Cuối tuần này, ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua tấm rèm cửa sổ, mang đến một buổi sáng yên bình cho ngôi nhà nhỏ của Gia Khải và Ngọc Lan. Ngọc Lan khế cựa mình, đôi mắt mở ra nhìn sang bên cạnh. Gia Khải vẫn còn đang say giấc, gương mặt anh thoáng vẻ bình yên như một đứa trẻ. Cô mỉm cười dịu dàng, ngắm nhìn chồng mình trong vài phút trước khi khẽ rời khỏi giường, bước xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Tiếng động nhẹ từ nhà bếp làm Gia Khải tỉnh giấc. Anh ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận ánh nắng ấm áp đang lan tỏa khắp căn phòng. Cả tuần làm việc vất vả, cuối cùng cũng đến ngày cuối tuần, thời gian để anh và Ngọc Lan cùng nhau thư giãn và tận hưởng những khoảnh khắc bên nhau. Gia Khải bước xuống giường, theo tiếng động đến phòng bếp, nơi Ngọc Lan đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng.
Gia Khải: “Chào buổi sáng, vợ yêu. Hôm nay em dậy sớm vậy?”
Ngọc Lan quay lại, nhìn thấy Gia Khải với nụ cười ấm áp. Cô đặt tấm bánh mì lên đĩa, rồi tiến đến bên anh, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.
Ngọc Lan: “Chào buổi sáng, chồng à. Em muốn chuẩn bị bữa sáng cho anh trước khi chúng ta ra ngoài.”
Gia Khải cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Ngọc Lan, cảm nhận mùi hương quen thuộc từ mái tóc cô.
Gia Khải: “Em luôn chu đáo như vậy. Nhưng hôm nay chúng ta không cần vội đâu, cứ từ từ tận hưởng buổi sáng này.
Cả hai cùng nhau dùng bữa sáng, trò chuyện về những kế hoạch trong ngày. Hôm nay, họ dự định đi mua vài món đồ cho ngôi nhà rồi sau đó về thăm mẹ Ngọc Lan. Gia Khải rất yêu thích những chuyến thăm này, không chỉ vì tình cảm anh dành cho mẹ vợ mà còn vì anh biết rằng với Ngọc Lan, những khoảnh khắc bên gia đình rất quan trọng.
Sau khi dọn dẹp xong bữa sáng, Ngọc Lan quay vào phòng thay đồ. Cô chọn một chiếc váy đơn giản nhưng thanh lịch, tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của cô. Khi bước ra, Gia Khải đã đứng sẵn ở cửa, chờ cô với nụ cười hiền hòa.
Gia Khải: “Vợ anh hôm nay đẹp quá. Chúng ta đi thôi nào.”
Ngọc Lan mỉm cười, nắm lấy tay Gia Khải, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh. Họ cùng nhau rời khỏi nhà, không quên đóng cửa cẩn thận trước khi lên xe.
Chuyến đi mua sắm diễn ra vui vẻ, cả hai cùng chọn lựa những món đồ cần thiết cho nhà cửa, từ những vật dụng nhỏ nhặt đến những món đồ trang trí. Ngọc Lan cười tươi khi nhìn thấy một chiếc đèn ngủ với kiểu dáng độc đáo, cô liền quay sang hỏi ý kiến Gia Khải.
Ngọc Lan: “Anh thấy chiếc đèn này thế nào? Em nghĩ nó sẽ hợp với phòng ngủ của chúng ta đấy”
Gia Khải ngắm nhìn chiếc đèn, rồi gật đầu đồng ý.
Gia Khải: “Rất đẹp, đúng là hợp với không gian phòng ngủ của chúng ta. Em có gu thẩm mỹ tuyệt vời.”
Ngọc Lan cười khúc khích, cảm thấy hài lòng với sự lựa chọn của mình. Họ tiếp tục đi dạo qua các gian hàng, thỉnh thoảng dừng lại để cùng nhau ngắm nhìn những món đồ thú vị.
