Chuyến tàu tốc hành cuối cùng trong ngày vừa cập bến sân ga Bắc Kinh, người ta thấy một chàng trai trẻ hớt hải chật vật lách người qua đám đông, khuôn mặt trắng bệch hiện diện rõ vẻ sợ hãi hoảng loạn, khoé mắt cậu vằn đỏ, bàn tay run rẩy gắt gao nắm chặt chiếc điện thoại.
Mạc Quan Sơn guồng chân chạy như một kẻ mất trí trên đường. Cậu chẳng thể nhớ nổi mình đã va vào những ai và nghe thấy tiếng người lao nhao chửi rủa từ đâu vọng về, chỉ cảm thấy dường như dây thần kinh nào đó trong đầu bị kéo căng đến đau buốt, kìm hãm toàn bộ mạch suy nghĩ của cậu.
Trong lòng như có cái gì đó đứt phựt, lồng ngực co thắt từng cơn nặng nhọc.
Cậu nghe tiếng khóc bi thống của Mạc Uyển Vân vọng lại từ xa xăm, văng vẳng bên thính giác đặc quánh.
“Hạ Thiên chết rồi, Quan Sơn… Anh ấy chết rồi…”
“Cả người và xe lao xuống vực, nổ tung… Thậm chí cả xác của anh ấy cũng không còn nguyên vẹn nữa. Chẳng còn lại gì ngoài một thi thể cháy đen.”
“Chẳng còn lại gì hết…”
Mạc Quan Sơn đã ấn chặt điện thoại vào tai, nỗi kinh sợ xuyên thẳng vào tận tâm can cậu khi nghe những điều ấy. Trái tim trong lồng ngực cơ hồ như muốn ngừng đập. Cảm giác đau đớn bất thần vỡ ra trong trí não tê dại, dội lại qua bóng tối nhập nhoạng, lạnh lùng khốc liệt như một tiếng súng nổ đanh và ngắn.
“Không không không không không.” Mạc Quan Sơn điên cuồng tự nhủ trong lòng. “Không thể nào!”
“Dối trá! Tôi không tin! Dù thế nào thì trò đùa này cũng đi quá giới hạn rồi, Hạ Thiên…”
Thế rồi, chẳng nghĩ nổi thêm bất kể điều gì, cơ thể cậu tự động lao khỏi căn hộ của hai mẹ con.
Cậu thấy mình chạy, chạy như một kẻ mất trí điên loạn trên con dốc dài dẫn đến Hạ phủ. Không khí vương vất mùi vị một cơn mưa lớn đang trờ tới. Cây cối hai bên đường rung lắc dữ dội trong gió thốc, khắc những hình thù đen thẫm lên nền trời màu chàm. Tiếng gió phần phật lạnh căm thổi bên tai, gió tạt vào gương mặt cậu từng đợt buốt giá.
Bác tài xế taxi khi nãy vừa chạy lên nửa con dốc đã bỏ cậu lại, ông e sợ cơn giông đang đến. Mạc Quan Sơn đã không nài ép thêm lời nào, dứt khoát xuống xe dồn hết sức bình sinh hướng thẳng phía trước chạy một mạch.
Chạy ngược chiều gió thổi. Chạy thục mạng. Chạy điên cuồng…
Bước chân dồn dập trên nền đất sỏi đá, tốc độ như thể đang đánh cược cả cuộc đời.
Bóng tối dần tràn về phủ ngợp không gian, trùm lên cánh cổng lớn lạnh lẽo của Hạ phủ sắc ảm đạm chết chóc. Mạc Quan Sơn dường như chẳng thể điều khiển nổi bước chân mình. Tất cả những gì cậu có thể làm là liều mạng lao thẳng vào đám lính canh cao lớn vận âu phục đen đứng dàn hàng trước cổng. Tâm trí điên cuồng gào thét muốn gặp người bên trong, nhưng lời thốt ra lại nhuốm màu yếu nhược. Khoé miệng mấp máy đóng mở vội vàng, cuối cùng phát ra khỏi cuống họng khô rát chỉ là tiếng thều thào vô lực như tiếng thở, chẳng thể át nổi âm thanh gió rít ai oán rợp trời.
“Cho tôi vào… Làm ơn.”
“Cho tôi gặp Hạ Thiên. Làm ơn để tôi gặp anh ấy.”
