Astoria nằm trên giường nhắm hai mắt rầm rì ngâm nga, ngón tay giữa không trung nhè nhẹ vung vẩy, bên người đang vờn quanh vài bộ váy tinh xảo, còn có trang sức và giày đều đang bay múa lơ lửng, một chốc suy nghĩ rồi cô ngồi dậy lại buồn rầu nghĩ ngợi, không biết mặc bộ nào mới tốt.
Draco Malfoy đồng ý đêm nay cùng cô hẹn hò.
Astoria đứng lên, soi gương ướm thử bộ này bộ kia một chút, cuối cùng chọn một bộ váy màu xanh nhạt ngọt ngào, một cái lắc tay bạc cùng đôi giày cổ ngắn, soi rồi ngây ngốc nở nụ cười, càng cười càng vui vẻ, ôm váy hoan hô vùi đầu vào chăn giường.
Việc này đối với Astoria Greengrass tựa như mộng đẹp trở thành sự thật, tựa như chính mình từ nơi hoang dã ra sức chạy một ngày một đêm, rốt cuộc đến được lâu đài trên đỉnh núi.
Cô là tiểu thư nhỏ nhất của gia tộc Greengrass, mọi người đều nói cô còn ngây thơ, không biết cái gì là tình yêu, nhưng Astoria lại có thể khẳng định nói cho bọn họ, chính mình khi 15 tuổi vốn đã biết tình yêu có hương vị gì, hình dáng gì. Đó là hình dáng thân ảnh anh tuấn lịch lãm của Draco Malfoy, vì lí do gì thì cô cũng không thể giải thích.
Cha cô cũng như các gia tộc thuần huyết khác đều có sự bảo thủ trong hôn nhân, chuyện kết hôn của con cái với ông mà nói, đơn giản chỉ như một công cụ để liên kết cùng một gia tộc khác mà thôi. Một tháng trước, Astoria bị ông lừa đến quán cà phê mới phát hiện cha là muốn cho nàng cùng một thuần huyết khác thân cận, cô tức giận xoay người liền đi, lại va vào một người ở cửa.
Khi ngẩng mặt nhận ra người đó là Draco, anh còn nhíu chặt mày có vẻ không vui, trái tim cô như ngừng đập rồi. Dù vậy anh vẫn thân sĩ mà đỡ lấy vai giúp cô đứng thẳng, lại thực mau buông tay, không có nói một lời lướt qua cô tiến đến chào hỏi với ngài Greengrass, hàn huyên vài câu lúc sau liền ngồi xuống cái ghế cô vừa rời đi.
Astoria đứng tại chỗ do dự thật lâu, nhụt chí mà xoay người trở lại bên người cha, lão Greengrass cười tủm tỉm đứng dậy nhường chỗ ngồi, chậm rãi từ biệt.
“Tôi là Draco Malfoy.”
Em đương nhiên biết anh là ai. Astoria dưới đáy lòng nói, lại có điểm thất vọng Draco cũng không nhớ ra cô.
“Astoria.”
“Rất vui làm quen với cô.” Draco mặt vô biểu tình mà nói.
“Em cũng vậy.” Astoria lại treo lên tươi cười xán lạn.
“Chúng ta sẽ không kết hôn.” Draco nói tiếp, tươi cười lập tức cứng đờ trên mặt Astoria, đề tài nhảy chuyển cực nhanh không thể thích ứng, cô há miệng thở dốc muốn nói, nhưng Draco đoạt trước mở miệng: “Tôi đã có người trong lòng, chúng ta ở bên nhau là lãng phí thời gian.”
Astoria bối rối xoa tóc, trong lúc nhất thời không biết là thương tâm trước hay là phản bác trước. Cô chậm rãi nói: “Nếu anh vẫn đến đây, không phải nghĩa rằng hai người đang không ở bên nhau sao?”
Draco chống cằm nhìn sang, sóng mắt lưu động, bịt kín một tầng âm u.
“Anh muốn uống gì không?” Cô cười hỏi.
“Nước chanh thêm lá bạc hà.”
****
Hôm nay Astoria đến sớm, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, nơi này gió đêm phơ phất cảnh sắc hợp lòng người, từ đây có thể nhìn ra xa đến nơi rất xa của London, tàu chở khách chạy thong thả trên sông Thames, bồ câu thành đàn bay trên không trung. Draco đúng giờ chậm rãi đi tới, kéo ra ghế dựa đối diện ngồi xuống.