Khi đã mua đủ những món cần thiết, cả hai lên xe và bắt đầu hành trình về thăm mẹ Ngọc Lan. Con đường dẫn về quê mẹ tuy không xa lắm, nhưng với Ngọc Lan, đó luôn là một chuyến đi đặc biệt, nơi cô có thể trở về với những ký ức ngọt ngào, ấm áp của thời thơ ấu.
Trên đường đi, Ngọc Lan ngồi dựa đầu vào vai Gia Khải, đôi mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cánh đồng xanh mướt trải dài dưới ánh nắng vàng rực rỡ.
Ngọc Lan: “Anh à, mỗi lần về thăm mẹ, em lại thấy lòng mình bình yên đến lạ. Em nhớ những ngày tháng thơ bé, khi mẹ luôn ở bên, chăm sóc và yêu thương em vô điều kiện.”
Gia Khải nắm chặt tay Ngọc Lan, giọng anh trầm ấm:
Gia Khải: “Anh hiểu cảm giác đó. Mỗi lần về thăm mẹ, anh cũng cảm nhận được sự ấm áp mà gia đình mang lại. Đó là nơi chúng ta luôn có thể trở về, dù có đi đâu hay làm gì”
Ngọc Lan gật đầu, cảm nhận sự đồng cảm từ chồng. Cô luôn biết ơn vì Gia Khải không chỉ là người chồng tuyệt vời mà còn là một người con rể hiếu thảo, luôn tôn trọng và yêu quý mẹ cô như mẹ ruột của mình.
Khi xe tiến vào con hẻm nhỏ dẫn vào nhà mẹ, Ngọc Lan cảm thấy lòng mình rộn ràng hơn. Ngôi nhà giản dị, bao quanh bởi khu vườn nhỏ với những cây hoa đang nở rộ, vẫn đẹp như ngày nào. Cô nhớ lại những buổi chiều thơ ấu, khi cô và mẹ cùng nhau chăm sóc khu vườn, tiếng cười nói rộn ràng cả một góc trời.
Gia Khải dừng xe trước cổng, rồi cả hai cùng bước xuống. Mẹ Ngọc Lan đã đứng sẵn ở cửa, nụ cười hiền hậu nở trên môi khi thấy con gái và con rể.
Mẹ Ngọc Lan: “Hai đứa về rồi à! Mẹ cứ mong mãi.
Ngọc Lan bước tới, ôm chầm lấy mẹ, cảm nhận hơi ấm quen thuộc từ vòng tay bà.
Ngọc Lan: “Mẹ ơi, tụi con nhớ mẹ quá. Mẹ có khỏe không?”
Mẹ Ngọc Lan khẽ vuốt tóc con gái, ánh mắt bà ánh lên niềm vui sướng.
Mẹ Ngọc Lan: “Mẹ khỏe, mẹ khỏe. Hai đứa vào nhà đi, mẹ chuẩn bị sẵn cơm nước rồi.”
Gia Khải bước tới, cúi đầu chào mẹ vợ, rồi nhẹ nhàng đặt một túi quà lên bàn.
Gia Khải: “Mẹ à, con và Lan có mua ít quà cho mẹ. Mẹ xem có thích không nhé.”
Mẹ Ngọc Lan nhìn vào túi quà, ánh mắt bà rạng rỡ lên.
Mẹ Ngọc Lan: “Ôi, hai đứa lúc nào cũng chu đáo. Cảm ơn hai con nhiều lắm”
Ngọc Lan cười tươi, cùng mẹ vào bếp chuẩn bị bữa cơm. Gia Khải đứng bên cạnh, giúp hai người một tay, không khí trong nhà tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. Bữa cơm trưa hôm đó, dù chỉ có ba người, nhưng đầy ắp tình yêu thương và sự quan tâm lẫn nhau.
