi lắm cơ đấy.”

“Tôi làm gì mà dám ghét chủ tịch.” Mạc Quan Sơn hơi nhăn trán, đáp. “Ngài là người trả lương cho tôi, tôi tốt hơn hết vẫn là nên phục vụ ngài cho tốt. Tôi dù có ngu ngốc đần độn thật, nhưng cũng biết cái gì có lợi cho mình.”

Vu Dịch hơi nghiêng đầu, chỉ khẽ cười mà không trả lời cậu. Y lặng thinh một hồi, nhấp thêm đôi ba ngụm trà rồi chẹp miệng, chầm chậm trả lời câu hỏi khi nãy của Mạc Quan Sơn.
“Chỉ là thuốc bổ thông thường thôi. Uống để cải thiện sức khoẻ. Cậu đừng để tâm, lo nấu ăn cho thật ngon là được rồi.”

Mạc Quan Sơn khe khẽ cúi đầu, một hồi liền ngẩng lên nhìn thẳng Vu Dịch mà hỏi.

“Chủ tịch, ngài thích ăn gì?”

Câu hỏi này dường như không nằm trong phán đoán, Vu Dịch khẽ nhướn đôi mày kiếm, mất vài giây chăm chú nhìn cậu rồi chớp mắt hỏi. “Thích ăn gì ư?”

“Đúng! Tôi cần phải biết ngài thích ăn gì thì mới nấu cho ngài ăn được chứ.”

“Tôi không ăn hải sản và đồ cay nóng, còn lại…”

“Tôi không hỏi ngài không ăn được thứ gì, tôi muốn biết ngài thích ăn cái gì.” Mạc Quan Sơn hơi bất bình sẵng giọng hỏi. “Đừng nhắc lại những điều giám đốc nhân sự đã lải nhải mãi với tôi nữa.”

Vu Dịch lần đầu tiên bị nhân viên cao giọng nói vào mặt như vậy, y không thấy bực bội, trái lại cảm thấy có phần tức cười. Sau một hồi suy nghĩ, y cực nhọc lắm mới trả lời được cậu.
“Liệt kê ra cũng thật khó… Để xem nào, tôi thích rau xanh cùng các loại nấm, đặc biệt là nấm hương. Tôi cũng có thể ăn cá, chỉ không ăn được các loại động vật biển thân giáp. Thịt gà bò gì cũng ăn. Thực ra tôi không kén chọn lắm đâu, cho nên cậu cũng đừng đặt nặng vấn đề này quá.”

“Được, tôi hiểu rồi. Vậy, chủ tịch, tôi xin phép.”

Cậu nhanh chóng đứng dậy chào rồi rời khỏi phòng Vu Dịch, cái đầu nhỏ lởm chởm tóc suy nghĩ rất chộn rộn.

Ngày hôm sau, khi đẩy bữa trưa lên phòng chủ tịch, Mạc Quan Sơn còn cẩn thận mang theo một tờ giấy. Đợi Vu Dịch ăn uống lau miệng xong xuôi, cậu mới đặt tờ giấy ngay ngắn xuống mặt bàn.

“Đây, chủ tịch, ngài xem đi.”

“Cái gì vậy?” Vu Dịch thoáng ngạc nhiên, hơi nhướn mày đọc những dòng chữ viết tay bằng mực đen rất nghiêm chỉnh trên nền giấy trắng phau.
Dòng tiêu đề được viết rất to đậm đập vào mắt, khiến y trong vài giây ngẩn người.

“ĐỒ ĂN ĐẶC BIỆT DÀNH CHO CHỦ TỊCH”

Phía dưới là khoảng 50 tên món ăn được đánh số thứ tự cẩn thận. Tất cả đều là những món được chế biến từ các loại cá, thịt, nấm và các loại rau xanh, tuyệt đối không có hải sản cùng những thứ cay nóng, có vẻ đã được sàng lọc kỹ càng trước khi tổng hợp.

Mạc Quan Sơn loay hoay móc trong túi áo ra một chiếc bút dạ màu đỏ, đặt xuống trước mặt Vu Dịch, vẻ mặt rất chân thật nhìn y rồi nói.

“Ngài dùng bút này tích vào những món ngài thích ăn cho tôi. Từ ngày mai tôi sẽ lần lượt làm cho ngài ăn.”

