Vi Quang

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by An Nhiên

“Cậu đủ 18 tuổi rồi sao?” Nam nhân đối diện hỏi.

Một gọng kính to đen che khuất nửa khuôn mặt, đầu tóc lộn xộn, kiểu tóc quá dài, còn có cặp đựng laptop quê mùa tới cực điểm kia, bên trong nhất định sẽ thấy áo sơ mi ca rô kinh điển ——nói rõ rằng đây là một nam nhân trung thực, hướng nội, đơn giản, cố chấp.

Nam nhân như vậy, lại có thể biết tiêu tiền mời nam sinh cùng hắn ăn cơm nói chuyện phiếm, thật ngạc nhiên.

Tiểu Ninh trả lời: “Cũng chỉ là ăn cơm, không cần đủ mười tám tuổi đúng không.”

Nhắc nhở nam nhân một chút, chỉ bồi ăn cơm, những chuyện khác không bao.

Song vì an ủi nam nhân, cậu lại bồi thêm một câu: “Đương nhiên, tôi đã mười tám rồi, năm nay học đại học năm nhất.”

Nhưng thật ra là nói dối, cậu còn ba tháng nữa mới tròn mười tám tuổi, đây coi như là lời nói dối có thiện ý đi.

Chỉ có điều nam nhân nghe xong, hình như cũng không quá vui vẻ.

Phải nói tâm tình cả một buổi tối của nam nhân đều rất không tốt.

Rõ ràng là sinh nhật, còn không vui như vậy.

Tiểu Ninh nhìn dòng chữ “Tuổi 35 vui vẻ” trên bánh ngọt nhỏ, cảm thấy nếu đã đến 35 tuổi mà vẫn muốn tiêu tiền mời người cùng mình ăn sinh nhật, hẳn là một chuyện rất thê thảm.

Bất kể như thế nào, cậu là thu tiền, là chuyện cậu muốn làm.

“Happy birthday to you ~ Happy birthday to you” Tiểu Ninh hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Nam nhân vẫn luôn rầu rĩ không vui có chút giật mình.

Điều kiện trong *phòng riêng của nhà hàng cao cấp quả thật rất tuyệt, hiệu quả cách âm có lẽ cũng rất tốt, Tiểu Ninh cũng không cần lo lắng tiếng hát bừa bãi lộn xộn kia sẽ truyền đi.

*nguyên gốc包厢: nghĩa là một gian phòng lớn, tách biệt, chuyên để ăn, chơi, giải trí; search hình ra cái này:

chapter content

“… Cám ơn.” Nam nhân thấp giọng nói.

“Cầu nguyện đi!” Tiểu Ninh nhẹ nhàng nói.

Nam nhân thở dài, một lát sau mới nói: “Tôi không có ước nguyện.”

“Sao lại không có ước nguyện? Anh không muốn trúng xổ số giải nhất sao?”

Nam nhân cười khổ.

Tiểu Ninh tiếp tục công việc nói chuyện phiếm của mình, nói: “Vậy anh có thể cầu nguyện cho hòa bình thế giới.”

Nam nhân bị cậu chọc cười, thật sự nhắm mắt lại.

Tiểu Ninh không biết hắn là thật sự cầu nguyện hay là chỉ vì ứng phó một quy trình sinh nhật mà thôi.

Tiểu Ninh cắt cho nam nhân một miếng bánh ngọt, cũng cho mình cắt một miếng. Nam nhân nhìn qua một chút khẩu vị cũng không có, cơ bản không động đến bánh ngọt. Tiểu Ninh vẫn tương đối tận trách, ăn hết bánh ngọt, đồ ăn cũng ăn rất nhiều.

“Tiệm này ăn ngon thật, lần đầu tiên tôi tới nhà hàng cao cấp như vậy.” Tiểu Ninh tìm đề tài.

