Thì Thầm Và Chuộc Lỗi

Chương 11: C11: Nghiên Cứu "social Credit"



Nhân bước ra khỏi một cửa tiệm tạp hóa. Trên tay cậu cằm một bọc những thứ lặt vặt, đồ ăn thức uống mà cậu mua được.

Cậu đi đến cái băng đá ngay cạnh cửa tiệm ngồi nghỉ lấy sức, uống nước giải khát.

“Nó có thật sự đen tối như ổng nói không vậy?”-Nhân thắc mắc

“Nhìn ổn áp vậy mà…”

Nhân nhìn xung quanh quan sát.

Cậu xách xe đạp thẳng đến đây ngay khi vừa về nhà.

Vừa qua khỏi cây cầu lớn hai tầng bắc ngang sông (nó tên là cầu Hồ Thơm thì phải), Nhân xuống một con lộ lớn, ngay lập tức rẽ phải. Toàn bộ khu vực này nằm trải dài, giáp quanh phía Đông và Bắc của khu công nghiệp nằm ở ngay bên trái con lộ.

Và đúng như Vĩ đã nói, ở bên ngoài, nó trông như một khu phố bình thường. Nhưng càng vào sâu bên trong, những con hẻm, những ngôi nhà ngày cảng nhỏ lại, trông sập xệ, xuống cấp hơn nhiều. Đây là đặc điểm thường thấy của bất kì nơi nào nên cũng chẳng phải điều gì khác thường cả. Thậm chí, nó còn chẳng bị che lấp hoàn toàn bởi cái công viên vì Nhân thấy có một nhà hàng cảng sông đâm ra ở gần đây.

Tuy nhiên, cậu không đến đây để tìm hiểu tình trạng thật của nơi này (mặc dù thứ cậu sắp làm sẽ tiện thể cho cậu luôn thông tin hữu ích để tự nhận định). Nhân đến đây vì “công việc” của mình.

Trước mặt Nhân lúc này, là một sở cảnh sát. Sở cảnh sát duy nhất trong toàn bộ khu vực. Nếu bất kì chuyện gì xảy ra ở đây, nơi này sẽ nhận được thông báo. Đó là thứ mà cậu muốn.

Nhân gỡ cặp ra, giả vờ như đang loay hoay bỏ bọc đồ kia vào. Vừa làm, cậu liếc mắt nhìn trước liên tục, kĩ lưỡng không để ai bắt gặp.

Từ trong cặp, cậu lấy ra một thiết bị, chiếc máy dò đa dụng của mình.

Nhanh chóng, thiết bị kia nháy lên liên tục.

“Hừm!”-Nhân mỉm môi

“Một trạm đã xong”

Đã có thứ mình cần, Nhân lấy xe rời đi.

Về nhà, cậu đóng cửa, khóa lại, kéo rèm, tắt hết đèn, nó khiến cậu thấy an tâm hơn, rồi chạy một mạch lên phòng.

Lúc nãy, ở sở cảnh sát, Nhân đã bắt được tần số tín hiệu radio. Nó được mã hóa để người ngoài như cậu không thể tự ý theo dõi. Đây chuyện nhỏ đối với Nhân, cậu biết cách để giải quyết nó.

Nhân nối cái máy dò với dàn pc và bắt đầu bẻ khóa tín hiệu thu được.

Mặc dù mọi cử chỉ, thao tác của cậu trông điệu nghệ, tinh vi như thế, có một sự thật là, Nhân không biết rõ toàn bộ mọi thứ đang diễn ra. Cậu không phải một chuyên gia trong lĩnh vực này. Tất cả những gì Nhân làm là tải về phần mềm do người khác viết và làm theo hướng dẫn thôi.

Sau vài phút, Nhân đã bẻ khóa thành công tín hiệu này, cậu cập nhật nó vào radio. Vậy là giờ đây, cậu có thể theo dõi thông tin từ sở cảnh sát ấy mọi lúc mọi nơi. Chỉ cần một tín hiệu từ nó là Nhân có thể bắt tay vào “công việc” của mình.

(Vài tiếng sau)

Nhân đang nằm trên giường, tay cầm con Raspberry Switch chơi game, tiếp tục phần bị bỏ dỡ lúc ở trong trường. Trong lúc đang chơi, Nhân nhận được tin nhắn trên điện thoại. Là âm thanh quen thuộc ấy, từ người bạn bí ẩn của mình, Raph.

“Hey Gin”

“You up?”