“Xin các người…”
“Xin các người…”
Thân người cậu lập tức bị đám người kia cản lại, hai vai bị đè xuống, có người thô bạo bẻ ngoặt cánh tay cậu ra sau lưng. Hành động dứt khoát lạnh lùng, lời thốt ra lại càng lạnh giá.
“Xin thứ lỗi, Hạ phủ hôm nay có gia sự, sẽ bế quan không tiếp khách trong vòng một tuần, bất cứ ai cũng không thể vào. Mời cậu về cho. Nếu có việc gì, phiền cậu quay lại sau.”
“Buông ra! Tôi phải gặp Hạ Thiên! Buông tôi ra!”
Mạc Quan Sơn hét lớn. Từ sâu trong lồng ngực lan đến cảm giác đau đớn tê dại, hai mắt ngây ngẩn nhìn không chớp qua chấn song mạ vàng của cánh cổng kiên cố, tham lam cố gắng tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
Thế nhưng, lời của cậu đến tận cùng cũng chẳng ai nghe thấu.
“Hạ Thiên, anh ra đây! Hạ Thiên, mau ra gặp tôi!”
“HẠ THIÊN!!!”
Mạc Quan Sơn khản giọng gọi. Bàn tay vươn ra cố chấp níu lấy chấn song của cánh cổng, gắt gao nắm chặt. Hơi lạnh từ khối kim loại vô tri truyền vào lòng bàn tay cảm giác buốt giá xuyên đến tận tâm can. Cậu thấy giọng mình lạc đi trong tiếng rít gào cuồng nộ của cơn giông đang kéo đến. Hai chữ “Hạ Thiên” lặp đi lặp lại trong dòng suy nghĩ rối loạn.
Bóng đen lờ mờ xuất hiện rồi từng bước tiến lại gần khiến cậu lặng người. Đôi mắt mở to, thẫn thờ hướng thẳng dáng hình trước mắt mà ngây ngẩn nhìn.
Đồng tử màu tàn tro sâu thẳm, vừa lãnh đạm vừa ẩn chứa dịu dàng vô tận của những tháng năm về trước, ngay vào khoảnh khắc này hiện lên trước mắt Mạc Quan Sơn, khiến cậu sững sờ chết lặng. Dù là trong cơn mơ êm đềm hay ác mộng càn quấy, dù là lúc thanh tỉnh hay miên man thẫn thờ, đôi mắt ấy chưa một lần phai nhoà trong tiềm thức cậu.
Thời điểm bàng hoàng nhận ra đó không phải người cậu đang mong chờ, trong lòng Mạc Quan Sơn liền dâng lên một nỗi sợ hãi đến tê dại. Sợ rằng dù có đánh đổi cả sinh mạng, cũng chẳng cách nào tìm lại đôi mắt thân thuộc ngày đó nữa.
“Hạ Trình.” Cậu thều thào, cố vươn bàn tay qua chấn song lạnh, những đầu ngón tay xanh xao sượt qua chất vải mịn mượt như nhung của bộ vest đen tuyền khoác trên thân thể người đàn ông.
“Hạ Thiên… Hạ Thiên đâu?”
Hạ Trình lặng thinh không nói, biểu cảm gương mặt so với mọi khi dường như không hề khác biệt, thật khó để người đối diện đọc vị. Dù vậy, sắc diện có chút phờ phạc và đôi mắt màu tro không giấu nổi nét thẫn thờ mỏi mệt.
Anh nhìn Mạc Quan Sơn một hồi, sau cùng bèn chầm chậm lia mắt về đám thuộc hạ. Tên áo đen đang giữ chặt Mạc Quan Sơn vội vàng luống cuống buông cậu ra rồi vươn tay mở ra cánh cổng lớn nặng nề.
Mạc Quan Sơn gần như vồ lấy Hạ Trình, bàn tay bấu chặt lớp vải trên y phục anh. Khoé mắt cậu hoe đỏ, hơi thở dồn dập đứt quãng, khoé miệng run rẩy chắp nối mãi mới thành câu.
“Hạ Trình, Hạ Thiên đâu rồi? Cho tôi gặp anh ấy, ngay bây giờ…”
“Ngay bây giờ!”
Hạ Trình vẫn im lìm không hồi đáp. Không phải anh không muốn đáp, chỉ là tâm can đã chết lặng, kéo theo khoé miệng ngậm chặt chẳng cách nào cất nổi lời.