Nam nhân thấy Tiểu Ninh ăn nhiều như vậy, cười cười: “Tôi cũng là lần đầu tiên đến nhà hàng cao cấp như vậy…”

Tiểu Ninh trừng lớn hai mắt.

Nam nhân có vẻ như rốt cuộc đã có mong muốn mở miệng nói chuyện.

“Một tháng trước đã đặt xong địa điểm. Bình thường cũng không nỡ đến nhà hàng cao cấp như vậy, nghĩ đến lúc sinh nhật muốn cho hắn cao hứng…”

Ài, một người thất tình.

“… Có lẽ là tôi rất không thú vị. Hắn thường xuyên nói tôi không có tình thú, cùng một chỗ rất nhàm chán. Chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ chia tay đột nhiên như vậy, một chút dấu hiệu cũng không có. Vốn là muốn cùng hắn trải qua một đời…”

Một người đồng tính si tình a! Tiểu Ninh nghĩ, chỉ có điều thật ngốc, đối phương nhất định là ngoại tình rồi.

Nam nhân nhìn qua vô cùng khó chịu: “Thoáng cái nói đi là đi, thêm một câu giải thích cũng không có. Tôi, tôi còn nghĩ đã 35 tuổi rồi, muốn xác định. Người trong nhà tôi cũng đã nói, còn bị họ đuổi ra. Bây giờ nhà cũng không thể về, hắn cũng rời đi.”

“Anh rất có dũng khí!” Tiểu Ninh nhanh chóng cổ vũ hắn.

Nam nhân nhìn cậu.

Tiểu Ninh nói tiếp: “Hơn nữa rất có ý thức trách nhiệm. Hắn rời khỏi anh, là tổn thất của hắn.”

Nam nhân cười khổ: “Cảm ơn cậu an ủi.”

“Không phải an ủi, là lời thật tâm.”

Có lẽ dung mạo Tiểu Ninh tương đối có tính lừa gạt, nhìn qua hiền lành, hồn nhiên, nam nhân nói đứt quãng, nói với Tiểu Ninh rất nhiều lời trong lòng, phần lớn là bày tỏ.

Dù sao những lời này hắn cũng không có ai có thể nói cùng.

Chỉ có một hai người bạn tốt biết tính hướng của hắn, đã sớm cảnh cáo hắn, nói bạn trai cũ kia nhìn qua không đáng tin, hắn rồi lại không để trong lòng.

Thật sự là tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão. Nam nhân cuối cùng tổng kết.

“Sao lại nói như vậy chứ? Một lần yêu đương có thể thành công đi đến cuối nhân sinh, thật sự rất ít. Anh chỉ là một trong nghìn nghìn vạn vạn mà thôi, không nên hạ thấp bản thân, anh sẽ gặp được người tốt hơn.” Tiểu Ninh trôi chảy nói.

Bình thường cậu cũng không nói nhiều như vậy, có thể là vì đã tiến vào trạng thái công việc.

An ủi của Tiểu Ninh vẫn rất hữu dụng. Hai người ăn cơm xong, còn hàn huyên hơn một giờ. Sau khi từ nhà hàng đi về thì đã chín giờ.

Thời gian phục vụ còn dư hai tiếng, nam nhân lại nói không cần bồi hắn.

“Hôm nay cám ơn cậu, tâm tình có chút tốt hơn.” Nam nhân nói, một bên đưa cho Tiểu Ninh một chiếc hộp nhỏ, “Vật này cũng vô dụng, tặng cho cậu.”

Tiểu Ninh tiếp nhận, mở ra nhìn qua, vậy mà lại là, nhẫn kim cương của nam giới.

Má ơi, tiền boa này thật hời.

Tiểu Ninh trên mặt vẫn rất rụt rè: “Cái này rất quý, tôi không thể nhận được, anh cầm lấy trả lại cửa hàng đi.”