Nhân seen tin nhắn, đó là đủ để Raph biết được Nhân đang xem.

“Progress report?”

     “ongoing”

“Still?”

“You said that PC was fast”

     “faster than the old one lol”

Chiếc máy tính của mình, cậu đã để nó chạy liên tục từ hôm qua. Hiện tại nó đã được 80% và dự kiến sẽ hoàn thành trong vài tiếng nữa.

“Anything interesting bout this city so far?”

     “yes, actually”

“Oh Im listening (¬‿¬)”

     “i got”

     “you ready…”

     “INTEL !”

“◉_◉”

“How?”

     “from an associate”

Từ người bạn cùng lớp của mình, Khôi Vĩ. Cậu ta đã tiết lộ cho Nhân một số thông tin rất quan trọng về thành phố này.

     “theres this place called The Slum”

     “doesnt look like so”

     “but from what i heard, an absolute sh*t hole”

Khu ổ chuột. Thứ mà như Khôi Vĩ đã nói, luật pháp lỏng lẽo, an ninh không tồn tại, tội phạm tràn lan. Và đồng thời, nơi đây hoàn toàn trống vắng camera an ninh. Đó là sự khác biệt lớn nhất mà cậu thấy được vì kể cả khu công nghiệp bên cạnh cũng lắp đầy như trong thành phố.

Bất kì thứ gì xảy ra ở đó cũng không thể ghi hình lại. Nếu những gì Khôi Vĩ nói là đúng, đây có thể là một “mỏ vàng” khổng lồ.

Nhưng ngay lúc đó, có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nhân.

“Lỡ như chỗ đó cũng có “mấy cái đó” thì sao?”-Nhân nghĩ

Cậu vẫn chưa biết được nơi mình sống có “an toàn” không cho đến khi máy tính cậu xử lý xong. Nếu thật sự nơi đây có đầy, không gì có thể đảm bảo rằng khu vực kia không có. Bất kì thứ gì cũng có thể xảy ra trong thành phố này, dù đó có là một nơi ngoài lề bị bỏ mặt.

Cậu không thể mừng vội.

“So hows ur social credit score?”-Raph hỏi

     “its not social credit”

“Sure whatever”

     “wait me a second”

     “maybe 5 minutes”

Nhân lên mạng kiểm tra.

Theo như những gì thầy nói hồi sáng, cậu sẽ được cấp tài khoản để theo dõi thông tin công dân của mình trên website của thành phố, phuonghoang.gov

Và đúng thật, cậu có một tin nhắn trên Gmail. Nó bao gồm một tài khoản với đuôi @Phnx.vn và mật khẩu đăng nhập. Rồi cậu xài nó để đăng nhập vào trang web, tìm đến phần điểm của mình.

     “0”

     “apparently”

Nhân vẫn chưa được cộng bất kì điểm nào, điều này là đương nhiên vì cậu vẫn chưa làm gì cả. Nhưng cậu thấy ngạc nhiên vì không có điểm thưởng hằng ngày, cậu tưởng nó sẽ tăng dần trong ngày.

Đợi một lúc, Raph không phản hồi gì cả, cậu ta còn chẳng seen nữa.

“Ổng off rồi…”

Chắc 5 phút là quá lâu đối với cậu ta.

Việc này diễn ra khá thường xuyên nên Nhân cũng không lấy làm lạ.

Công việc của Raph rất phức tạp và có phần nguy hiểm, luôn trong trạng thái chực chờ. Cậu ta không có nhiều cơ hội để xem tin nhắn, chỉ có thể trò chuyện với Nhân trong một khoảng ngắn mỗi ngày.

Kết thúc cuộc trò chuyện dang dở với Raph, Nhân bắt đầu tìm kiếm, lục lọi trên trang web này.

Nhưng trước khi tìm bất kì thứ gì, việc đầu tiên Nhân làm là đổi mật khẩu Gmail mới. Cậu mở máy ảo thứ hai, UmbraOS, rồi chạy một phần mềm tạo đoạn mật khẩu ngẫu nhiên dài 100 kí tự. Phần mềm này quản lý toàn bộ tài khoản của cậu bao gồm một số thứ bí mật khác trên workspace này.

Đổi xong, cậu trở lại giao diện chính, men theo các đường dẫn và nghiên cứu kĩ hơn cách hệ thống Phúc lợi hoạt động.

“Xem nào…”

“Danh sách những “việc xấu” đâu…”

“Đây rồi!”