Sau bữa ăn, Ngọc Lan và Gia Khải cùng mẹ ngồi lại trên chiếc ghế sofa êm ái, trò chuyện về những chuyện thường ngày. Mẹ Ngọc Lan kể lại những kỷ niệm ngày xưa, khi Ngọc Lan còn nhỏ, những lúc bà phải vừa làm việc vừa chăm sóc con gái nhỏ dại. Những câu chuyện của bà mang đến những nụ cười ấm áp, những tiếng cười sảng khoái, làm cho buổi chiều cuối tuần trở nên thật ý nghĩa.
Mẹ Ngọc Lan: “Khải à, con chăm sóc Lan tốt lắm, mẹ rất yên tâm. Nhìn hai đứa hạnh phúc như vậy, mẹ thấy lòng mình nhẹ nhõm lắm.”
Gia Khải cười, anh nắm tay Ngọc Lan, ánh mắt đầy tình cảm:
Gia Khải: “Mẹ đừng lo, con luôn cố gắng làm mọi thứ tốt nhất cho Lan. Lan là người con yêu thương nhất, và con sẽ làm tất cả để bảo vệ hạnh phúc của chúng con.”
Ngọc Lan nhìn Gia Khải, đôi mắt cô long lanh niềm hạnh phúc. Cô biết rằng mình thật may mắn khi có Gia Khải, một người chồng luôn yêu thương và tôn trọng cô. Cô cũng biết rằng mẹ cô cảm thấy yên tâm khi thấy con gái được hạnh phúc.
Ngọc Lan: “Mẹ à, tụi con luôn biết ơn mẹ đã nuôi dạy con khôn lớn, và luôn dạy con về giá trị của tình yêu và gia đình. Con hy vọng rằng con có thể trở thành một người mẹ tốt như mẹ trong tương lai.”
Mẹ Ngọc Lan cười hiền hậu, bà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Ngọc Lan.
Mẹ Ngọc Lan: “Con gái của mẹ trưởng thành rồi, mẹ luôn tự hào về con. Được nhìn thấy con hạnh phúc bên Gia Khải, mẹ chẳng còn mong gì hơn.”
Ngọc Lan nắm chặt tay mẹ, cảm nhận sự dịu dàng và ấm áp từ bàn tay đã trải qua biết bao thăng trầm cuộc đời. Cô biết rằng tình yêu thương của mẹ luôn là nền tảng vững chắc giúp cô mạnh mẽ và kiên cường trước mọi sóng gió.
Ngọc Lan: “Mẹ à, cuối tuần này tụi con sẽ ở lại chơi với mẹ cả ngày, mẹ có thích không?”
Mẹ Ngọc Lan nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt bà ánh lên niềm vui lớn lao.
Mẹ Ngọc Lan: “Thích chứ! Có hai đứa ở đây, nhà cửa vui hẳn lên. Mẹ đã chuẩn bị vài món ăn đặc biệt cho bữa tối, hy vọng hai đứa sẽ thích.”
Gia Khải: “Mẹ làm món gì cũng ngon hết. Con nhớ nhất là món canh chua của mẹ, vị ngon đến nỗi không thể nào quên”
Ngọc Lan gật đầu đồng tình, đôi mắt cô sáng lên khi nhớ về những bữa cơm gia đình mà mẹ cô từng nấu.
Ngọc Lan: “Mẹ nấu canh chua là tuyệt nhất. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ăn món đó con đều thấy hạnh phúc vô cùng.
Cả ba người cùng cười vui vẻ, không khí trong nhà trở nên thật ấm áp và gần gũi. Buổi chiều hôm đó, Ngọc Lan và Gia Khải cùng mẹ chăm sóc khu vườn nhỏ trước nhà. Những bông hoa nở rộ dưới ánh nắng cuối hè, tỏa hương thơm ngát khắp không gian. Gia Khải phụ mẹ vợ tưới cây, còn Ngọc Lan thì cắt tỉa những cành hoa đã héo úa.
Ngọc Lan: “Mẹ này, có những hôm con nhớ nhà lắm, nhớ cả những buổi chiều thế này, khi con được cùng mẹ chăm sóc vườn hoa. Cảm giác thật yên bình và hạnh phúc.”