Nam nhân cười cười, nói: “Trả lại, cảm giác bản thân sẽ rất thê thảm đấy. Vốn định ném bỏ, nghĩ lại thấy đáng tiếc, tặng cho cậu đi, cám ơn cậu đã an ủi.”

“Cảm ơn Chu tiên sinh.” Tiểu Ninh nói.

Chiếc nhẫn kia, Tiểu Ninh cầm đem đi bán được một vạn đồng.

Từ khi nhận công việc này đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được vị khách dễ ở chung lại hào phóng như vậy. Tiểu Ninh quả thực muốn nói, sau này cứ chọn tôi đi!

Chỉ có điều ngẫm lại bộ dáng trung thực của vị Chu tiên sinh này, liền biết không có lần sau rồi.

Tiêu tiền mời nam sinh trẻ tuổi đến bồi ăn cơm nói chuyện, tiêu khiển như vậy, ở trong nhân sinh của hắn, sẽ không có lần thứ hai.

Không ai nhận nhẫn kim cương, có lẽ cũng sẽ không mua lần thứ hai.

Người cũng không thể xui xẻo lần thứ hai nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vi Quang

Chương 1: Biến cố



Vi Quang – Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: LZ

——————————

Cố Khả Hinh lại trượt giải rồi.

Sau lễ trao giải Bách Hoa, tin tức Cố Khả Hinh lần thứ hai hụt giải ồn ào huyên náo, fan nhắn gửi an ủi nói không sao tuổi vẫn còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội đoạt giải, hiện tại chẳng qua là đang tích lũy sức lực. Huống hồ còn trẻ như vậy đã được đề cử là rất giỏi rồi. Anti fan thì cười nhạo nói giỏi cái gì mà giỏi, một diễn viên đến giải Bách Hoa cũng không lấy được, còn không biết xấu hổ nói mình là diễn viên, hay là về nhà soi gương, xem xem bản thân mình đang nằm ở đâu! Về phần cư dân mạng hóng chuyện, một bộ phận nghiêng về quan điểm của fan, một bộ phận nghiêng về quan điểm của anti fan, còn có một bộ phận cảm khái, suy cho cùng xuất thân gà rừng không có thực lực mạnh bằng xuất thân chính quy.

Gà rừng là Cố Khả Hinh, chính quy là Vọng Thư.

Vọng Thư chính là nghệ sĩ giành được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, tuổi tác của cô ta và Cố Khả Hinh xấp xỉ nhau, thời gian ra mắt cũng gần như nhau, nhưng cơ hội lại khác biệt một trời một vực.

Cố Khả Hinh xuất thân là diễn viên quần chúng, làm diễn viên quần chúng ba năm mới được một vai nha hoàn trong phim, sau đó cứ ở tuyến ba chìm nổi, năm trước quay phim truyền hình thì nữ chính bị vướng scandal tình ái, sau đó vai diễn của cô cũng thuận lợi chuyển từ vai phụ sang vai chính, không ít người nói nguyên nhân là do liên quan đến scandal tình ái. Năm ngoái, bộ phim “Phong Động” được đề cử Bách Hoa, thu hút nhiều sự chú ý của cư dân mạng, nhưng cuối cùng giải thưởng này lại bị một người mới khác đoạt mất. Năm nay lại một lần nữa được đề cử, cư dân mạng đang quan tâm thì giải thưởng lại bị Vọng Thư ôm đi.

Hoàn cảnh của cô và Vọng Thư hoàn toàn khác nhau, Vọng Thư xuất thân chính quy, còn chưa tốt nghiệp đại học đã có công ty bế đi, sau đó nâng đỡ, bộ phim đầu tiên của cô ta là phim thần tượng, đảm nhận vai nữ chính năm tháng thanh xuân, lúc ấy phim thần tượng đang thịnh hành, hình ảnh này của cô ta trực tiếp được khen là mối tình đầu, từ đó con đường sự nghiệp bằng phẳng, hợp đồng phim không ngừng, đạt được vô số giải thưởng.