Giây phút đó, Mạc Quan Sơn nhận ra trong đáy mắt những tưởng sắc lạnh của anh là cả một nỗi đau hoang tàn khốc liệt. Bóng tối ảm đạm loang ra vây kín lấy người đàn ông, khiến thân ảnh vốn tuấn kiệt giờ khắc này nhuốm đầy vẻ lụn bại. Cậu bất giác run lên bần bật, đầu gối cơ hồ như muốn khuỵu xuống.
Mạc Quan Sơn bất thần siết chặt cánh tay Hạ Trình như nắm lấy sinh mệnh của chính mình, lực đạo mạnh đến nỗi khiến anh vô thức mà nhíu chặt đôi mày.
“Đi theo tôi, Mạc Quan Sơn.”
Cuối cùng cũng thấy anh khe khẽ lên tiếng.
“Đi gặp Hạ Thiên…”
“…một lần cuối cùng.”
—-
Trong suốt quãng đời từng trải qua biết bao tổn thương giày xéo đến hao mòn tâm trí, hết lần này đến lần khác, Mạc Quan Sơn những tưởng mình đã phần nào miễn nhiễm với đớn đau.
Nhưng không.
Cho dù gom tất thảy đau thương của cả đời dồn lại, cũng không sánh bằng một phần nỗi thống khổ bạo liệt mà tâm can cậu buộc phải gánh về, khoảnh khắc ngước đôi mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm di ảnh của người ấy giữa từ đường Hạ phủ không có nổi một bóng người.
Người con trai từng dành hết những tháng ngày niên thiếu đeo bám cậu dai dẳng đến phiền nhiễu. Người chẳng ngại ngần lao vào hiểm nguy cứu giúp cậu, vì cậu mà năm lần bảy lượt âm thầm nhận về biết bao thương tổn.
Kẻ mặt dày lúc nào cũng trưng ra bộ dáng vô sỉ, thản nhiên thốt ra những lời khiến tâm tư cậu khuấy động, nhưng chưa một lần ép cậu thừa nhận điều đó. Kẻ luôn vì cậu sẵn sàng từ bỏ mọi điều, thậm chí ngay cả sinh mạng của bản thân.
Kẻ mà cậu đã dồn toàn bộ nhẫn tâm, để nhất mực xua đuổi khỏi cuộc đời mình…
Hạ Thiên.
Hạ Thiên.
Hạ Thiên.
Hạ Thiên.
Mạc Quan Sơn nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt thân thuộc trên tấm di ảnh. Nhang khói mờ nhoà cuộn lên vương vất, phủ ngợp những đường nét đã án ngữ từ rất lâu trong tâm trí cậu.
Đôi mắt của người kia, trong trí nhớ của cậu, là đôi mắt ngạo nghễ lúc nào cũng ánh lên khí chất vương giả trời sinh, cao cao tại thượng, vừa ngông cuồng vừa không biết khuất phục. Mạc Quan Sơn tự hỏi, có phải khói nhang cay xè đã sinh ra ảo giác mơ hồ trước mắt? Nếu không, tại sao ánh mắt đó hiện tại nhìn xuống cậu qua tấm ảnh vô tri, lại tràn ngập đau thương khổ sở cùng oán hận sâu đậm chẳng thể phai nhoà?
Cậu chật vật đưa ra bàn tay, muốn tiến đến gần chạm lên gương mặt ấy, giữa chừng liền phát hiện ra toàn bộ thân thể mình đều đang kịch liệt run rẩy không thể kiểm soát.
Đôi tay rắn rỏi của Hạ Trình níu lấy cậu, vững vàng giữ chắc cả cơ thể liêu xiêu vô lực. Lời nói thốt ra từ khoé môi nhờn nhợt, dù đã gắng dồn vào toàn bộ trấn tĩnh, vẫn không giấu nổi đau thương ngập tràn.
“Tai nạn ô tô xảy ra hai ngày trước. Chiều nay vừa mới hoả táng và đưa tro cốt Hạ Thiên về Hạ phủ.”
“Xin lỗi… Lẽ ra tôi nên báo với cậu sớm hơn.”
Thấy cậu trai trước mặt im lìm không phản ứng, Hạ Trình trầm mặc buông tay, chẳng ngờ người kia lại gắt gao ghì chặt lấy tay áo mình, mạnh đến nỗi từ cẳng tay đột ngột truyền đến cảm giác đau nhói.
Mạc Quan Sơn ngẩng mặt lên, vành mắt ngầu đỏ vằn lên tia cuồng nộ căm phẫn.