Như thể sợ người kia không hiểu mục đích của việc làm này, cậu thêm một câu lý giải. “Phải ăn thứ mình thích thì mới ăn nhiều được. Ăn nhiều thì mới khoẻ được.”
Vu Dịch không hiểu tại sao lại cảm thấy mình như một đứa nhóc đang được người lớn dỗ dành cho ăn, “ăn nhiều thì mới khoẻ được, mới chóng lớn được” chẳng phải là câu cửa miệng của các cô bảo mẫu dành cho mấy đứa trẻ biếng ăn hay sao?

Y nhịn không nổi, bật cười thành tiếng. “Mạc Quan Sơn, cậu quả thực nghiêm túc đến thế này…”

“Hôm qua tôi vừa nói là tôi ăn uống không kén chọn gì hết. Cậu làm sao phải nhọc công quá vậy?”

Cái trán của Mạc Quan Sơn nheo tít lại, cảm thấy người kia giống như đang cười nhạo tâm ý của mình, cậu thoáng phật lòng, cúi người cầm lên cây bút nhồi vào bàn tay Vu Dịch.

“Tôi nhận của ngài mỗi tháng cả đống tiền, bỏ công sức ra làm cho tận chức trách của bản thân thì có gì buồn cười chứ? Chưa kể, chủ tịch, ngài ăn ít như vậy, cuối tháng lỡ như tụt mất lạng nào, tôi bị khiển trách, rồi bị trừ lương thì sao? Tôi có ngu đâu!”
“Mau, viết cho tôi! Mau lên! Đừng cười nữa!”

“Chủ tịch Vu! Đừng có cười nữa!”

“Rồi, rồi! Tôi không cười nữa, không cười nữa!”

Vu Dịch cầm lên chiếc bút đỏ, húng hắng ho khan một hồi rồi chăm chú đọc tên những món ăn đã được viết rất rành mạch trên nền giấy, khoé miệng vẫn chưa tan hết áng cười.

Y dùng đầu bút lướt qua một lượt những cái tên, lần lượt chậm rãi tích từng món ăn, thi thoảng lại ngẩng lên hỏi Mạc Quan Sơn “món này chế biến ra sao?” rồi lại cặm cụi cúi đầu tiếp tục lựa chọn.

Được một lúc, tờ giấy Mạc Quan Sơn đưa đã chi chít vết mực đỏ. Cậu nhận lại danh sách món ăn từ tay Vu Dịch, hài lòng đọc qua một lượt rồi gập lại nhét vào túi áo trắng tinh. Trước khi ra khỏi phòng, cậu còn cẩn thận dặn dò y uống thuốc đúng giờ, không quên nói rằng đó là do trợ lý Trần đặc biệt căn dặn, cậu chỉ truyền đạt lại mà thôi.
Đợi cho bóng cậu trai kia khuất hẳn, Vu Dịch mới ngả người ra lưng ghế thư giãn một hồi, y xoay đầu đưa ánh nhìn hướng thẳng khung cửa kính lớn, ngắm nghía cảnh sắc đô thị sầm uất rộn ràng bên ngoài, cặp mắt sẫm màu che giấu từng tầng suy tư sâu thẳm.

Khi ấy, bầu trời bên ngoài trong xanh và đầy nắng hanh hao, y lặng người trong căn phòng bốn phía đều im lìm, quan sát xe cộ nối đuôi nhau lao trên những cây cầu vượt thành một dòng chảy đều đặn tẻ nhạt bên dưới.

Đã dặn lòng phải giữ khoảng cách với người kia, tuyệt đối giữ khoảng cách, ấy vậy mà vẫn không ngăn được bản thân ngày càng gần gũi hơn với cậu, vì cậu mà thoải mái bày tỏ bản thân, vì cậu mà vui vẻ, cũng vì cậu mà buồn bực…

Có rất nhiều thói quen tưởng như đã ăn sâu vào cốt tuỷ, qua nhiều biến cố đến vậy, y nói bỏ liền bỏ được. Ngược lại, cũng có rất nhiều thói quen những tưởng đã bỏ được, cuối cùng lại phát giác từ khi nào kết thành chấp niệm thật sâu trong tâm trí, bất luận cố gắng ra sao cũng không cách nào gỡ xuống.
Y bỗng thấy mình kém cỏi làm sao. Giống như đã cầm chắc trong tay một ván bài, lại không thể tự mình định đoạt đường đi nước bước.