“Nơi này thật đẹp.” tầm mắt Astoria từ cửa sổ thu về, nhìn về nam nhân trước mặt. Cô thấy được, đối phương căn bản không có dụng tâm sửa soạn, là vừa tan tầm liền trực tiếp đến đây, giống như thuận tiện tham gia một cái party xã giao, chỉ là đi ngang qua, vội vã muốn sớm về nhà. Astoria lễ phép mà không có lộ ra biểu hiện không vui gì, cô kỳ thật cũng biết, Draco từ lúc bắt đầu liền biểu lộ thái độ cự tuyệt, muốn lung lay một khối đá cứng như vậy, con đường có lẽ cực kì hiểm trở.
“Ừm.” Draco cúi đầu mở thực đơn, thuận tiện khen một câu váy cô rất đẹp, Astoria nháy mắt nở rộ một nụ cười tươi tắn, còn định nói chút gì, Draco lại vẫy tay gọi người phục vụ tới.
“Tôi muốn cái này cùng cái này, thêm một ly nước chanh thêm lá bạc hà. Cô thì sao?” Draco nhìn về phía Astoria, người phục vụ ghi lại món hai ngườ gọi rồi gật đầu rời đi.
Astoria nắm chặt đôi tay, nghiêng đầu nhìn về phía Draco, lông mày mảnh dẻ hơi nhíu hỏi: “Anh mỗi lần đều chỉ uống nước chanh bạc hà, vì sao vậy?”
“Đây là bí mật.” Draco nghịch dao nĩa, tầm mắt lạnh nhạt chuyển ra ngoài cửa sổ. Astoria nhún vai, không muốn tìm nhàm chán, cô cũng nhìn ra ngoài.
Nhà hàng thực an tĩnh, trong không khí nhẹ nhẹ êm dịu một điệu piano, mọi người nhỏ giọng nói chuyện, dao nĩa va chạm, còn có người phục vụ thi thoảng đi lại. Đây vốn sẽ là một buổi hẹn hò lãng mạn không gì sáng kịp, nam nhân anh tuấn cùng thiếu nữ mỹ lệ ngồi trên bàn, hưởng thụ mỹ vị, nói chuyện công việc hàng ngày, chuyện thời tiết London, thích ca sĩ tên gì, đọc quyển sách nào hay.
Vốn nên là một buổi hẹn hò không gì sánh kịp.
Thẳng đến khi Draco mở miệng nói chuyện.
“Cô nguyện ý gả cho tôi sao?” Anh ngẩng đầu gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi mắt cô nàng. Astoria chuẩn bị đem một khối bánh kem đưa vào miệng, bất thình lình lời nói tới làm cô giật mình rơi cái nĩa, bơ cùng bánh bắn bẩn ngực áo. Cô hấp tấp nắm lên khăn ăn chà lau, một bên ngẩng đầu vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Draco.
Anh sắc mặt có chút suy nghĩ, “Thực xin lỗi, là tôi quá đột ngột. Tôi chỉ là, chỉ là, cô biết đó, cha tôi giục giã thật nhiều. Được rồi..” Anh đem khăn ăn đưa qua, Astoria nhận lấy lau khô rồi ngồi thẳng hít sâu một ngụm, cô nhìn chăm chú vào Draco.
“Không, em nguyện ý gả cho anh. Nhưng không phải hiện tại, không phải tháng sau hoặc là cuối tháng sau em liền sẽ mặc váy cưới đi theo anh vào giáo đường, dù em thực thích anh, nhưng còn không có điên đến mức này. Bởi vì thực rõ ràng, Draco, anh còn không muốn kết giao chứ chưa nói đến thích em.” Astoria thở dài, cầm lấy ly rượu chân dài nhấp một ngụm rượu vang đỏ, tiếp tục đặt câu hỏi: “Nếu như vậy, không bằng nói chuyện cô gái mà anh thích kia đi.”
Astoria vẫn luôn được mọi người hình dung là cô gái đáng yêu, ngây thơ, thiện lương, mềm mại, nhưng cô lại rõ ràng biết, khi mình muốn cái gì, cô liền nhất định phải có cái đó, tuy rằng cô sẽ không cố ý thương tổn bất luận kẻ nào, nhưng khi quyết tâm đã định thì sẽ cố gắng hết sức mình. Bắt đầu trước tiên là phải hiểu biết đối thủ.