“Anh đã nói với tôi, Hạ Thiên nhất định sống tốt… Anh đã hứa, chỉ cần tôi rời xa anh ấy, anh ấy nhất định sẽ sống cuộc đời cường đại ung dung, an nhàn tự tại.”
“Anh nói, cơ ngơi Hạ gia tất cả đều sẽ thuộc về Hạ Thiên, anh ấy chỉ cần quên đi tôi là có thể mãi mãi sống cuộc đời tốt đẹp như thế…”
“Còn nói không cần tôi xen vào, không cần tôi quan tâm. Tôi đã tin anh, Hạ Trình! Tôi đã vin vào những lời này của anh như một tấm phao, để tiếp tục chật vật khốn đốn sống tiếp chuỗi ngày không có anh ấy!”
“Và bây giờ, anh nói… anh ấy chết?”
Mạc Quan Sơn ngừng lại, cố ngăn tiếng nói của mình trở nên quá mức run rẩy, cuối cùng lại không chịu nổi mà gầm lên thật lớn.
“Chết ư?”
“ANH ẤY CHẾT Ư? HẠ THIÊN CHẾT RỒI Ư?”
“CON MẸ NÓ LÀM SAO LẠI NHƯ THẾ ĐƯỢC? ANH NÓI GÌ ĐI CHỨ, ĐỒ KHỐN??”
“NÓI ĐI!!”
Mạc Quan Sơn càng nói càng điên cuồng, hai mắt đỏ quạch đáng sợ, bàn tay siết chặt Hạ Trình lay mạnh đến trắng bệch từng khớp ngón.
Hạ Trình vẫn như cũ, im lặng bất lực nhìn cậu.
Cuối cùng, dường như kiệt quệ chẳng thể bật thốt thêm điều gì, cả cơ thể cậu vô lực loạng choạng ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Con chữ chật vật thoát ra từ khoé miệng run rẩy tái nhợt, rốt cuộc lại chỉ như những tiếng thều thào bạc nhược, lặp đi lặp lại.
“Khốn kiếp…”
“Anh có biết… những lời cuối cùng tôi dành cho anh ấy là gì không?”
“Tôi con mẹ nó đã nói những gì, làm tổn thương anh ấy đến mức nào, anh có biết không…”
“Anh có biết không?”
Mãi cho đến khoảnh khắc cuối cùng, cậu bỗng nhiên bật cười, giống như một kẻ đang dần đánh mất toàn bộ tĩnh trí. Nước mắt trong suốt chảy dài lan dần xuống khoé môi mặn chát. Bàn tay đưa lên lồng ngực gắt gao siết chặt tấm áo đang mặc. Giọng nói lạc đi trong tiếng nức nở không thể kìm nén.
“Anh ấy đã nói yêu tôi hơn cả sinh mệnh.”
“Cuối cùng, khoảnh khắc anh ấy bỏ lại sinh mệnh của mình, thảm thiết như thế, đau đớn như thế… Tôi thậm chí chẳng biết gì cả.”
“Đến khuôn mặt… cũng không thể nhìn.”
“Tôi rốt cuộc… phải làm sao đây, Hạ Trình?”
“Anh nói đi…”
“… tôi phải làm sao đây?”
“…”
—-
Tiếng gió rít gào ngày một mạnh mẽ. Những giọt nước mưa vây kín cả cơ thể Mạc Quan Sơn, vỡ vụn dưới gót giày, tạt vào tâm trí cậu cảm giác tan vỡ đau thương cùng kiệt. Màn đêm lạnh lẽo từng bước nhấn chìm cậu trong bóng tối thênh thang mù mịt.
Cả gương mặt cậu ướt lạnh, đau buốt như hàng vạn kim châm. Cậu nhớ thứ cảm giác tương tự của vài năm về trước khi chạy thục mạng ngược chiều mưa cuốn trên bãi biển Lôi Châu, trong lúc cậu gắng sức cứu lấy một cô bé làng chài.
Cậu nhớ cảm giác kinh sợ khi kề cận cái chết, nhớ gương mặt Hạ Thiên trắng bợt khi hắn cúi xuống thật gần và gọi tên cậu trong mưa.
Cậu nhớ đôi đồng tử màu xám tro vẫn luôn ánh lên nét kiêu ngạo phách lối của hắn, giây phút đó thuần tuý chỉ là lo sợ. Đôi môi hắn mấp máy, dường như rất lâu mới đủ bình tĩnh để gọi tên cậu.