Nụ cười của người kia, đôi mắt nhạt màu ẩn chứa buồn thương thăm thẳm ấy khiến tâm tình y mờ mịt, chẳng thể rành rọt nổi bản thân đến tận cùng là nên hay không nên làm gì, chỉ biết cứ thế từng bước tiến gần hơn về phía cậu, cũng muốn dang rộng vòng tay bảo hộ cậu trong lòng.

Thế nhưng, hiện tại y không đủ lực, dù muốn cũng đã không cách nào quay đầu nổi. Chỉ có thể tự mình căn dặn bản thân thêm một lần…

Tuyệt đối không thể lấn sâu hơn. Không thể để chính mình trầm luân hơn nữa.

Vu Dịch cúi đầu thật thấp, khe khẽ cười, tiếng thở dài não nề nhẹ buông trong không gian lặng lẽ. Y mân mê thành ly tinh xảo, cảm nhận hơi nóng của trà từng chút một biến thành hơi khói quẩn quanh nhạt nhẽo…
—-

Thẳng đến nửa tháng sau, mỗi ngày Vu Dịch đều được phục vụ một món khác nhau, đúng như lời “bếp trưởng Mạc” đã hứa.

Ngày nào cũng vậy, Mạc Quan Sơn rất đều đặn đúng giờ tự mình mang đồ ăn trưa lên cho y, đợi y ăn xong rồi dọn dẹp sạch sẽ, không quên hỏi y cảm nhận thế nào, có cần thêm thắt bất cứ gia vị gì hay không. Và lần nào cũng thế, Vu Dịch trước khi gập gọn chiếc khăn lau miệng đặt trả lại vào khay, đều mỉm cười nhẹ nhàng nói với cậu một lời gọn ghẽ “ngon lắm”.

Dần dà, Mạc Quan Sơn cảm thấy lời nói đó giống như một loại thủ tục cần có giữa hai người. Lòng cậu chộn rộn tự hỏi liệu người kia có đang ngợi khen thật lòng, rồi lại tự gõ đầu trách móc bản thân bởi suy nghĩ ấy.

Hôm nay cũng chẳng phải ngoại lệ. Sau khi cúi chào Vu Dịch và đẩy xe khỏi phòng y, Mạc Quan Sơn đứng tần ngần ở dãy hành lang sáng choang, âm thầm tự chửi rủa bản thân.
“Rút cục mày bị cái quái gì vậy Mạc Quan Sơn?”

“Mắc mớ gì cứ phải lấn cấn chuyện anh ta khen thật lòng hay không? Không chê bai đòi trừ lương là được rồi! Mày cầu toàn cái gì chứ?”

Nghĩ đến đây, cậu sực nhớ ra chuyện quan trọng vốn định xin phép y từ đầu, liền tức tốc quay ngược trở lại căn phòng chủ tịch, gõ gõ hai tiếng rồi mới dè chừng thò đầu qua kẽ cửa.

“Chủ tịch, tôi suýt thì quên mất việc này… Ngày mai mẹ tôi phẫu thuật ghép gan rồi. Tôi có thể xin nghỉ vài ngày ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ được không? Đơn nghỉ phép tôi đã gửi giám đốc nhân sự từ tuần trước.”

“Qua độ 4 ngày gì đó, khi tình trạng mẹ ổn định hơn, tôi sẽ nhờ người khác trông chừng và quay lại với công việc. Tôi đã căn dặn người nấu bữa trưa cho ngài theo thực đơn lên sẵn, còn…”
“Được rồi.” Vu Dịch ngắt lời cậu, ngữ điệu chậm rãi ôn tồn. “Cậu nghỉ một tuần đi. Cũng không cần phải lo lắng chuyện ở công ty, nhân sự bếp trước khi cậu tới vẫn hoạt động rất tốt, không đến nỗi vắng cậu mấy hôm mà cho tôi ăn cơm khê gạo sống đâu.”

“Gửi lời hỏi thăm của tôi đến mẹ cậu. Thực lòng, tôi rất mong buổi phẫu thuật tiến hành thuận lợi.”

“Cảm… Cảm ơn ngài.”