Thứ mà tưởng như chẳng phải khó khăn lắm, ngay khi mở nó lên…Nhân đã thấy một cơn chán nản trực trào trong lòng ngực, ngán ngẫm không muốn đọc nữa.

Vì nó cực kì dài.

“Hơn 13000 qui định?!”

“Đọc hết bằng niềm tin à?!!!”

Cậu thấy rằng trên đây có một cái discussion board cho phép công dân thảo luận, đặt câu hỏi. Nên cậu lên đó xem thử. Tìm một hồi, cuối cùng cậu cũng gặp một ai đó phàn nàn rằng danh sách quá dài. Bấm vào, Nhân kéo xuống đọc phần bình luận.

“May quá!”

“Có đứa đăng bài tóm tắt rồi”

Cậu mở tệp tin dính kèm, nó hiện lên một danh sách ngắn gọn hơn nhiều.

Những việc làm sẽ khiến công dân bị trừ điểm (trích thẳng từ người đăng) bao gồm:

-Bất kì hành động vi phạm pháp luật nào, cái này không cần nói thêm.

-Bất kì hành động gây rối, mất trật tự nơi công cộng, ảnh hưởng đến những người xung quanh như lái xe ẩu, la làng chỗ công cộng, nằm ngoài đường :)…

-Bất kì hành động thiếu ý thức cộng đồng, đáng bị phê phán, dễ trừ nhất là xả rác, thấy rác không nhặt,… (Mấy cái này mông lung lắm, cứ dựa vào logic là được)

-Mỗi nơi làm việc đều có chính sách trừ điểm riêng, không thể tóm gọn được. Nhưng mấy cái như đi làm trễ, không nghiêm túc trong công việc hay tự ý xài thiết bị di động hầu như nơi nào cũng trừ. Lời khuyên tốt nhất là hãy đọc kĩ nội quy

-Cái vòng tay chỉ biết hình dáng bàn tay chứ không biết cả cánh tay đang làm gì nên các anh zai cứ thoải mái 😉 Ngoài ra nó cũng không nhận biết được tiếng lóng, tiếng địa phương, chữ tắt nên cứ diss nhau đi đừng ngại ngùng!

-Hãy sống tốt vào. Vì những người xung quanh có thể report bạn nếu họ thấy bạn làm sai. Nếu bạn thấy bị oan thì làm đơn phản cáo lại, có nhân viên sẽ chấm cho bạn. Và cũng đừng vì vậy mà report người khác vì nếu bạn làm quá nhiều, bị bác bỏ nhiều thì hệ thống có thể flag bạn và trừ điểm ngược lại.

-À, với lại, thành phố có hẳn hệ thống radar nội thành nên đừng có điều khiển thiết bị bay trong thành phố mà không đăng kí trong ngày. Và cũng đừng có ném vật thể nào lên trời quá cao (20m trở lên), có thể bị trừ đó (Tôi phóng máy bay giấy cũng bị trừ nữa :<)

-Toàn bộ những thứ này không áp dụng trong khu ổ chuột nên nếu bạn đang ở đó thì xả láng nhé :))

Đọc xong cái danh sách này, Nhân chỉ biết ngồi đó và suy ngẫm. Hầu hết những thông tin trong này đều vô dụng! Vì những ý chính nói trong đó là cứ làm theo logic và đọc nội quy nên cuối cùng nó cũng chẳng thay đổi được gì.

Có lẽ không có lối tắt nào cho việc này ngoài bỏ sức ra và đọc hết cái danh sách.

Và thay vì làm việc đó, Nhân quyết định sẽ “yolo” theo cảm tính và mong mình không có thói quen sống lỗi trước giờ.

Nhưng đồng thời, nó cũng cho cậu một thông tin khá bất ngờ.

“Radar ư”

“Ca này hơi căng đó”

Nhân không thích việc này chút nào. Cậu cần xem xét nó nhanh chóng. Cậu mở máy ảo workplace lên, bật terminal và nhập vào vài thứ. Rồi Nhân ghi việc này xuống một tờ giấy nhỏ, chứng đựng tất cả những thứ cậu muốn làm.

Đồng thời, cậu gạch bỏ những gì đã hoàn thành trong tờ giấy.

“Một sở cảnh sát trong phạm vi 1km”

“Check!”

“Coi cái danh sách “bé hư”…”

“Check luôn đi!”

“Tóm tắt là đủ rồi!”