Hai người vốn không có giao thoa gì, nhưng lại vì Bách Hoa mà chạm mặt, công ty của Vọng Thư còn đăng tin châm chọc gà rừng không bằng xuất thân chính quy.

“Hừ, bọn họ cho rằng khoác thêm một lớp da thì tôi không nhận ra sao, thủ đoạn vẫn cứ bỉ ổi như thế.” Mạc Ly tức giận ném tài liệu trên tay lên bàn làm việc, hai tay chống lên mặt bàn, tài liệu từ góc bàn rơi xuống, như nữ thần rải hoa, toàn bộ rơi xuống đất.

Người ngồi trên sô pha nghe thấy giọng nói phẫn nộ của chị thì cử động một chút, sau đó đứng dậy, giày cao gót bước lên đá cẩm thạch phát ra tiếng vang thanh thúy, cộp —— cộp —— cộp ——

Giọng nói không nặng không nhẹ gõ vào ngực Mạc Ly, chị ấy cắn răng căng thẳng, vẻ mặt phẫn nộ.

Cố Khả Hinh khom lưng nhặt một tờ tài liệu trên mặt đất, đứng dậy đưa cho Mạc Ly, vẻ mặt ôn hòa nói: “Chị Mạc, tức nhiều hại thân, không đáng.”

Mạc Ly nghe được lời của cô lại hít sâu hai hơi, chị nhận lấy tờ giấy Cố Khả Hinh đưa cho mình, ánh mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vài giây, cuối cùng vò thành một cục ném mạnh vào trong thùng rác!

“Chị thấy cô ta đây là muốn hủy hoại em!”

Chị ấy đang nói về Vọng Thư.

Người ngoài đều cho rằng Vọng Thư và Cố Khả Hinh cũng không giao thoa gì. Trên thực tế năm ngoái hai người đã chạm mặt nhau, ban đầu vai nữ chính của “Phong Động” đã được định là Vọng Thư nhưng vì vẻ ngoài quá trong sáng không phù hợp với thiết lập nhân vật nên bị từ chối khéo, sau đó chọn Cố Khả Hinh. Không biết Vọng Thư từ đâu nghe nói vì Cố Khả Hinh nên bản thân mới không được chọn, vẫn luôn chĩa dao nhọn về phía cô. Lễ trao giải Bách Hoa ở trong nước không tính là giải thưởng lớn, chỉ có thể xem như là một bước đệm cho người mới tiến vào giới giải trí. Ngay từ năm đầu ra mắt, Vọng Thư đã đạt được giải thưởng này nhưng cô ta vẫn muốn tham gia náo nhiệt.

Cô ta chính là không muốn Cố Khả Hinh đoạt giải.

Hai năm hụt giải trong giới đã là chuyện cười, còn đăng bài kiểu giẫm lên gà rừng như này, bị nhục nhã không chỉ là Cố Khả Hinh, mà còn có thể diện của công ty và người đại diện. Nhưng hết lần này tới lần khác các cô không làm gì được, Vọng Thư đang hot không nói, sau lưng cô ta cũng không phải công ty nhỏ, nghĩ đến đây Mạc Ly lửa giận đùng đùng, hai tay nắm chặt.

Cửa văn phòng bị gõ, Mạc Ly ngẩng đầu, nhìn Cố Khả Hinh, chị ấy bình tĩnh nói: “Vào đi.”

Gõ cửa là trợ lý, dường như còn chưa vào văn phòng đã nhận ra lửa giận của Mạc Ly, giọng trợ lý có chút nói lắp: “Chị, chị Mạc, đạo diễn Kỳ bảo chị gọi lại cho ông ấy.”

Mạc Ly dừng lại, nhíu mày, một lát nói: “Được.”