Nhớ lòng bàn tay hắn dù ướt lạnh, vẫn gom đủ hơi ấm phủ kín vầng trán xanh xao của cậu.
Cậu nhớ vòng tay rắn rỏi, nhớ mùi hương quanh quất trên mái tóc đen loà xoà, nhớ cái ôm siết mãnh liệt biết bao lần vấn vương như thể chẳng muốn tách rời khỏi cậu…
Mạc Quan Sơn biết mình đang khóc, càng biết dẫu có khóc đến cạn kiệt cả sinh lực cũng chẳng thể nào lấy lại những gì bản thân đã đánh mất. Lặp đi lặp lại là từng lời người kia nói, chất giọng trầm trầm của hắn vọng đến bên tai, một ngày nào đó của rất lâu về trước, Mạc Quan Sơn suốt thời gian qua vẫn không ngừng hồi tưởng lại, rồi giữ chặt trong lòng.
“Hạ Thiên này yêu em, rất yêu em…”
“Yêu hơn cả tính mạng này.”
Thế giới của người đó vốn không hề phức tạp như cậu lầm tưởng. Người thanh niên luôn toát ra vẻ thâm sâu khó đoán ấy hoá ra mới là người đơn thuần, chứ không phải là cậu.
Bởi vì, suốt những tháng ngày tưởng chừng dài thênh thang nhưng thực chất lại ngắn ngủi vô cùng mà Hạ Thiên được sống, thế giới của hắn toàn bộ chỉ xoay quanh một người.
Một người, là cậu.
Thế mà cậu, đến giây phút cuối cùng tiễn đưa vong linh người ấy cũng chẳng thể có mặt.
Còn chẳng bằng bao nhiêu kẻ lạ lẫm ngoài kia…
Mạc Quan Sơn ngồi sụp xuống ven đường, bàn tay chống vào một thân cây ram ráp, mặt cúi gằm. Nỗi bi ai thống khổ giằng xé trong lồng ngực khiến cậu đau đến bải hoải toàn thân. Nước mắt, nước mưa quện chặt chảy mặn chát gương mặt. Lòng sớm đã kiệt quệ chết lặng, muốn gọi tên người kia, lại chỉ sợ ùa về càn quấy trong tâm thức ánh mắt khổ sở buồn thương người ấy bỏ lại đêm mưa sau cuối hai người gặp mặt.
Đáng lẽ cậu phải giữ hắn lại.
Đáng lẽ cậu không được nói dối.
Giá như lúc ấy, thời điểm người đó xoay lưng rời khỏi, cậu đã bất chấp ôm chặt lấy hắn và nói hắn nghe những lời đã chôn chặt tận đáy lòng suốt hai năm đằng đẵng.
Có lẽ mọi chuyện đã khác…
Có lẽ, đã không vĩnh viễn mất đi hắn.
Người cả đời yêu cậu. Người cả đời cậu yêu…
“Hạ Thiên… Hạ Thiên…”
Mạc Quan Sơn lẩm bẩm trong cuống họng nghẹn đặc, gọi cái tên đã quá đỗi quen thuộc, sau cùng từ trong tiếng mưa nhạt nhoà cất lên lời thú nhận cậu biết rõ đã quá muộn màng.
“Nghe thấy gì không?”
“Mạc Quan Sơn này cũng yêu anh…”
“Yêu anh…”
“Yêu rất nhiều.”
—-
Phan Tịnh Hương siết chặt chiếc điện thoại nắp gập đã cũ của mình, bà sốt sắng đi đi lại lại, trong lòng hoang mang bế tắc vô cùng. Cả đêm qua Mạc Quan Sơn con trai bà không về nhà, cũng không hề liên lạc thông báo một câu. Bản thân bà đã nhấn gọi cả chục cuộc điện thoại, không một lần thấy đầu dây bên kia bắt máy.
Những tiếng tút dài vô tri dường như khiến bà phát điên. Cho đến khi không thể chờ đợi thêm nữa, Phan Tịnh Hương dứt khoát mở cửa căn hộ, rảo bước chạy xuống cầu thang khu dân cư. Đập vào mắt bà là mái tóc đỏ cam cùng tấm lưng đã quá quen thuộc. Phan Tịnh Hương lập tức khựng lại bước chân đang vội vã.
