Ma Nữ Yêu Nghiệt

Chương 2: Kế Hoạch Báo Thù



Cô một thân nam trang, trong vòng ba tháng ngắn ngủi không còn là một tiểu thư khuê cát chỉ biết ở trong phòng thêu thùa nữa.

Một thân một mình mang huyết y nam trang đi lại trong thành. Trên giương mặt có một mặt nạ bán mặt phủ lên gương mặt xinh đẹp như hoa mới nở. Non nớt và mềm mại.

Người ta đồn kỷ viện mới mở là của một vị thiếu niên mang huyết y. Nhưng thấy đầu không thấy đuôi.

Ba năm sau, Thiên Tuyết đang ở Bạch ni phái. Là môn phái đối nghịch với Bạch Hổ Phái. Ở đây, cô vừa học võ và vừa tìm hiểu tình hình ở Bạch Hổ phái. Rất thuận lợi. Điều tra vụ án năm xưa của nhà cô. Mới biết được Bạch Hổ Phái đo Địch Văn làm trưởng phái. Tính tình ngang ngược tùy hứng. Không quản lý đệ tử nghiêm túc. Để chúng làm bậy và sinh sự khắp nơi.

Một lần đi ra ngoài mua thức ăn cho phái cô cứu được một hắc y người đầy máu. Đem về giấu trong phòng ngày đêm chăm sóc. Khi người đó, lành lạnh chỉ để lại một thẻ bài:

“Vô Khuyết phái.”

Cô cất giữ thẻ bài. Tìm cơ hội để tiêu diệt Bạch Hổ phái. Nhưng với sức lực yếu ớt bây giờ. Chắc chắn là không thể.

Một lần cô đột nhập vào đó và bị vây bắt. Bị đánh trọng thương. Mở một con đường máu xông ra ngoài. Đến được bìa rừng đằng sau truy bắt. Đằng trước rừng sâu nguy hiểm. Cô thà chết cũng không để chúng bắt được. Liều mạng chạy vào rừng rậm mịt mù chướng khí. Được một đoạn vì bị thương mất máu quá nhiều mà ngất đi. Mùi máu dẫn dụ lũ sói đến.

Dẫn đầu bầy sói là một thiếu niêm trẻ tuổi. Anh sống trong rừng đã từ nhỏ. Vốn bị cha mẹ vứt bỏ. Được bầy sói nuôi dưỡng. Tính tình và suy nghĩ giống hệt một con sói hoang dã.

Thiếu niên ngửi ngửi trên người của Thiên Tuyết thật thơm nha. Quyết ngăn cản đám sói. Vác Thiên Tuyết trên lưng như vác một con mồi mới săn được.

Vì vết thương khá nghiêm trọng, nửa đêm Thiên Tuyết bắt đầu phát sốt. Cả người lúc lạnh lúc nóng.

Thiếu niên đi hái lá thuốc đắp lên những vết thương cho cô. Theo bản năng Thiên Tuyết dán sát vào người thiếu niên tìm hơi ấm. Cảm thấy không có gì nguy hiểm. Thiếu niên để mặc cho cô ôm. Một tháng ở trong rừng chữa trị vết thương. Cô đã có thể hoạt động bình thường. Tính rời đi. Nhưng sau cô lại có thêm một con trung khuyển. Cô đi đâu thiếu niên đều đi theo. Anh đã quen có hơi ấm và mùi thơm của cô. Không muốn xa cô tí nào.

Thiên Tuyết cũng lắc đầu với con chó nhỏ này. Có thể nó biết cô là đồng loại của nó chăng.

Bởi vì lúc bị truy đuổi đám người đó đã thấy mặt cô. Nên Thiên Tuyết không thể quay lại được Bạch ni phái. Trên người chỉ còn lại tấm thẻ bài gỗ người đó để lại. Cô dẫn theo thiếu niên đi tìm Vô Khuyết phái. Cũng may cô có một con trung khuyển đi theo nên không sợ đói. Bản năng sinh tồn của thiếu niên này thật tốt. Đói có thể hái trái cây và bắt thú nhỏ. Khát có thể tìm được nước uống.

Mất nửa tháng, cô mới tìm được đến Vô Khuyết phái. Cả người bẩn như một tên ăn xin. Đưa thẻ gỗ. Cô được dẫn đến đại sảnh của phái này.

Có ba vị trưởng lão và một bà lão. Nó bà lão cũng không đúng vì người này gương mặt tuy già như được bảo dưỡng khá tốt nha.

Thấy cô nhìn khắp nơi mọi người bật cười. Một giọng nói như từ địa ngục phát ra:

“Nói, làm sao cô có thẻ bài nay.”

Cô thành thật khai báo:

“Tôi cứu một người hắc y bị thương, người đó để lại cho tôi.”

Một giọng như con nít vang lên:

“Vậy tại sao cô lại muốn tìm đến đây?”

Tuy không muốn trả lời nhưng cô đang ở lãnh địa của họ nha. Muốn không nói cũng không được:

“Tôi muốn học võ công và một nơi ở.”

Tiếng cười của bà lão vang lên:

“Tại sao cô lại chắc chắn chúng tôi sẽ giúp cô chứ?”

“Các người để tôi vào đây cũng không phải để nói chuyện chơi chứ.”

Bốn người cùng nhìn nhau. Cô gái này cũng không phải quá ngốc.

“Được. Phải xem cô có thể học được gì ở đây.”

Bốn người cùng nhau biến mất như làn khói. Một lát sau, có một đệ tử dẫn theo con trung khuyển và dắt cô đến một căn phòng nhỏ.

Ở đây, cô bắt đầu được huấn luyện theo phương thức chính xác mà nói là địa ngục trần gian.

Cô không thể bỏ cuộc. Mỗi lần cô thất bại. Cô lại nói với chính mình:

“Tôi phải báo thù.”

Sự chiến đấu như được phục sinh.

Trong bóng tối, bốn người đang thảo luận về cô. Bạn đầu, họ chỉ muốn trả ơn vì cô đã giúp cho lão Ngũ. Lão Ngũ đã mất tích nhiều năm. Thẻ gỗ trên mặt có khắc Vô Khuyết phái. Phía sau là một chữ:

“Ngũ.”

Họ không ngờ, cô có thể kiên trì chịu dựng đến bây giờ. Phải nói đệ tử của họ. Cũng chưa chắc có thể chịu đựng đến phút cuối mà không rên rỉ một tiếng nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.