Trợ lý khép cửa lại rời đi, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trong phòng làm việc, Mạc Ly cầm điện thoại trên bàn, bình tĩnh lại rồi gọi điện cho đạo diễn Kỳ. Cố Khả Hinh thấy thế lại ngồi xuống sô pha, hai tay khoanh trước ngực, cằm hơi nâng lên, mắt nhìn về phía trước, đôi mắt ôn hòa trước sau như một lộ ra cảm giác lạnh lẽo.

“Khi nào?” Nghe thấy câu nói của đầu dây bên kia, lửa giận vất vả lắm Mạc Ly mới kìm xuống được lại bộc phát, có điều chị ấy không nói ra, mà cắn chặt răng, ngón tay cầm di động siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

“Hôm trước sao?” Mạc Ly giận quá hóa cười, chị đáp: “Ông yên tâm, chúng tôi bên này không có việc gì, sẽ tới như thường lệ.”

Không biết người bên kia điện thoại nói gì, Mạc Ly rũ mắt vài giây liền nói: “Phiền đạo diễn Kỳ lo lắng rồi.”

Lời nói uyển chuyển khách sáo , Mạc Ly tốt xấu gì cũng làm người đại diện mười năm, người nào có thể đắc tội, người nào không thể chị đều rất rõ ràng. Chị ấy cố nén lửa giận cúp điện thoại, cuối cùng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Cố Khả Hinh.

Cố Khả Hinh rót cho chị ấy ly nước lạnh trên bàn trà, Mạc Ly nhìn chằm chằm ly một lúc lâu, nhận lấy, uống một ngụm, nước lạnh thẩm thấu lòng người, cũng dập tắt không ít lửa giận, chị ấy lại mở miệng, giọng nói bình thản hơn rất nhiều: “Vừa rồi Kỳ Liên gọi điện thoại cho chị nói Du Tâm Đường rút khỏi MV ca khúc mới của em.”

Vẻ mặt của Cố Khả Hinh cũng không có bất ngờ, cô hỏi: “Còn gì nữa không?”

Cô hiểu Mạc Ly, nếu chỉ có chút chuyện này vẫn chưa đủ khiến Mạc Ly tức giận, quả nhiên Mạc Ly mím môi, lại nói: “Cô ấy nhận MV ca khúc mới, cùng Vọng Thư.”

Chẳng trách.

Cố Khả Hinh hiểu rõ, thời gian trước Mạc Ly giúp cô nhận MV, hợp tác cùng chính là Du Tâm Đường đang hot, cô vốn định dùng Du Tâm Đường kéo mình lên, vừa vặn tháng trước có Bách Hoa, tất cả diễn ra suôn sẻ, nhưng hiện tại lại bị Vọng Thư phá hỏng.

Bách Hoa không còn, cô thành kẻ thua cuộc, bị người trong ngành chê cười. Hợp tác MV không còn, các cô phải chọn người khác, trước mắt trong giới người có độ hot như Du Tâm Đường không nhiều lắm, căn bản không kịp.

Mạc Ly nói rất đúng.

Vọng Thư chính là muốn hủy hoại cô.

Cố Khả Hinh thoáng chốc đã nghĩ thông suốt, cô ngả người ra sô pha, hai tay khoanh trước ngực, lông mi rũ xuống, ánh mắt đi xuống, giống như đang suy nghĩ sâu xa. Mạc Ly quay sang nhìn cô, chị ấy dẫn dắt Cố Khả Hinh cũng đã hơn ba năm, lúc trước công ty đào cô từ công ty nhỏ không ai hỏi thăm tới, từ đó đến tận bây giờ luôn là chị ấy phụ trách. Dưới tay Mạc Ly tuy rằng còn có nghệ sĩ khác nhưng tài nguyên tốt cơ bản đều ưu tiên cho Cố Khả Hinh, bởi vì tính tình cô ôn hòa, đối nhân xử thế vô cùng chu đáo, hơn nữa, cô rất nghe lời.