Draco không được tự nhiên liếc mắt sang bên cạnh, anh chuyên chú quấy salad, đem cà chua cắt thành nhỏ nát, ánh mắt Astoria chân thành vẫn luôn dính ở trên người anh, anh rốt cuộc ném xuống nĩa, khoanh đôi tay lại dựa ra sau ngước lên.
“Đầu tiên, là cậu ấy.” Anh nói, có chút ý tứ muốn cho Astoria biết khó mà lui, nhưng cô không có biểu hiện ra bất luận cái gì khác thường, “Là một nam nhân, sau đó thì sao?” Cô cười, lúm đồng tiền lộ ra tới trong nháy mắt khiến không khí đều biến thành ngọt ngào.
“Sau đó, tôi cùng cậu ấy đã quen biết chín năm.” Draco giơ lên một nụ cười xấu xa tiêu chuẩn Malfoy, gợi lên một bên khóe miệng, đôi mắt hơi hơi nheo lại, “Tên của cậu ấy tôi không thể nói cho cô, nhưng tôi, yêu cậu ấy, yêu phát điên.”
Anh cẩn thận mà nhìn chằm chằm sắc mặt Astoria, cô gái vẫn duy trì lễ phép thiên y vô phùng, Draco không thú vị mà mắt trợn trắng, anh kỳ thật cũng không rõ lắm chính mình đến tột cùng là đang chọc tức Astoria hay là đang kể ra một sự thật anh không dám thừa nhận.
“Anh yêu người đó yêu phát điên, sau đó thì sao? Anh ta có yêu anh không? Anh ta biết tình cảm của anh chứ?” Astoria tiếp tục hỏi.
Thần sắc khiêu khích của Draco lập tức ảm đạm đi hai phân, lần này đến phiên Astoria lộ ra một cái tươi cười hiểu rõ, anh không phục mà phản bác: “Cậu ấy đương nhiên biết!”
“Vậy người ta thích anh sao? Yêu anh thích anh như anh thích cậu ta?”
“Tôi ——” Draco nghẹn lời, anh cứng ngắc lộ ra nụ cười khó coi, bưng lên nước chanh che giấu chính mình đang xấu hổ.
“Một Malfoy, một người yêu đơn phương, khác gì em chứ. Còn sao nữa? Anh ta trông thế nào?” Cô gái giảo hoạt cắn môi dưới, chống cằm, ngón tay gõ nhẹ trên má.
“Không hề có khuyết điểm.” Draco lập tức nói, “Chính là cái tâm ý muốn cứu vớt hết thảy thế giới của cậu ta thật làm người phiền chán!” Anh nhăn nhó nói, lại có vẻ dịu dàng không có chút ý trách cứ. Astoria không để ý lắm gật đầu, Draco bỗng nhiên nhớ tới cái gì ngẩng mạnh đầu, mang theo tự tin vui sướng mà mở miệng:
“Hơn nữa, cậu ấy là Linh Hồn Bạn Lữ của tôi, tên của cậu ấy, ở trên lưng tôi.”
Astoria đôi mắt mở to, ngón tay gắt gao nắm chặt vào nhau, cô nhìn chằm chằm nụ cười ấu trĩ có phần khoe khoang trên mặt Draco, nghe thấy trái tim mình đang kinh hoàng. Cô có một cái bí mật bất luận kẻ nào cũng không biết. Từ năm mười chín tuổi, tiểu thư út nhà Greengrass, chưa bao giờ xuất hiện linh hồn ấn ký.
Cô gái lộ ra tươi cười căng cứng, cúi đầu nhìn bàn điểm tâm tinh xảo, cổ họng nghẹn đắng nói: “Nhưng anh không thể cùng cậu ấy ở bên nhau.”
Đắc ý tươi cười như đông lại trên mặt Draco, anh bực bội xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn xanh chiếu sáng tháp đôi, khiến nó nhìn qua giống như hai người khổng lồ, gác chuông phương xa đinh đang những âm thanh thánh thót, sông Thames đang lẳng lặng chảy xuôi, giữa bọn họ không còn một câu nói nào vang lên thêm.
Hôm nay vốn nên là một buổi hẹn không gì sánh kịp.
Vốn nên là như vậy.