“Rồi còn gì nữa…”

“Nghiên cứu social credit”

Nhân quay trở lại cái discussion board và tìm câu trả lời trong phần bình luận. Nó đưa cậu đến một bài báo cáo do một nhóm người tự nghiên cứu. Bài báo cáo này khá dài, rất nhiều công thức toán, đồ thị. Nhân không hiểu gì cả nên cậu kéo xuống dưới tìm phần kết luận.

-Điểm số exp bình thường sẽ được cập nhật ngay lập tức. Nhưng điểm cộng hằng ngày chỉ cập nhật một lần vào đúng 0 giờ sáng.

“Ồ!”

“Hèn chi mình vẫn 0 điểm”

-Với mỗi một tier cao hơn, điểm số cần để nâng cấp từng level sẽ gấp 10 lần tier cũ. Nhưng số điểm cộng cho tất cả mọi hoạt động sẽ chỉ cao hơn 5 lần(trừ khi max tier, hệ số sẽ cao hơn 5). Nên nếu chỉ dựa vào tích lũy điểm cộng hằng ngày để thăng cấp thì tổng thời gian lên tier mới sẽ gấp đôi tier cũ.

-Để cho dễ hình dung hơn, ở tier thấp nhất, tier 1, người dùng sẽ được hưởng 5480 exp mỗi ngày. Nghĩa là sau 5 năm, sẽ tích lũy đủ 10 triệu exp để nâng lên tier 2. Khi lên tier 2, sẽ nhận được gấp 5 lần số exp cũ mỗi ngày và sẽ đủ điểm lên tier 3 trong 10 năm. Cứ như thế, sẽ mất thêm 20 năm nữa lên tier 4, 40 năm lên tier 5, 80 năm lên tier 6 và 160 năm để max tier. Gộp lại, hành trình đi lên tier cao nhất theo cách tự nhiên giả định này sẽ tốn tổng cộng 315 năm và số exp cần nạp vào tương ứng 1.11111*10^12 exp!!!

“Tốn thời gian kiểu này chắc ai cũng nạp lần đầu hết rồi”-Nhân than lên

“Haiz, ước gì mình cũng có tiền để nạp”-Nhân thở dài

“Không biết đi “cày công ích” kiếm được bao nhiêu?”

-Trong tổng điểm exp một công dân trung bình thu được trong năm, 78% đến từ điểm cộng hằng ngày, đây là nguồn thu exp lớn nhất, cố định nhất. Lý do phổ biến nhất cho sự phụ thuộc này là do những hoạt động công ích được thưởng khá thấp, với một “việc tốt” trung bình được thưởng tương đương 5% điểm cộng hằng ngày.

Đến đây, Nhân quàng hai tay sau đầu, tựa người vào ghế. cảm thấy hơi thất vọng. Có vẻ cậu không thể làm gì khác ngoài việc kiên nhẫn chờ cả chục năm để lên tier.

Đọc qua mọi thứ, Nhân tắt bài bái cáo thì bỗng nhiên một cái quảng cáo nhảy lên.

“Muốn kiếm hàng nghìn đô mỗi ngày dù level bạn thấp?”

“Hãy đăng kí leo rank Leaderboard Phượng Hoàng!!!”

Nhân nhìn cái bảng này khó hiểu, cậu liền ngộ ra thứ gì đó. Cậu quay mặt nhìn xuống cái vòng tay của mình, có phần hơi choáng.

“A đu…!”-cậu thốt lên

“Nó mới nghe mình nói hả?”

“Đám này nhanh tay hơn Mr.Zucc nữa!”

Bấm vào, nó đưa cậu một trang web khác.

Nhân tưởng rằng đâu chỉ là một trò scam rẻ tiền, nhưng dựa trên URL, trang web này được dẫn thẳng từ Phuonghoang.gov. Nghĩa là việc này được phê duyệt bởi chính thành phố.

Cậu thấy khá hứng thú, nó chứa đựng đúng thứ cậu đang nghĩ tới.

Vừa vào trang web, thứ đầu tiên hiện lên là một bảng hướng dẫn giới thiệu về nó.

Đây là một chương trình phúc lợi, do một nhóm cá nhân lập nên và được Hội đồng thành phố công nhận và tài trợ. Nó cho phép công dân của thành phố tranh đua với nhau để xem ai có thể kiếm nhiều exp nhất.

Có bốn hạng mục gồm ngày, tuần, tháng và năm. Sau mỗi một khoản thời gian cho các hạng mục, các thí sinh sẽ được phê duyệt xét thưởng.