Thông báo vào ba giờ sáng; đóng phim một ngày chỉ ngủ hai tiếng; sau khi bộ phim kết thúc nên sắp xếp ăn cơm với ai; phải xào scandal lúc nào, xào như thế nào; thời gian nào nên “chia tay”, Cố Khả Hinh phối hợp có thể nói là không chê vào đâu được, cô ngoan ngoãn giống như một con búp bê mặc cho người ta xâu xé. Nhưng Mạc Ly biết, cô không phải chỉ là búp bê, cô còn là sói đội lốt cừu, có tham vọng nuốt chửng cả giới giải trí.

Chị ấy thích tham vọng của cô.

Cũng sẵn lòng cho cô cơ hội này.

Cho nên bây giờ chị ấy mới toàn lực hỗ trợ, nếu như là nghệ sĩ khác dưới tay chị ấy đắc tội Vọng Thư, thì tự cầu phúc đi. Chị ấy từ trước đến nay không phải là người lương thiện gì, cũng không làm việc thiện, cá lớn nuốt cá bé là nguyên tắc cơ bản của xã hội này.

“Đang suy nghĩ gì thế?” Ánh mắt Mạc Ly hướng lên trên, dừng ở góc nghiêng của Cố Khả Hinh, người bên cạnh giống như mang theo một lớp mặt nạ, chị ấy chưa từng nhìn thấu, lần này cũng không ngoại lệ. Góc nghiêng của Cố Khả Hinh rất bình tĩnh, ánh mắt vẫn ôn hòa như trước, đôi môi đỏ mọng kẽ mở, âm thanh lập tức truyền đến: “Đang suy nghĩ người hợp tác mới của em sẽ là ai.”

Mạc Ly thu hồi ánh mắt, lại uống miếng nước lạnh, trả lời: “Còn chưa quyết định, Kỳ Liên nói đang bàn bạc, ngày mai chúng ta đi quay như thường lệ, biết không? Sáng mai chị bảo Tô Anh đi đón em.”

Cố Khả Hinh khẽ gật đầu: “Được.”

Cô nói xong đứng lên: “Vậy chị Mạc, không có việc gì thì em đi trước đây.”

Mạc Ly ngẩng đầu lên, thân hình Cố Khả Hinh cao gầy, đôi giày cao gót đế nhọn càng tôn lên hai chân thon dài thẳng tắp, váy bó mông, cổ chữ V, trước ngực lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu sáng đến mức phản quang. Tướng mạo của cô thanh tú, đường nét rõ ràng, dù cho một nửa khuôn mặt kia đang ẩn hiện dưới mái tóc cũng có thể mơ hồ thấy được ngũ quan như tượng tạc.

Dáng vẻ của Cố Khả Hinh là một trong những vẻ đẹp vô cùng hiếm có mà Mạc Ly từng nhìn thấy.

“Đi đi.” Mạc Ly đặt ly xuống: “Có muốn chị tiễn em xuống lầu không?”

Cố Khả Hinh lắc đầu: “Không cần, Tô Anh đang chờ em dưới lầu.”

“Vậy được, đi đường cẩn thận.”

Cố Khả Hinh cười nhạt đi giày cao gót rời khỏi văn phòng, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu rọi lên người cô, kéo bóng lưng rất dài, ánh mắt Mạc Ly khóa chặt bóng lưng của cô, một tay chống cằm. Cách một lúc cửa văn phòng bị gõ vang, giọng nói thấp thỏm của trợ lý vang lên: “Chị Mạc? Chị gọi em?”

Mạc Ly quay đầu nhìn nàng, nói: “Sắp xếp lại lịch trình gần đây của những người khác gửi một bản cho tôi.”

Trợ lý sửng sốt, kinh ngạc nói: “Chị muốn tất cả sao?”

Mạc Ly gật đầu: “Ừ.”

Trợ lý lấy lại tinh thần, rũ mắt nói: “Được, em lập tức đưa tới.”