Dù biết những điều tử tế dịu dàng xuất phát từ miệng Vu Dịch chẳng qua đều là những lời xã giao dân kinh doanh như y thuộc nằm lòng, Mạc Quan Sơn vẫn không thể tự nhắc bản thân đừng nương vào đó mà cảm kích khôn nguôi.

Cũng giống như, mỗi lần được y nâng lên khoé miệng khen ngợi bằng một lời tán dương rõ ràng vô cùng rập khuôn, cậu cũng đều cảm thấy tâm can giãn ra. Và, trong khoảnh khắc thoáng qua, có thể cũng chỉ là do cậu tự huyễn hoặc, nhưng Mạc Quan Sơn đã nghĩ mình nhìn thấy đôi đồng tử sậm màu kia ánh lên một tia hài lòng rất thật.
Cậu phát giác, bản thân từ khi nào đã luôn hy vọng người kia sẽ không ngừng dùng ánh mắt đó nhìn về phía mình. Đồng thời, cũng đã vô thức mà buông xuống từng tầng cảnh giác dày đặc cậu vẫn luôn hướng về y những buổi ban đầu.

Lẽ nào chỉ vì y mang trên gương mặt đôi mắt đã từng theo cậu đi vào hồi ức rất nhiều năm? Hay bởi vì lý do gì khác?

Rốt cuộc là vì đâu, Mạc Quan Sơn lúc này suy nghĩ trong đầu cũng chẳng cách nào tường minh nổi nữa…

—-

Cuộc phẫu thuật ghép gan diễn ra lâu hơn Mạc Quan Sơn tưởng tượng. Sau suốt 5 giờ đồng hồ ngồi chôn chân ngoài hành lang trắng toát, cậu gần như đã vô thức mà gặm mòn hết móng tay của mình.

Di Lập nhồi vào tay cậu ly trà ấm, không ngừng vỗ vai cậu trấn an, dù rằng Mạc Quan Sơn biết tâm tình anh cũng chẳng hề tốt hơn cậu.
“Xin lỗi, Lập.” Mạc Quan Sơn nói trong lúc đang vặn vẹo những ngón tay vào nhau.

“Vì cái quái gì vậy?” Di Lập quay ngoắt sang cậu, vẻ mặt hết sức bàng hoàng.

“Tôi biết anh không thích bệnh viện. Bố anh qua đời vì bệnh ung thư, chắc hẳn đối với anh nơi này mang rất nhiều kỷ niệm không hay… Ấy thế mà, suốt cả nửa năm qua, anh thường xuyên phải vì mẹ con tôi mà lui tới đây thường xuyên như cơm bữa.”

Di Lập phất tay một cái, vẻ mặt vẫn cà lơ phất phơ như thường. “Chẳng ai là có kỷ niệm hay trong bệnh viện cả, Tóc Đỏ! Cậu thôi suy nghĩ linh tinh đi được rồi đấy! Sao cứ phải tính toán với tôi làm gì?”

Mạc Quan Sơn mỉm cười, cong cong đôi mắt thành một hình lưỡi liềm tuyệt đẹp. “Anh thật tốt với tôi, Lập. Dù tôi đã nói điều này nhiều rồi, vẫn muốn một lần nữa cảm ơn anh.”
“Ơn nghĩa cái gì. Gan của thím chẳng phải do tôi hiến, tiền phẫu thuật cũng chẳng phải do tôi lo. Mỗi trốn việc vác mặt đến đây ngồi hễu ra đợi cùng cậu, có cái gì khó khăn đâu mà phải cảm ơn?”

“Mà…” Di Lập xoay xoay thân chiếc cốc trong tay. “Cái người hiến gan cho thím Hương ấy, thực sự không để lại danh tính hả?”

Đợi người kia gật đầu, Di Lập mới thoáng chẹp miệng. “Trên đời này, kể cũng có nhiều người tốt ghê.”

Mạc Quan Sơn ừm nhẹ trong họng, cậu sớm đã biết chẳng thể nào gặng hỏi cho ra thông tin của người tốt bụng giấu mặt ấy, cũng đã định bụng sẽ gửi bác sĩ điều trị một món quà cho người này. Chỉ là, cậu tạm thời chưa thể nghĩ ra nên tặng cái gì cho ý nghĩa lại không quá phô trương mà thôi.

