Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em

Chương 50: Hạnh Phúc Đón Chờ



Ngọc Lan ngồi lặng yên trong phòng khách, ánh mắt hướng về cửa sổ, nơi những tia nắng sớm mai đang len lỏi qua tấm rèm trắng mỏng manh. Cô cảm thấy cơ thể mình dường như khác lạ hơn so với thường ngày. Cả tuần nay, cô luôn cảm thấy mệt mỏi, dù không hề làm gì nặng nhọc. Những cơn buồn ngủ liên tục kéo đến, đôi lúc làm cô chỉ muốn nằm lì trên giường, không muốn làm bất cứ điều gì.

Thêm vào đó, cô nhận ra mình đã trễ kỳ kinh nguyệt mà thường tháng vẫn đều đặn. Ban đầu, Ngọc Lan nghĩ rằng có lẽ do công việc bận rộn và áp lực khiến cơ thể cô bị rối loạn. Nhưng càng ngày, cảm giác mệt mỏi và lạ lẫm trong người lại càng rõ rệt, khiến cô không thể làm ngơ.

Cô khẽ đặt tay lên bụng, trong lòng không khỏi dấy lên một cảm giác lo lắng pha lẫn hồi hộp. Cô nhớ đến lần sinh nhật của Gia Khải, cái đêm mà hai người đã cùng nhau đắm chìm trong tình yêu và cảm xúc mãnh liệt. Tính đến hôm nay, cũng đã đúng ba tuần kể từ đêm đó. Liệu rằng, có thể nào…?

Ngọc Lan cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, như thể sự lo âu và kỳ vọng đang hòa quyện, dồn dập trong lồng ngực. Không chần chừ thêm nữa, cô quyết định đi khám bác sĩ để tìm hiểu rõ ràng. Lòng cô tràn ngập suy nghĩ, liệu có phải cô đã mang trong mình một sinh linh bé nhỏ, kết tinh từ tình yêu giữa cô và Gia Khải?

Phòng khám vào buổi sáng khá đông đúc, nhưng Ngọc Lan vẫn cố giữ cho mình bình tĩnh. Cô ngồi chờ đến lượt, đôi mắt thường xuyên liếc nhìn đồng hồ, lòng dạ không yên. Từng phút trôi qua như dài đằng đẵng, và mỗi giây chờ đợi càng làm cô thêm bồn chồn.

Cuối cùng, khi tên cô được gọi, Ngọc Lan đứng dậy, đôi chân như tự động bước theo mà không cần suy nghĩ. Bác sĩ Trinh, một người phụ nữ trung niên với gương mặt hiền hậu, đón tiếp cô bằng nụ cười ấm áp.

Bác sĩ Trinh: “Chào Ngọc Lan, hôm nay cô đến khám có gì cần kiểm tra không?”

Ngọc Lan cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, dù trong lòng đang ngổn ngang trăm mối.

Ngọc Lan: “Dạ, bác sĩ… Gần đây cháu cảm thấy trong người không được khỏe, lúc nào cũng mệt mỏi và muốn ngủ. Và… cháu cũng bị trễ kinh đã hơn một tuần rồi.”

Bác sĩ Trinh khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự thông cảm. Bà nhanh chóng thực hiện các kiểm tra cần thiết. Khi kết quả có trong tay, bác sĩ Trinh quay lại với Ngọc Lan, nụ cười trên mỗi bà dần hiện rõ hơn.

Bác sĩ Trinh: “Ngọc Lan, chúc mừng cô! Cô đã có thai được ba tuần rồi.”

Ngọc Lan lặng người trong giây lát, cảm giác như mọi thứ xung quanh ngừng lại. Cô nhìn chằm chằm vào bác sĩ, đôi mắt mở to, chưa dám tin vào điều vừa nghe thấy.

Ngọc Lan: “Bác sĩ… Bác sĩ nói thật chứ? Cháu… cháu thật sự đã có thai sao?”

Bác sĩ Trinh mỉm cười, giọng nói của bà đầy ấm áp và chắc chắn.

Bác sĩ Trinh: “Đúng vậy, kết quả xét nghiệm và siêu âm cho thấy cô đã mang thai. Em bé của cô mới được khoảng ba tuần tuổi. Đây là giai đoạn đầu, cô cần chú ý giữ gìn sức khỏe và có chế độ ăn uống hợp lý.”