Nếu hết thảy dựa theo logic bình thường mà nói, vốn tối nay nên là một buổi hẹn hò hoàn mỹ.
Chính là, trong sinh mệnh hai người, có quá nhiều nhân tố không ổn định cùng sai lệch.
Cho nên, nó không phải.
(Truyện được đăng tải chính chủ duy nhất tại wattpad Mieomieo91)
Harry từ trên giường tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm ngáp một cái, lau đi mồ hôi trên trán, uể oải ngồi dưới chân giường. Cậu mơ thấy chiến tranh, đầy trời quang hỏa cùng tiếng thét chói tai, làm trái tim cậu đập phanh phanh kinh hoàng.
Harry đi chân trần đến bàn đổ một chén nước, đem văn kiện tiếp tục lật xem, hiện tại đại khái là 3 giờ sáng, cậu không muốn thử ngủ tiếp, bởi vì cậu biết cuối cùng mình sẽ chỉ ở trên giường trằn trọc trắng đêm, còn không bằng lại làm việc một chút.
Gần đây một đám phù thuỷ lưu vong lại bắt đầu hành động, ở vùng ngoại thành tạo ra một vụ bạo động quy mô nhỏ, cái này làm cậu lại lần nữa nhớ tới kế hoạch của Corey. Harry chỉ là dùng pháp thuật đốt sáng lên một vùng nhỏ trước mặt ma không bật đèn. Cậu vẫn là không thích ánh sáng quá chói, cái đó làm cậu không có cảm giác an toàn.
Cậu cẩn thận tự hỏi cái kế hoạch này có chỗ nào không hợp lý, sau đó trên giấy viết, lặp lại sửa chữa, bảo đảm mọi kẽ hở đều vạn vô nhất thất, không sai sót gì. Harry sẽ dẫn dắt một nửa đội viên tiến hành phục kích, đổi khuôn mặt với Corey làm mồi nhử. Vẫn cứ là không quá ưng thuận nhưng không thể phủ nhận kế hoạch dụ cọp ra khỏi hang này rất xảo diệu.
Sữa chữa hơn một giờ, Harry đem bút ném trên bàn, buồn ngủ đánh úp lại, mơ mơ màng màng bò lên giường, cứ việc cậu ngủ không phải thực an ổn, nhưng so với xưa cũng coi như có chút tiến bộ, ít nhất bây giờ tỉnh lại cũng đã 8 giờ.
Harry thấy may mắn hôm nay vừa vặn là cuối tuần, bằng không lại phải trình diễn tiết mục Một phút Rửa mặt. Nhưng đúng là bởi vì cuối tuần, có nhiều thời gian, Harry lại ngốc ở trên giường không biết làm gì bây giờ. Đờ đẫn đến tận khi bụng réo vang mới ngồi lên đi rửa mặt.
Mà khi mở tủ lạnh cậu liền lập tức bị cảnh tượng trống rỗng làm đau đớn hai mắt, bên trong đại khái có hộp mì Ý dư lại từ tuần trước, cùng một cái cà rốt héo, ngoài ra còn có lon Coca đã bay hết hơi. Chúa cứu thế vĩ đại nếu không muốn đem chính mình đói chết ở chung cư, nhất định giờ phải mặc quần áo ra cửa mà tìm đồ ăn.
Harry đã mang lên cái kính kiểu dáng khác, còn thường xuyên mặc áo có mũ, đôi khi còn phải dùng một cái phép biến hình mới có thể an tâm ra ngoài. Bởi vì tiếng tăm lẫn ngũ quan cậu đều quá nổi danh, vóc dáng nho nhỏ gầy gầy, mái tóc rối tung nhưng mềm hơn cả bông, khuôn mặt dù qua bao tranh đấu vẫn giữ được nét trong sáng thiện lương, đặc biệt là cặp mắt xanh hiếm có là điểm dễ bị nhận ra nhất của Cậu bé vàng giới Pháp thuật, đi đến nơi nào cũng đều có người điên cuồng thét chói tai cùng vây xem. Bởi vậy nếu cậu muốn một lần đi mua sắm ăn uống bình thường, thì không thể không che giấu một chút.