Mạc Quan Sơn ngồi cuộn mình trên một góc bậc thang, vùi đầu vào cánh tay, im lìm như một pho tượng. Dáng vẻ thương tổn mong manh hệt như một đứa trẻ không thể tự bảo vệ mình.
Cảm giác đau đớn bỗng dâng trào siết chặt tâm can, Phan Tịnh Hương thấp giọng, hơi run run gọi cậu.
“Quan Sơn?”
“Con sao vậy? Sao con lại ngồi ở đây?”
Bà vươn một bàn tay đặt lên vai con trai. Hơi lạnh toả ra từ lớp vải ướt đẫm khiến bà giật thót, vội vã dùng sức ghì chặt vai cậu lay mạnh.
“Sao người con lạnh thế này, Quan Sơn? Nghe mẹ nói gì không?”
Mạc Quan Sơn chầm chậm ngẩng mặt lên nhìn mẹ, cả khuôn mặt cậu nhạt nhoà nước mắt. Ánh nhìn ẩn chứa ngàn vạn lần đau thương, lại có vài phần đờ đẫn vô hồn.
Trong suốt 20 năm kề cận cậu con trai mạnh mẽ gai góc lúc nào cũng tràn đầy năng lượng của mình, Phan Tịnh Hương chưa từng nhìn thấy cậu trong tình trạng như vậy. Bà vô cùng sợ hãi, bàn tay gầy guộc khựng lại vài giây, rồi hoang mang run rẩy vòng lấy đôi vai cậu ôm gắt gao vào lòng.
“Có chuyện gì vậy con? Nói cho mẹ nghe.”
“Xin con, Quan Sơn… Đừng giữ trong lòng một mình. Còn có mẹ ở đây mà.”
“Quan Sơn, nói gì đi con… Đừng làm mẹ sợ.”
Mạc Quan Sơn se sẽ lắc đầu rồi lặng thinh hồi lâu trong vòng tay bà. Qua một quãng thời gian tưởng như vô tận, cậu chậm chạp đưa tay quệt nước mắt trên mặt rồi chống tay vào tường gượng đứng dậy, dáng hình loạng choạng yếu nhược như có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào.
Phan Tịnh Hương nhìn không chớp mắt vào tấm lưng buồn bã trước mặt, bà bàng hoàng nhận thấy một nỗi đau vô hình khốc liệt trong thanh âm lụn bại phát ra từ cuống họng khản đặc của cậu con trai bà hết mực yêu thương.
“Mẹ… Con không sao.”
“Con chỉ cần ngủ một giấc…”
“Ngủ một giấc thôi.”
“Chỉ một giấc thôi…”
Lúc đó, Phan Tịnh Hương không ngờ được rằng, “một giấc ngủ” ấy của Mạc Quan Sơn kéo dài liền đến hai tuần sau. Cậu đã mê man bất tỉnh trong cơn sốt cao nhiều ngày liên tiếp. Cả đêm dầm mưa đã khiến Mạc Quan Sơn nhiễm phong hàn nặng, cơ thể suy kiệt đến không thể gượng dậy.
Suốt những ngày đó, Phan Tịnh Hương luôn túc trực bên giường bệnh con trai, lo lắng bất lực nhìn thân người cậu run rẩy từng hồi trong cơn sốt nóng kinh hoàng mãi không có dấu hiệu thuyên giảm, sắc mặt tái nhợt, miệng khẽ lầm bầm âm thanh không rõ nghĩa.
Nhiều lần vươn người thấm mồ hôi trên trán cho cậu, bà loáng thoáng nghe cậu gọi tên Hạ Thiên rồi lặp đi lặp lại một lời xin lỗi trong hơi thở nặng nề nóng rực.
Phan Tịnh Hương cảm thấy trái tim mình chật vật đau xót vô cùng. Bà nhận ra rằng, từ sâu thẳm trong tiềm thức, cậu vẫn luôn đè nén đến tận cùng một nỗi đau nào đó bà không thể gặng hỏi, cũng không cách nào chạm đến…
Đã rất nhiều lần, Phan Tịnh Hương nhìn thấu vẻ vui tươi gượng gạo trên gương mặt cậu, được đậy điệm một cách vụng về qua những lời trấn an bà chẳng thể tin.