Ngọc Lan cảm thấy một luồng cảm xúc dâng trào trong lòng, vừa ngạc nhiên,

vừa hạnh phúc đến nghẹn ngào. Cô đặt tay lên bụng, nơi mà một sinh linh bé nhỏ đang hình thành. Một sự sống mới, một mầm non của tình yêu, đang lớn lên từng ngày trong cơ thể cô.

Ngọc Lan: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.”

Rời khỏi phòng khám, Ngọc Lan thấy mình như đang bay trên mây. Những lo lắng và mệt mỏi tan biến, thay vào đó là niềm vui sướng và hồi hộp. Cô không thể chờ đợi thêm giây phút nào để báo tin vui này cho Gia Khải. Buổi chiều, khi Gia Khải trở về nhà sau một ngày làm việc, anh ngay lập tức nhận ra Ngọc Lan đang khác lạ. Cô đứng giữa phòng khách, tay cầm một tấm giấy nhỏ, ánh mắt lấp lánh niềm vui nhưng cũng pha chút hồi hộp. Gia Khải bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai vợ, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể cô.

Gia Khải: “Vợ yêu, hôm nay em có chuyện gì vui vậy? Trông em rạng rỡ hơn mọi khi.”

Ngọc Lan nhìn vào mắt Gia Khải, cố gắng kiềm chế cảm xúc dâng trào trong lòng, nhưng không thể giấu được nụ cười trên môi. Cô đưa tấm giấy xét nghiệm về phía Gia Khải, giọng cô khẽ run lên vì xúc động.

Ngọc Lan: “Chồng à… Em… Em có một điều rất đặc biệt muốn báo cho anh.”

Gia Khải cầm lấy tấm giấy từ tay Ngọc Lan, anh đọc lướt qua những dòng chữ trên đó, nhưng mắt anh chợt dừng lại ở một cụm từ khiến tim anh như ngừng đập: “Thai nhi 3 tuần”

Gia Khải: “Vợ… vợ đang nói là…”

Ngọc Lan gật đầu, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt cô, nhưng đó là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc vô bờ bến.

Ngọc Lan: “Đúng vậy, chồng à. Em đã có thai, con của chúng ta… đã được ba tuần rồi.”

Gia Khải lặng người trong khoảnh khắc, cảm giác như mọi thứ xung quanh anh biến mất. Chỉ còn lại anh và Ngọc Lan, và sự kỳ diệu đang nở rộ trong cuộc sống của họ. Anh không thể diễn tả hết niềm vui sướng đang trào dâng trong lòng, đôi mắt anh ngấn lệ khi anh bước tới ôm chầm lấy Ngọc Lan.

Gia Khải: “Vợ yêu… Em đã mang đến cho anh một niềm hạnh phúc lớn lao mà anh chưa từng tưởng tượng được. Chúng ta… chúng ta sắp làm cha mẹ rồi.”

Ngọc Lan gật đầu, cảm nhận vòng tay vững chãi của Gia Khải ôm lấy cô, như muốn bảo vệ cả cô và đứa con bé nhỏ trong bụng. Cô biết rằng, từ giây phút này, cuộc sống của họ sẽ thay đổi mãi mãi, theo một cách vô cùng tốt đẹp.

Ngọc Lan: “Em cũng rất hạnh phúc, chồng à. Từ bây giờ, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và đứa con của chúng ta, để bé được lớn lên khỏe mạnh.”

Gia Khải khẽ đặt tay lên bụng Ngọc Lan, nơi mà anh biết có một sinh linh đang lớn lên từng ngày. Sự xúc động dâng trào trong lòng anh, nhưng anh cũng cảm thấy một trách nhiệm lớn lao đang đặt trên vai mình. Anh phải trở thành một người cha tốt, và cùng Ngọc Lan xây dựng một gia đình hạnh phúc.

Gia Khải: “Anh sẽ luôn ở bên em, chăm sóc cho em và con của chúng ta. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, và cùng chào đón bé yêu của chúng ta đến với thế giới này.

Buổi tối hôm đó, Ngọc Lan và Gia Khải ngồi bên nhau trong phòng khách, dưới ánh đèn vàng ấm áp. Họ cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai, những dự định cho đứa con sắp chào đời. Cả hai đều cảm thấy tràn đầy năng lượng và niềm hạnh phúc vô bờ bến.