Đi lang thang không có mục tiêu như thảnh thơi tản bộ, Harry không biết tới nơi nào ăn cơm. Cuối cùng vẫn chỉ là mua một lọ milkshake cùng một khối bánh mì bơ, ngồi ở ghế dài trong quảng trường chậm rì rì gặm nhấm. Tận lúc ăn xong cậu vẫn cứ ngồi tại chỗ phát ngốc, nhìn tình lữ nơi nơi nắm tay bước chậm, bồ câu mập mạp vụng về trên mặt đất tìm cái ăn. Tại đây, dưới thế giới to lớn như vậy, cậu lại cảm giác mình hết sức cô độc.
Cậu nhớ tới sự tình hai tuần trước trong thang máy, không hiểu ngày đó Draco muốn làm gì, Harry nhớ hai người quá mức kệ cận, cùng thở ra nhiệt khí. Cậu nâng tay lên nhìn linh hồn ấn ký trên ngón áp út, như cũ là bộ dáng đó, không có biến hóa gì trong hai năm qua. Harry lại một lần hôn nhẹ ngón tay mình, nhắm hai mắt, dùng môi cảm thụ độ ấm phát ra từ nó.
Vừa nhắm mắt lại đem môi đặt ở ấn ký, cậu chợt cảm nhận được nội tâm có một cảm giác kích động kỳ dị, giống một khối bông to đang bành trướng, phình lên khiến cả người đều ấm áp, trái tim kịch liệt nhảy lên, chỉ một lát lại biến mất không tăm tích.
Harry mở mắt ra, xuất thần nhìn phía đối diện, lại thấy nơi xa trên bờ sông có một thân ảnh hết sức quen mắt, tóc bạch kim, cao gầy, chỉn chu đẹp đẽ. Harry bất lực che lại cái trán, thật là oan gia ngõ hẹp, không biết có phải là linh hồn ấn ký đem tên hỗn đản này mang đến không nữa.
Harry lại chú ý tới anh không phải đi một mình.
Cô gái ngày đó đứng ở bên cạnh, kéo tay áo anh, mặc váy màu lam, hai người giống như đang nói cái gì rất vui vẻ, cô gái nhẹ đem đầu tựa trên vai Draco, mà anh cũng cười theo.
Là bạn gái của anh ấy.
Harry ở trong lòng tự nhủ, tựa ghế lẳng lặng mà nhìn bọn họ.
Kỳ thật từng có vô số lần cậu hạ quyết tâm muốn đem hết thảy sự việc làm cho minh bạch rõ ràng, muốn đem những gì ngăn cách đều đâm thủng, chỉ là cứ tới thời khắc đó lại luôn có một chút sự tình xuất hiện giữa chừng, làm cậu vội đến đầu óc choáng váng nghĩ không ra, sau đó càng trì hoãn, liền càng khó mở miệng. Cậu cũng ở trong lòng có chút giận Draco, vì cái gì không thể nói rõ cho cậu, nhưng kỳ thật nghĩ lại, cũng không có bất luận cái chứng cứ gì có thể chứng minh Draco cùng cậu là tâm ý tương thông.
Nhưng Harry chính là nhịn không được muốn oán trách anh, muốn nói anh sao lại yếu đuối như vậy, lại phát hiện chính mình cũng chẳng khác chút gì. Tình ái là chuyện khó nói, khi trong tim tràn đầy, thì Yêu có thể cho người ta sức mạnh to lớn vĩ đại, tưởng chừng có thể vượt qua ngàn ngọn núi, đốt cháy cả vạn cánh rừng, đối mặt với Thần chết cũng điềm nhiên không sợ hãi. Nhưng trái lại, nếu trong lòng chênh vênh, trong tim không có điểm tựa, thì đến cả vũng nước cũng không ai dám nhảy qua.
Harry biết Draco thấy được mình, nhưng không biết anh có nhận ra không. Cậu thấy Draco lập tức rút tay ra, lùi lại một bước, sau đó giống như cảm thấy không cần thiết như vậy, liền thu hồi bước chân. Cô gái nhìn theo mắt anh sang bên phía này, thấy Harry đã đứng dậy, đem mình quấn kín trong áo mũ choàng, xoay người tay cắm túi rời đi theo hướng ngược lại.
Hẳn là đã đến lúc về nhà rồi.
Ngồi ở ghế đá đó, giống bức tượng trên quảng trường hứng lấy ánh mắt của người khác, nhưng lại cô độc, lạnh băng, khác gì tự mình tra tấn.
“Là cậu ấy?”
“Là cậu ấy.”