“Top 10 tài khoản với điểm số cao nhất cho mỗi hạng mục sẽ được thưởng những khoảng tiền kết xù”

“…”

“Bắt đầu với mức 1000$ VÀ LÊN ĐẾN 100 NGHÌN $ !!!”-Nhân la lớn lên

Nhân bấm vào mục Leaderboard, một bảng xếp hạng hiện lên với gần một trăm nghìn người tham dự và điểm số được cập nhật liên tục theo thời gian thực.

Và cũng ngay lúc đó, Nhân bắt đầu nhận ra.

Có gì đó không ổn.

Những người đứng top, họ có điểm số cao khác thường.

Khác thường đến vô lý!

Các bảng xếp hạng đều đo bằng một đơn vị thống nhất là “Ngày điểm” tương đương một điểm cộng hằng ngày. Việc này nhằm tiêu chuẩn hóa điểm số cho mọi thí sinh dù khác tier.

Và chỉ trong danh mục theo ngày, những người đứng top đã có số “Ngày điểm” cao đến phần ngàn. Nghĩa là, chỉ trong một ngày, họ kiếm được số exp tương đương nhiều năm liền. Mọi thứ càng trông lố bịch hơn khi bấm vào hạng mục năm khi con số bị đẩy lên hàng TRIỆU. Tương đương VÀI THIÊN NIÊN KỈ!!!

“Bọn này làm gì kiếm nhiều vậy?!”

“Hack à?!!!”-Nhân thốt lên

Danh tính của người tham gia sẽ hoàn toàn được bảo mật và chỉ có thể biết đến qua Username. Dù gì đi nữa, đây là một trang web do chính phủ thành phố phê duyệt, khả năng cao các tài khoản đó là thật. Nghĩa là họ đã khám phá ra những phương pháp kiếm exp hiệu quả gần như gian lận.

Nhân rất muốn biết họ làm thế nào, nhưng cậu không biết làm sao để tìm ra. Cậu chỉ mới đến đây, cậu không có đủ kiến thức để biết chuyện gì đang diễn ra trong thành phố.

Nhưng nó đã khiến Nhân vô cùng tòm mò. Ai biết còn những hoat động gì đang diễn ra dưới bề mặt. Hay điều gì bất ngờ đang chờ đợi mình phía trước.

Cậu bắt đầu có hứng thú với cái hệ thống này.

Và cậu muốn biết tất cả những bí mật mà thành phố này có.

Nên cuối cùng, Nhân quyết định tham gia. Cậu hoàn toàn không mong đợi mình có thể đua top và được thưởng điểm, cậu chỉ đăng kí cho vui thôi.

Không làm cũng chẳng sao, thứ tệ nhất có thể xảy ra là gì chứ!

Hài lòng với những gì mình tìm thấy, cậu gạch bỏ việc này khỏi to-do list. Thêm một thứ nữa đã xong. Nhân đóng hết cả chục cái tab cậu vừa mở, đóng tới phần Gmail, Nhân thấy có một tin nhắn mới, gửi từ hai tiếng trước. Vậy là đã hai tiếng trôi qua rồi!

Tin nhắn này đến từ một tài khoản có tên “Phòng đào tạo & hỗ trợ học sinh”.

“Cái này của trường gửi hả?”-Cậu tự hỏi

Cậu lập tức nhớ ra. Thầy đã nói tối này sẽ có điều gì đó xảy ra, có vẻ chính là nó.

Dựa trên nội dung của tin nhắn này, nhà trường đã tạo một phòng chat và một trang mạng xã hội riêng cho từng lớp học. Việc này nhằm thuận tiện cho việc quản lý, hệ thống hóa và hỗ trợ quá trình giao tiếp, kết nối giữa các học sinh với nhau.

Và Nhân được mời tham gia vào phòng chat của lớp mình.

Cậu hớn hở bấm thẳng vào đường dẫn mà quên đọc URL. Và ngay lúc đó, Nhân đổi nét mặt.

Nhân thở dài thể hiện sự thất vọng. Cậu bặm môi, lắc đầu không tán thành.

“Ai lại ngờ chứ”-Nhân tỏ thái độ

“Họ xài F***book”

Sau thứ vừa xảy ra lúc nãy, cái quảng cáo trùng hợp đến đáng ngờ ấy, Nhân hoàn toàn ngờ tới việc này.

Nhân vẫn chưa có tài khoản trên đó nên cậu phải tự tạo một cái.