Cuộc phẫu thuật dù tốn nhiều thời gian nhưng lại thành công ngoài mong đợi. Phan Tịnh Hương sau khi hồi tỉnh dù chưa thể ăn uống được nhiều nhưng thần sắc trái lại rất tốt, cũng không có dấu hiệu gì của việc đào thải lá gan mới. Bác sĩ nói, chỉ sau khoảng một tuần bà liền có thể về nhà, tất nhiên vẫn phải kiêng khem, theo dõi, dùng thuốc đều đặn và ghi nhớ lịch tái khám.
Mạc Tư Vũ khi nghe con trai báo tin đã vui mừng đến mức nghẹn lời. Trong trí nhớ của Mạc Quan Sơn, ông hoàn toàn không phải một người mau nước mắt, nhưng khoảnh khắc đó, cậu biết ông đã khóc.

Ngày thứ năm sau cuộc phẫu thuật, Kiến Nhất và Triển Chính Hi nhân dịp cuối tuần cũng đánh một chuyến xe đến Thiên Tân thăm bệnh, không quên mang theo lỉnh kỉnh rất nhiều quà cáp biếu tặng. Phòng bệnh đơn bạc của Phan Tịnh Hương nhờ sự có mặt của đôi bạn trẻ mà rộn ràng tươi vui hẳn lên.

Trong đống quà của Kiến Nhất, Mạc Quan Sơn không ngờ có cả phần dành cho Di Lập, là một chiếc thắt lưng da bản to màu nâu sẫm cực kỳ đẹp mắt, thương hiệu do chính Kiến Nhất tạo dựng, được đựng ngay ngắn trong chiếc hộp gỗ vuông vức toả ra mùi thơm dìu dịu. Phàm là người tinh tường, chỉ cần liếc mắt liền nhận ra đây là hàng đặc biệt cao cấp. Lúc Di Lập trợn trừng mắt nhìn cậu ta kinh ngạc, chỉ thấy Kiến Nhất đưa ngón tay gại gại sống mũi, cái miệng hơi bĩu ra.
“Cho thì nhận đi, thắc mắc nhiều làm gì? Dù sao, thời gian qua anh cũng đã vất vả vì thằng bạn tôi nhiều rồi. Tôi có mù đâu mà không thấy?”

“Cho anh!” Kiến Nhất quẳng chiếc hộp vào lòng Di Lập, cách thức tặng quà nhìn sao cũng thấy thật thô thiển lỗ mãng. “Cầm đi!”

Di Lập dù chỉ một chút cũng không để ý thái độ bố đời của Kiến Nhất, anh nhặt chiếc hộp lên ngắm nghía, đôi mắt sậm màu ánh lên tia vui thích không thể kìm nén. “Cho thì lấy luôn chứ sợ gì? Đa tạ Kiến đại nhân, đa tạ!”

Mạc Quan Sơn nhìn thế nào cũng thấy chiếc thắt lưng này quả thực đẹp mắt. Cậu chỉ ngón tay vào nó rồi hỏi, vẻ mặt sáng bừng. “Kiến Nhất, cái này nam hay nữ đều đeo được đúng không?”

“Đúng, ngài Kiến đây là chuyên gia về mảng thiết kế đồ unisεメ đó cưng! Cái thắt lưng đó hiện đang là hàng bán cực chạy, phiên bản giới hạn, cháy khét lèn lẹt chẳng còn chiếc nào đâu đó! Nam nữ gì nhìn thấy em nó cũng đều đê mê quên lối về.”
Lúc đó, nếu như Triển Chính Hi không huých nhẹ vào mạn sườn cậu, có lẽ Kiến Nhất sẽ tiếp tục lải nhải không ngừng về độ hot hit của siêu phẩm mà cậu ta tạo ra.

“Cho tao đặt thêm một chiếc thế này, được không?”

“Làm gì? Mày thích tao có thể cho mà? Nhưng chắc phải đợi sản xuất đợt 2 nhé, vì vừa hết hàng rồi.”

“Không, tao sẽ mua. Tao muốn đem tặng một người.”

Di Lập thoáng xịu mặt, ngữ điệu có chút hờn dỗi hướng về cậu mà nói. “Tặng ân nhân hiến gan phải không? Tôi biết ngay mà. Cứ tưởng được đeo cái thắt lưng hàng thiết kế độc nhất vô nhị đất Thiên Tân, cuối cùng lại phải “đụng hàng” với ân nhân của cậu à?”