Cô nàng không hỏi vì sao, nhưng cũng đoán được, Cố Khả Hinh bên này xảy ra chuyện, Mạc Ly đã bắt đầu tìm người kế tiếp để dựa vào, dù sao, thứ chị ấy không thiếu nhất chính là quân cờ.

Cố Khả Hinh từ phòng vệ sinh đi ra đụng phải trợ lý của Mạc Ly, sau khi hai người đụng vào nhau thì đều lui về phía sau hai bước, tài liệu trên tay trợ lý rơi xuống đất, cô nàng sửng sốt, vẻ mặt có chút xấu hổ, ngược lại Cố Khả Hinh biểu cảm như thường cúi người giúp cô nàng nhặt tài liệu lên, đưa cho cô nàng, mặt mày dịu dàng nói: “Lần sau cẩn thận một chút, đừng hấp tấp bộp chộp như vậy, chị Mạc nhìn thấy lại mắng.”

Ngón tay thon dài của cô nắm tập tài liệu, móng tay được cắt tỉa rất mượt mà, sơn móng tay màu nhạt, khi lại gần còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt, rất phù hợp với khí chất của cô. Trợ lý nhìn chằm chằm vào đôi tay kia, liên tưởng đến cảnh ngộ gần đây của cô, cảm thấy thật đáng tiếc, cô nàng cúi đầu cắn răng nói: “Cô Cố, cô nhất định phải cố gắng lên!”

Cố Khả Hinh bật cười, giọng nói dịu dàng, rất êm tai: “Được, cảm ơn.”

Giọng nói có tác dụng dễ dàng ổn định lòng người, còn có chút mê hoặc, làm cho người ta không tự giác tín nhiệm và ỷ lại vào cô. Trợ lý đứng yên vài giây, hai gò má ửng đỏ, nghiêng người đẩy cửa vào văn phòng của Mạc Ly. Khoé mắt Cố Khả Hinh nhìn cửa văn phòng mở rồi khép lại, vẻ mặt tươi cười dần dần thu lại, thần sắc thanh lãnh, ánh mắt lạnh nhạt.

Từ thang máy đến đại sảnh chỉ cần ba phút, cô đã liên lạc với Tô Anh đang đợi ở cửa thang máy, hai người vừa xuống thang máy Tô Anh liền mở miệng nói: “Hinh Hinh, kiểm tra rồi, hôm nay Kỳ Liên đi gặp một người mới.”

Tư thế bước đi của Cố Khả Hinh hơi dừng lại, nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ, cô còn tưởng rằng Kỳ Liên ít nhất phải tìm một nghệ sĩ không thua kém Du Tâm Đường bao nhiêu, không ngờ tới sẽ tìm một người mới.

Tô Anh gật đầu: “Là người mới, đã quay hai bộ phim, nghe nói tiềm lực không tệ.”

Hai người vừa đi vừa lên xe, Cố Khả Hinh ngồi ở ghế lái phụ, cô thắt dây an toàn, hỏi: “Người mới tên là gì?”

Tô Anh khởi động xe, xe ùn ùn vang lên, còn kèm theo giọng nói của cô ấy.

“Tên Cảnh Viên.”

————————————————

Tác giả có chuyện muốn nói:

Vở kịch nhỏ ngọt ngào:

Cô Cố hiện tại.

Tô Anh: Hinh Hinh, hợp tác với cậu là một người mới.

Cố Khả Hinh: Ai?

Tô Anh: Cảnh Viên.

Cố Khả Hinh: Không quen biết.

Cô Cố sau này.

Tô Anh: Hinh Hinh, người kia trông quen quen, mình cứ cảm thấy giống ai đó?

Cố Khả Hinh: Giống ai?

Tô Anh: Cảnh Viên.

Cố Khả Hinh: Ồ, vợ mình à.

Tô Anh:…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.