Cậu lên phòng chat để xem chuyện gì đang diễn ra trên đó.

“Đủ chưa vậy?”-Một học sinh nhắn, ngay khi Nhân tham gia vào.

“Hình như đủ rồi”

“Vậy à”

“Vào công chiện thôi :>”

Hóa ra, tất cả họ đang chờ đợi Nhân.

Ngay khi Nhân gia nhập, phòng chat đã đủ người. Và họ đi vào vấn đề chính.

“Alo”

“Có ai về quê chưa?”-Một học sinh hỏi

Những thành viên trong nhóm đồng loạt trả lời. Hầu hết vẫn chưa về, một số khác dời lịch đi vì họ không muốn bỏ lỡ sự kiện đặc biệt mà thầy nói đến.

“Mọi người có biết mai ngày j ko?”

Nhân chựng lại một hồi, cậu quay mặt nhìn vào cuốn lịch vì cậu bỗng quên béng. Đó không phải thứ cậu luôn ghi trong đầu.

“Mai là…2/9…”

“Hai tháng chín?!”-Cậu nghiệm ra

“Quốc Khánh?”

Quốc Khánh, một trong sáu ngày Quốc lễ của Việt Nam.

…À quên, đó là trước thời của Bồ Tát.

Một trong bảy ngày Quốc lễ của Việt Nam.

“Ừa đúng rồi :)”

“Vậy mọi người biết tụi mình sẽ làm j vào ngày đó ko?”

Họ bắt đầu đoán mò, không ai trả lời đúng. Tất nhiên, trừ những người biết, họ không trả lời, chắc họ cùng nhau chuẩn bị việc này mà!

Cuối cùng, sau một hồi giữ im lặng, học sinh kia đã tiết lộ:

“Tụi mình sẽ vô trường họp lớp ;)”

Họ lúc đầu cảm thấy khó hiểu, không biết hai việc này có liên quan gì nhau.

Nhưng theo lời bạn này giải thích, hằng năm, mỗi khi đến ngày hôm sau, những học sinh mới sẽ rủ nhau vào họp lớp lần đầu. Và để biến ngày ấy thú vị hơn, các anh chị lớp trên đã tự lên kế hoạch tổ chức hội chợ văn nghệ liên trường mừng Quốc Khánh. Dần, nó đã trở thành một truyền thống của trường.

Vì vậy, ngày mai, sau khi họp lớp xong, cả lớp sẽ đi hội chợ chơi luôn.

“9h nhớ có mặt nhé”-Một bạn nhắn

Lúc này, mọi người đều trở nên rất thích thú, họ bắt đầu chat liên tục, bàn về việc này. Nhân không tham gia vào cuộc trò chuyện, cậu lướt lên đầu, đến tin nhắn cũ nhất để xem họ nói gì trước đó.

Hình như rất nhiều thứ đã xảy ra.

Ngoài việc chào lần đầu và hỏi sĩ số liên tục, họ thắc mắc về cái hệ thống Phúc lợi.

Nhưng sau đó, cuộc trò chuyện rẽ sang một hướng khác, kì lạ hơn. Họ bắt đầu dò tìm thông tin cá nhân, về một người duy nhất.

Về học sinh ngồi cuối lớp đeo kính râm.

“Kính râm…?”

“Ông Vĩ hả?”-Nhân ngạc nhiên

Họ nghe đồn rằng năm nay có một nhân vật “siêu tầm cỡ” vào học. Và học trong ngay lớp mình! Họ không biết đó là ai, gia thế ra sao, nhưng họ nghi ngờ rằng đó là Khôi Vĩ.

Nhưng điều này khiến Nhân phải suy nghĩ:

“Lỡ ổng thật sự giống vậy thì sao?”-Cậu nhớ lại

Mặc dù cậu ta khẳng định rằng chỉ nói đùa, Nhân vẫn còn chút nghi ngờ. Tất cả những gì Nhân biết về cậu ta là mỗi cái tên, những thứ khác cậu ta đều nói rất mơ hồ. Dường như cậu ta đang che giấu thứ gì đó.

Lúc đầu, Nhân đã thấy rất háo hức về buổi họp lớp. Nhưng điều này đã làm sự hứng thú của cậu tăng gấp bội phần.

Cậu muốn gặp Khôi Vĩ một lần nữa, để giải đáp mọi câu hỏi của mình,

“Ngày mai, mọi thứ sẽ sáng tỏ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.