Ngọc Lan: “Chồng à, em nghĩ chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị dần những thứ cần thiết cho em bé. Từ đồ dùng, quần áo cho đến việc sửa sang lại phòng ngủ.”

Gia Khải gật đầu, đôi mắt anh ánh lên niềm vui và sự chăm sóc.

Gia Khải: “Đúng vậy, vợ yêu. Anh sẽ phụ em chuẩn bị mọi thứ. Em đừng lo lắng gì hết, chỉ cần giữ sức khỏe cho em và con là được.”

Ngọc Lan khẽ mỉm cười, tựa đầu vào vai Gia Khải. Cô cảm thấy mình thật may mắn khi có anh bên cạnh, một người đàn ông luôn yêu thương và chăm sóc cho cô bằng tất cả tình cảm chân thành.

Ngọc Lan: “Em tin rằng với sự chuẩn bị của chúng ta, con của chúng ta sẽ được đón chào trong một môi trường thật tốt đẹp và đầy yêu thương”

Gia Khải: “Anh cũng tin như vậy, vợ yêu. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tổ ấm tràn ngập tình yêu thương cho con của chúng ta”

Ngọc Lan cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Gia Khải, và cô càng thêm yêu anh nhiều hơn. Cô biết rằng, dù có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn trong tương lai, chỉ cần có Gia Khải bên cạnh, cô sẽ luôn mạnh mẽ và kiên cường.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp căn nhà, Ngọc Lan và Gia Khải thức dậy với tâm trạng hân hoan. Cả hai cùng nhau ăn sáng, Ngọc Lan đặc biệt chú ý đến chế độ dinh dưỡng của mình, vì giờ đây cô không chỉ ăn cho bản thân mà còn cho đứa con bé nhỏ đang lớn lên trong bụng.

Ngọc Lan: “Chồng à, từ giờ em sẽ phải ăn uống thật cẩn thận, để con của chúng ta có đầy đủ dưỡng chất.”

Gia Khải mỉm cười, nhìn vợ với ánh mắt đầy yêu thương.

Gia Khải: “Anh sẽ cùng em chuẩn bị những bữa ăn dinh dưỡng nhất. Anh muốn con của chúng ta được phát triển tốt nhất ngay từ khi còn trong bụng mẹ.”

Ngọc Lan cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm vui khi nghe những lời nói đầy trách nhiệm của Gia Khải. Cô biết rằng anh sẽ là một người cha tuyệt vời, và cô cũng sẽ cố gắng trở thành một người mẹ tốt nhất có thể.

Sau bữa sáng, Gia Khải và Ngọc Lan quyết định đi dạo một vòng quanh khu phố, tận hưởng không khí trong lành buổi sáng. Họ nắm tay nhau bước đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, trò chuyện về những kế hoạch tương lai, những ước mơ cho con của họ.

Gia Khải: “Anh nghĩ chúng ta nên dành một ngày cuối tuần để đi mua sắm những thứ cần thiết cho em bé. Chúng ta cần chuẩn bị từ sớm để mọi thứ sẵn sàng khi bé chào đời.”

Ngọc Lan: “Em đồng ý. Em muốn tự tay chọn từng món đồ cho con của chúng ta, từ cái nôi, chiếc giường cho đến những bộ quần áo nhỏ xinh.

Gia Khải khẽ siết chặt tay Ngọc Lan, cảm nhận được niềm hạnh phúc đang lan tỏa trong lòng. Anh biết rằng, từ giờ phút này, cuộc sống của họ sẽ bước sang một trang mới, với những thách thức nhưng cũng đầy ắp niềm vui và hy vọng.

Gia Khải: “Chúng ta sẽ cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc này, và anh tin rằng mọi điều tốt đẹp nhất đang chờ đón chúng ta phía trước.”

Ngọc Lan nhìn Gia Khải, đôi mắt cô ánh lên niềm tin và tình yêu mãnh liệt. Cô biết rằng dù cuộc sống có đưa đẩy họ đến đâu, họ vẫn luôn ở bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi thử thách và cùng nhau chào đón điều kỳ diệu mà tình yêu đã mang lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.