Cuộc đời của Ma Thiên Tuyết vốn dĩ cũng bình thường như bao người. Cô là tiểu thư của một gia đình nhỏ ở phía nam.
Một hôm trên đường về nhà, một mùi tanh bay ra từ trong nhà. Mở cửa ra, cô thấy cảnh tượng mà cả đời này cô không thể quên được đó chính là xác người nằm rải rác khắp nơi. Thi thể cha mẹ cô nằm im bất động. Cha cô khắp người đều là những vết thương do kiếm chém. Mẹ cô thân thể lõa lồ. Miệng trào máu. Trên mặt đất máu chảy lênh láng.
Cô không tin. Cô chỉ mới đi ra ngoài một lát.
“ Tại sao nhà cô lại xảy ra thảm kịch như vậy?”
Cô gào hét ôm thi thể của cha mẹ mình. Cô lay thân thể của cha và nói:
“ Cha, cha hãy tỉnh lại đi.”
Cô lại chạy đến lay thi thể của mẹ:
“ Mẹ, mẹ hãy tỉnh lại đi. Hai người đừng bỏ con lại. Làm ơn đừng bỏ con lại. Huhu.”
Tiếng khóc thét khiến mọi người tập trung lại xem.
Cô dùng áo ngoài bao bọc lại cơ thể của mẹ cô. Cô ôm thi thể khóc ba ngày ba đêm không chịu buông tay ra. Hàng xóm nhìn cũng cảm thấy xót xa khuyên can:
“Thiên Tuyết, con hãy chôn cất cha mẹ của mình đi. Để cho họ được yên nghỉ. Họ cũng không muốn nhìn thấy con như bây giờ đâu.”
Cô vẫn thẫn thờ. Mùi xác chết nồng nặc bốc lên. Cô vẫn ngồi im ở đó.
Khi họ kéo thân thể mẹ cô đi. Cô kéo lại. Giằng co đến khi sức lực của cô cạn dần. Cô hét lên:
“ Đừng lôi mẹ tôi đi. Làm ơn để cho mẹ tôi yên. Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con.”
Trên tay mẹ cô rớt ra một mảnh gỗ có khắc:
“ Bạch Hổ phái.”
Nắm chặt mảnh gỗ trên tay. Hai mắt cô tối đen. Nếu là một người đàn ông, ba ngày ba đêm không ăn không ngủ cũng chịu không nổi. Cô chỉ là một người con gái yếu đuối mà thôi. Ý chí có sắt thép như thế nào cũng phải sụp đổ. Trước khi ngất đi, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ:
“ Giết.”
Cô phải giết sạch những kẻ đã giết cha mẹ cô. Cô phải báo thù. Cô sẽ để chúng biết thế nào là chết không có chỗ chôn.
Tỉnh lại, Thiên Tuyết như người vô hồn đi đến trước mộ của cha mẹ của mình. Dập đầu ba cái. Người ta chỉ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp dù cho gương mặt có phần tái nhợt quỳ trên đất cát trước bia mộ lẩm bẩm. Thiên Tuyết giọng khàn khàn:
“ Cha mẹ, hãy chờ con trở về. Con nhất định sẽ ở cạnh hai người.”
Từ đó, họ không hề thấy bóng dáng của Ma Thiên Tuyết nữa.
Một gia đình đang hạnh phúc. Chỉ nửa ngày. Kẻ đầu xanh phải tiễn cùng lúc cả cha lẫn mẹ. Gia đình tan nát. Giang hồ tự xưng là chính phái đều là kẻ giả tạo thôi. Giữa thanh thiên bạch nhật vừa hiếp, vừa cướp của, vừa giết người. Bọn họ đáng chết.
Về phần của Thiên Tuyết, sau khi thu xếp bài vị của cha mẹ. Cô gửi chìa khóa nhà cho một người hàng xóm. Mang theo hành lý. Trong đó, có rất nhiều ngân lượng và châu báu. Đến một cửa tiệm cầm đồ:
“ Ta muốn bán chỗ trang sức cùng châu báu này.”
Ông chủ tiệm cầm đồ có quen biết với gia đình Thiên Tuyết nên không làm khó dễ gì. Đưa một xấp ngân phiếu cho cô. Bước ra khỏi cửa tiệm cầm đồ.
Cô đi đến một tửu lâu lớn. Gọi vài món ăn đơn giản.
Phải nói là cô còn rất may mắn vì bọn chúng không tìm thấy số ngân lượng và châu báu mẹ cô giấu dưới lòng đất. Mẹ cô thường bảo để đâu cũng không an toàn. Chi bằng chôn dưới đất cho xong. Không phải ngày đêm coi chừng sợ trộm cướp. Không nghĩ đến một ngày, cô phải đào cái hộp gỗ này lên.
Gia đình cô thuộc loại khá giả nhất trong vùng này. Sau khi nhờ người bán hết tất cả những thứ có giá trị còn sót lại ở trong nhà. Kể cả bàn ghế, vật gì có thể bán thì bán. Cô cũng không có ý định sẽ ở lại đây nữa. Để cũng sẽ bị trộm viếng. Chi bằng bán luôn cho rồi. Nhìn đến bàn thờ có hai linh vị cùng khói hương phảng phất. Cô thầm quyết tâm trong lòng:
“ Cha mẹ con sẽ báo thù cho hai người.”
Cô không có võ công. Lại chỉ mới có mười lăm tuổi. Không có cách nào báo thù liền được. Muốn báo thù trước tiên cô phải bảo vệ được chính bản thân mình. Cầm hết số tiền sau khi khi bán hết của cải. Chỉ để lại ít ngân lượng. Chi phiếu chia làm ba phần. Một mua lại một kỷ viện ế ẩm. Không ai nghĩ đến một cô gái yếu ớt lại đi mua một kỷ viện. Họ nghĩ chắc cô bị điên rồi. Hai bỏ vào một trang viện gửi tiền khác. Ba là thuê một người quản lý kỷ viện, tu sửa lại. Vì tương lai cô sẽ cần đến nó. Là nơi thu thập tin tức liên quan đến giang hồ. Cô có một người bạn thanh mai là A Liên. Thỉnh thoảng sẽ giúp cô trông coi kỷ viện này. A Liên mồ cô cha mẹ từ nhỏ. Luôn được cô giúp đỡ. Cô chỉ nhờ là cô ấy sẵn sàng giúp. Sau kỷ viện có một dãy phòng được cô xây riêng biệt. Nhận nuôi tất cả ăn xin và trẻ mồ côi. Nữ được đào tạo cầm kỳ thi họa. Nam được đào tạo văn và võ luyện.