Editor & Beta: Hạ Tử Lâm.
Bây giờ hiện ra trước mặt Khúc Quân có hai con đường, một: về nhà sắp xếp lại thông tin, khôi phục sức mạnh rồi mới đến tìm hiểu đến cùng. Nhưng như thế thì mạng sống của Tiểu Đinh không thể đảm bảo. Dù sao hắn vừa ở dưới đó nghe thấy người đàn ông mặc đồ đen kêu Tiểu Đinh đánh dấu tinh thần lực của mình, việc này giống như binh lính thời cổ ra chiến trường phải ký giấy cam kết.
Tuy đã biết cái đồ án kia là Đồ Đằng của Phượng tộc nhưng Khúc Quân vẫn chưa biết thứ đặc thù trên người Tiểu Đinh là gì, còn chuyện……Vì sao Tiểu Đinh lại cảm thấy dòng máu chảy trong người cậu ta dơ bẩn nữa, thực sự rất khó hiểu.
Mà con đường thứ hai thì. Khúc Quân nhìn chằm chằm cát vàng cuồn cuộn, nơi xa gió cuốn bụi đất lên trời, Hao Thiên Khuyển bên cạnh hắn lười biếng vứt cái đuôi, hắn đột nhiên mở miệng:
“Hao Thiên Khuyển, có hứng thú đi một chuyến xuống dưới với ta không?”
Bị người gài một lần như vậy, hắn thật sự có chút không cam tâm!
Bình thường Hao Thiên Khuyển ngốc manh ngốc manh, chỉ số thông minh thường xuyên rớt ở giao điểm trên trục hoành nhưng về phương diện tìm kiếm, xác định vị trí nó rất có năng lực. Chỉ thấy cát vàng bay lên, Hao Khuyển Khuyển vốn trong dạng chó lại biến thành hình người, mở miệng nói:
“Được.” Tuy chủ nhân không ở đây nhưng nó cũng không thể hạ thấp tên tuổi của người.
Khác xa so với dưới hình dạng chó, biến thành người Hao Thiên Khuyển thực ra không xấu. Đương nhiên ngoại hình của nó với từ đẹp trai gì đó cũng không có liên quan tới nhau. Ngươi có thể trong cậy vào khuôn mặt lớn lên baby có thể anh tuấn đẹp trai sao?
Khúc Quân nhìn qua, trong mắt đột nhiên hơi có chút hoài niệm:
“Bộ đồ này của ngươi đúng là thật lâu vẫn chưa thấy ngươi mặc lại.”
Khuôn mặt Hao Thiên Khuyển tự hào: đây chính là chiến giáp chủ nhân đưa cho nó, linh bảo thượng phẩm, ngươi một người nghèo tất nhiên mua không nổi! Nếu không phải nó chưa quen với thế giới này, nó cũng sẽ không mặc bộ đồ này vào. Nó thực sự rất quý bộ đồ này.
Cái gọi là trước lạ sau quen. Tuy lần trước hình như bị một cỗ lực lượng dẫn dắt “Linh hồn xuất khiếu” nhưng hắn tốt xấu coi như đã xuống qua. Bây giờ Khúc Quân dẫn theo Hao Thiên Khuyển rất dễ dàng tìm được cửa vào.
Khác với Khúc Quân “Thấy qua nhiều cảnh đời”, làm một sinh vật viễn cổ chính cống, Hao Thiên Khuyển có thể nói là lần đầu trực diện nhìn thấy khoa học kỹ thuật tân tiến nhất của thời đại này. Nó ẩn thân ngẩng đầu nhìn một tòa kiến trúc hình thù kỳ lạ, vì không biết mấy thứ này là cái gì, nó cho rằng mấy thứ đó dùng để trang trí nên nhìn một lát liền không còn hứng thú.
Xấu như vậy, so với Đồ Đằng Phượng tộc chỉ đẹp hơn một chút, nó thực sự không nổi lên được tý hưng thú nào.
[Theo kịp, có chút không đúng lắm.]
Vừa mới tới hắn còn có thể cảm nhận được hô hấp của con người. Bây giờ lại không cảm giác được gì cả. Chắc là đã di chuyển vào nơi khép kín rồi. Khúc Quân vừa nghĩ vừa chạy nhanh đến phòng của Tiểu Đinh, Hao Thiên Khuyển theo sát đằng sau.
Rất nhanh, hai người liền tới, Khúc Quân đẩy cửa ra, quả nhiên không một bóng người, trong phòng thậm chí cái gì cũng không có, tinh thần của hắn đề cao tới mức tối đa.
[Khúc Quân, ở dưới.]
Khúc Quân theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, còn chưa kịp nhìn thấy cái gì kỳ lạ, mặt đất liền “Rầm” một tiếng sụp xuống, hắn gần như hét lên trong Thức Hải:
[Nhị cẩu, ta không phải chủ nhân của ngươi, trước khi làm có thể nói với ta một tiếng được không!] Nhị Cẩu cao quý lãnh diễm tỏ vẻ chính mình đã thông báo, chỉ là ngươi không hiểu mà thôi.
Có lẽ đối với người thường mà nói cái loại cảm giác rớt xuống chân không chạm đất rất đáng sợ nhưng hai người đều là thần tiên, cưỡi mây lướt gió lên trời xuống đất đã rất quen thuộc, hai người nhanh chóng dùng tốc độ nhanh hơn rớt xuống cho đến khi chạm đất.