Mạc Quan Sơn gãi gãi đầu cười trừ. “Tôi quả thực không nghĩ ra cái gì khác để mang tặng người ta nên…”

“Thôi, cầm đi!” Di Lập không ngần ngại giúi luôn hộp thắt lưng vào tay cậu. “Mang tặng người ta cái này đi! Bao giờ có hàng mới, tôi đòi Kiến Nhất sau cũng được mà!”
Mạc Quan Sơn thoáng tần ngần. “Nhưng đây là quà của anh…”

“Dào ôi, tôi lấy trước hay sau thì đều như nhau thôi mà. Cầm đi!” Di Lập lại phẩy tay, áng cười bông lơn treo trên khoé miệng tuyệt mỹ. “Ngài Kiến đây chắc không quịt mất quà của tại hạ đâu nhỉ?”

Kiến Nhất nguýt dài. “Còn xem thái độ anh đã! Sau này đi nhậu đừng có sát phạt Triển Hi Hi nữa! Lần trước uống với anh xong Hi Hi gục mất 2 ngày không lết nổi khỏi giường đấy thằng khốn!”

Di Lập bấm bụng cười, cố nén tiếu ý tràn lan trên nét mặt, anh đè thấp giọng, ghé sát vào tai Kiến Nhất. Âm lượng rất nhỏ, tránh để Phan Tịnh Hương nghe được.

“Cậu ta không xuống nổi giường, sao cậu lại trách tôi được? Cố nhớ lại xem đêm hôm đó cả hai say rượu có lỡ làm gì đó quá sức không?”

Kiến Nhất dù độ mặt dày trong thiên hạ khó có ai bì kịp, khoảnh khắc đó cũng đỡ không nổi mà vụt đỏ mặt tía tai. Cậu chỉ tay vào mặt Di Lập liến thoắng chửi rủa. “Mẹ nhà anh chứ! Di Lập, anh vô liêm sỉ như thế là muốn nhắc tôi quịt luôn cái thắt lưng đúng không?”
Rồi, cũng trầm giọng xuống rất kiểu cách, cậu ta bắc miệng vào tai Di Lập thì thào. “Anh nhắc thì tôi mới nhớ, đêm hôm đó đúng là chúng tôi có chút… A a a a a đau!! Đau!! Triển Hi Hi, bỏ ra đi, đau quá!”

“Nói to lên một chút nữa xem?” Triển Chính Hi dù vành tai cũng đã rần rật đỏ lên, nhưng biểu cảm gương mặt gần như không biến sắc. Ngón tay kẹp chặt vành tai con người vô liêm sỉ kia dồn sức siết mạnh.

Kiến Nhất chỉ biết kêu oai oái, bộ dáng vô cùng khổ sở mà xin lỗi tới tấp. Mãi một hồi sau mới van xin được người kia buông tay, vành tai cũng thiếu chút nữa là đứt ra rồi.

Thấy Di Lập ôm bụng cười ra rả, Triển Chính Hi liền một đạp đạp đổ chiếc ghế đơn anh đang ngồi. “Cả anh nữa, Lập! Đừng tưởng tôi không dám đập cảnh sát!”

Di Lập vừa đưa tay gạt nước mắt trào trên khoé mắt, vừa bày ra một dáng vẻ hối lỗi hết sức giả tạo. “Được rồi, được rồi, tôi hứa lần sau sẽ đề cập đến chuyện này khi không có mặt cậu! Làm quái gì mà căng?”
Mạc Quan Sơn đã phải nhảy vào can thiệp kịp thời, nếu không lúc đó có lẽ Triển Chính Hi đã phang luôn cả cái cặp lồng vẫn còn đựng cháo nóng sực vào đầu tên vô sỉ mặt dày Di Lập rồi.

Khi căn phòng đang rộn lên tiếng cười xen lẫn cả tiếng quát chửi đá xéo nhau của đám bạn, thì cánh cửa trắng đột ngột bị kéo ra. Thân ảnh người đàn ông cao lớn đứng chắn sừng sững trước cửa thu về toàn bộ ánh nhìn của những người đang có mặt trong phòng.

Di Lập không mất đến nửa giây để xác định danh tính người đàn ông đó – người anh đã phải cật lực “cậy nhờ quan hệ” để mang về vài mẩu thông tin ngắn ngủn chẳng lấp đầy nổi một trang A4.

“Vu Dịch.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.