“Quan Sơn, thằng nhóc này…” Bà nghẹn ngào. “Đến cả việc âm thầm gánh chịu mọi thứ, con cũng giống hệt với ba con…”
Bà nhớ đến chồng mình, Mạc Tư Vũ, người vẫn luôn hiện diện theo một cách nào đó qua chính sự vắng mặt của mình. Người đã từng mỉm cười ôn tồn hôn lên trán bà, nói rằng mỗi người đều có quyền giữ lấy nỗi đau của riêng mình, và rằng bà đừng lo lắng, bởi dẫu người ta chọn chia sẻ hay giấu kín, thì đến tận cùng mọi thứ đều sẽ ổn, và tâm hồn ai cũng sẽ được bình an.
Bà tin ông. Dù rằng, nỗi đau phải lìa xa ông suốt ngần ấy năm trời đằng đẵng vẫn chưa một lần nguôi ngoai trong tâm trí bà, thì bà vẫn một mực tin vào những điều ông nói. Tin rằng, cả bà và con trai, và cả ông nữa, ai rồi cũng sẽ có được bình yên, dẫu cho mỗi người đều mang nặng trong lòng một nỗi niềm giấu kín không thể tỏ tường.
Thế nhưng, khoảnh khắc bắt gặp giọt nước mắt trong suốt lăn xuống từ khoé mi con trai mình, thấm xuống vỏ gối trắng tinh, đọng lại thành vết tích, lần đầu tiên bà hoài nghi niềm tin vô điều kiện ấy.
Bà tự vấn bản thân trong nỗi hoang hoải bất an, có khi nào Mạc Tư Vũ chồng bà, ở một thời điểm nào đó trong quá khứ, cũng từng như cậu, tự mình gánh chịu mọi thứ trong khắc khoải giày xéo rồi đeo lên khuôn mặt một vẻ bình thản đến đau lòng? Liệu rằng ông có thực sự an ổn như lời ông vẫn đinh ninh? Có phải, bản chất cao thượng luôn bao bọc lấy gia đình của ông đã hối thúc ông giấu kín tất thảy tâm tư, hay lý do cuối cùng chỉ bởi bà quá yếu đuối bạc nhược chẳng thể nào cùng ông san sẻ?
Phan Tịnh hương nắm chặt bàn tay xanh xao của con trai, áp lên má mình. Hơi ấm nhè nhẹ từ lòng bàn tay cậu khiến bà càng thêm nhớ Mạc Tư Vũ đến nao lòng.
Khoảnh khắc nhìn Mạc Quan Sơn chầm chậm chớp rèm mi rồi mở mắt hồi tỉnh sau hai tuần vùi mình trong cơn bệnh thập tử nhất sinh, bắt gặp đôi đồng tử màu hổ phách thừa hưởng từ người đàn ông bà yêu thương, nước mắt Phan Tịnh Hương dâng lên đầy ắp.
Bà khao khát thấu hiểu tường tận những gì đang đè nặng tâm can cậu con trai tội nghiệp của mình, nhưng mặt khác, bà lo sợ mình sẽ vô tình khuấy lên cơn đau trong lòng cậu.
“Nỗi đau của một người thuộc về người ấy, Tịnh Hương.” Bà nghe vọng về âm hưởng những lời chồng mình vẫn hằng tâm niệm.
Phan Tịnh Hương áp chặt thêm lòng bàn tay của con trai vào má mình. Những ngón tay tham lam siết chặt như thể muốn mãi mãi giữ cậu ở cạnh bên.
“Quan Sơn, con trai mẹ.” Bà nói.
“Nỗi đau của một người thuộc về người ấy. Mẹ sẽ không gặng hỏi con bất cứ điều gì, nếu bản thân con không muốn tiết lộ…”
“Chỉ mong con tin rằng, đến cuối cùng mọi chuyện rồi sẽ ổn, ba mẹ sẽ luôn ở bên giúp con đương đầu với mọi thứ.”
Đôi mắt đờ đẫn của Mạc Quan Sơn hướng về bà thời khắc ấy dường như không mang theo một chút nhiệt độ nào. Cậu im lìm hồi lâu, cuối cùng lời nói nhàn nhạt thốt ra khiến lòng bà hoàn toàn chết lặng.
“Sẽ không đâu, mẹ…”
“Anh ấy chết rồi.”
“Cả đời này, con sẽ không thể an ổn.”
Cậu đau đớn nhắm lại đôi mắt mệt nhoài. Nước mắt nóng rẫy lăn dài trên gò má nhợt nhạt.
“Không thể nào đâu…”
—-