Khoảnh khắc mở mắt, Khúc Quân gần như la nhỏ ra tiếng, nơi này……. Hắn nhìn Hao Thiên Khuyển, Hao Thiên Khuyển dè dặt gật đầu, cất bước đi tới đằng trước.
Đối với việc thăm dò khu vực lạ, còn là nơi giống Hồng Hoang nhiều như vậy, Khúc Quân thật sự không bằng Hao Thiên Khuyển, không phải pháp lực không bằng mà là kinh nghiệm, nhận thức không bằng. Trên thực tế Khúc Quân có thể bằng vào cơ thể người thường bị người nhặt trở về sau đó cố gắng lên làm thiên binh, còn có tiềm lực tu luyện trời cho, bằng không hắn cũng sẽ không đạt được cảnh giới Kim Tiên trong ngắn ngủn mấy trăm năm, chỉ kém một bước liền thành Đại La Kim Tiên.
Tốc độ này đặt ở thuở đầu Hồng Hoang cũng đã rất dọa người. Ngay cả bản thân Khúc Quân cũng không hiểu tại sao hắn lại giỏi tu luyện như vậy, giống như trời sinh đã biết tu luyện. Hắn vừa nhập định liền rất nhanh có thể tiến vào trạng thái, sau đó tâm không tạp niệm, phần lĩnh ngộ này từng nhận được nhiều ánh mắt khen ngợi trong đám tiểu đồng bọn.
Hai người hết sức cẩn thận, bỏ đi phi hành và độn thuật, từng bước một đi lên phía trước, so với hình ảnh nhân tạo của Thời Đại Vũ Trụ ở phía trên nơi này càng giống như một ngôi mộ nhưng cũng không giống. Trong sự hiểu biết của Khúc Quân, mộ để sau khi chết có nơi an nghỉ, đồng thời cũng là vì chuyển thế hoặc có thể ở âm phủ cũng có thể hưởng thụ cuộc sống giàu có. Từng ở trong tivi loại mộ cổ này đều có tầng tầng cơ quan do người thợ bậc thầy tạo ra.
Nhưng nơi này………. Khúc Quân đưa tay sờ lên vách tường lồi lõm, dấu vết chế tạo ở nơi này cũng không rõ ràng, còn không có đèn chong gì đó, quan trọng nhất là…….. Thời gian không đúng!
Hành lang tối om, vẫn thông về nơi xa, hai người bước đi rất nhanh, không lâu lắm liền thấy được ánh sáng gần đó, đến cửa vào, hai người ăn ý ẩn thân. Khúc Quân vỗ bả vai Hao Thiên Khuyển, ý bảo nó xích sang bên cạnh, vì thế cảnh tượng trước mắt liền hiện ra trước mắt hắn.
Gần như trong nháy mắt, Khúc Quân đã thấy được Tiểu Đinh bị trói trên cột đá giống như giàn tế, đáng nhắc tới là Đồ Đằng Phượng tộc quấn quanh trên cột đá, nguyên vẹn, giống như đúc với Đồ Đằng trong trí nhớ của hắn. Nếu lúc đầu đi vào nhìn thấy đồ án này thì cõ lẽ hắn đã nhớ ra ngay rồi.
Đồ Đằng thời kỳ Hồng Hoang đều có tác dụng hấp thu tín ngưỡng lực, khi tinh thần chìm vào có thể khiến người ta nhìn đến lòng người dao động, tất nhiên cái đồ án ở cửa lớn và trên đám máy móc kia đều không có tác dụng này.
Hắn nhìn lướt qua xung quanh, bốn phía cột đá lại có một cái cọc đá nhỏ, trên đó cũng khắc Đồ Đằng chẳng qua không đặc sắc như cột đá ở giữa.
Nói cách khác chỉ có cột đá chính giữa Tiểu Đinh bị trói là hàng thật cái khác đều là hàng giả.
Như vậy vấn đề liền xuất hiện, những người này thế mà ở Thời Đại Vũ Trụ tìm được thứ ở mấy trăm ngàn năm trước, còn tìm Tiểu Đinh làm vật hiến tế, trước không nói có tác dụng hay không, phần mưu đồ này cũng đã khiến người khác khó đoán.
Khúc Quân nâng cằm suy nghĩ tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Cứu người hay trước tiên cứ xem thế nào, hoặc là không làm thì thôi đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp khống chế tất cả bằng……….
“Khúc Quân, cứu người!” Giọng nói lo lắng thậm chí không dùng thần thức trao đổi có thể thấy được sự nôn nóng của Hao Thiên Khuyển.
Tuy bình thường Hao Thiên Khuyên không đáng tin nhưng Khúc Quân tin tưởng năng lực huấn luyện chó của bạn tốt. Vừa dứt lời hắn liền nhảy lên mấy chục thước bay thẳng vào tế đàn. Rốt cuộc hắn có thể thấy rõ được hoa văn trên tế đàn, khe rãnh cũng không phải Đồ Đằng kia, nó vẫn kéo dài đến cột đá bên cạnh. Nếu Tiểu Đinh bị lấy máu tất nhiên sẽ lấp đầy toàn bộ hoa văn.
Phương pháp cũng tế từ xưa như vậy, dù ở Trái Đất trước khi mạt thế đến cũng chưa có người dùng, những người này…. Khúc Quân ngẩn đầu nhìn người phía dưới không biết là đang ngâm tụng hay làm phép, trong mắt hiếm thấy hiện lên một tia lạnh như băng.