Mẹ Ngọc Lan đứng bên cạnh, nhìn con gái với ánh mắt trìu mến.
Mẹ Ngọc Lan: “Con gái à, nhà luôn là nơi để con trở về. Mỗi lần con về, mẹ đều thấy lòng mình nhẹ nhõm và vui sướng. Mẹ biết rằng, dù con có đi xa thế nào, trong lòng con vẫn luôn nhớ về nơi này”
Gia Khải nghe thấy những lời nói đầy tình cảm của hai mẹ con, lòng anh cảm thấy thật ấm áp. Anh hiểu rằng gia đình luôn là nơi mang lại nguồn động lực mạnh mẽ nhất cho Ngọc Lan, và anh trân trọng điều đó.
Gia Khải: “Vợ ơi, tụi mình sẽ cố gắng về thăm mẹ nhiều hơn, để mẹ không phải cô đơn. Dù công việc có bận rộn đến đâu, gia đình vẫn là quan trọng nhất”
Ngọc Lan quay sang nhìn Gia Khải, nở nụ cười ấm áp.
Ngọc Lan: “Em biết mà, chồng à. Em cảm ơn anh đã luôn hiểu và tôn trọng những điều quan trọng đối với em.”
Buổi chiều dần trôi qua, cả ba người ngồi lại bên nhau trên chiếc ghế ngoài sân, nhìn ngắm ánh hoàng hôn buông xuống. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa thơm ngát và tiếng côn trùng râm ran. Không cần nói thêm lời nào, tất cả chỉ im lặng tận hưởng khoảnh khắc yên bình này, nơi mà mọi lo toan cuộc sống đều trở nên nhỏ bé.
Khi màn đêm buông xuống, bữa tối thịnh soạn đã sẵn sàng trên bàn ăn. Những món ăn được mẹ Ngọc Lan chuẩn bị cẩn thận, từ món canh chua Gia Khải yêu thích đến những món rau tươi ngon từ vườn. Ngọc Lan cảm thấy
lòng mình tràn ngập niềm vui khi được quay lại căn bếp thân thuộc, nơi mà mẹ cô đã dồn hết tâm huyết vào từng món ăn.
Mẹ Ngọc Lan: “Hai đứa ngồi xuống đi, mẹ đã chuẩn bị xong hết rồi. Hôm nay là một bữa cơm đặc biệt, mẹ mong hai đứa sẽ thích”
Gia Khải: “Chắc chắn rồi mẹ. Món ăn của mẹ lúc nào cũng làm con cảm thấy như được trở về thời thơ ấu.”
Ngọc Lan nhìn mẹ và chồng, cảm nhận tình yêu thương đang lan tỏa khắp không gian. Cô nhận ra rằng hạnh phúc không phải là điều gì quá xa xôi, mà chính là những khoảnh khắc giản dị như thế này, bên cạnh những người mình yêu thương nhất.
Sau bữa tối, Ngọc Lan và Gia Khải cùng mẹ ngồi lại trong phòng khách, thưởng thức trà nóng và trò chuyện. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên trong căn nhà nhỏ, xua tan mọi mệt mỏi và lo âu của cuộc sống. Gia Khải thỉnh thoảng nhìn sang Ngọc Lan, cảm nhận tình yêu trong ánh mắt cô mỗi khi cô nhìn mẹ mình.
Ngọc Lan: “Mẹ à, tụi con sẽ ngủ lại đây đêm nay. Sáng mai tụi con sẽ nấu bữa sáng cho mẹ, để mẹ có thể nghỉ ngơi một chút.”
Mẹ Ngọc Lan mỉm cười, ánh mắt bà tràn đầy hạnh phúc.
Mẹ Ngọc Lan: “Mẹ không mong gì hơn là được thấy hai đứa ở bên cạnh mẹ như thế này. Mẹ cảm thấy thật bình yên khi có các con ở đây”
Đêm hôm đó, Gia Khải và Ngọc Lan nằm bên nhau trên chiếc giường êm ái trong phòng khách, nghe tiếng gió rì rào bên ngoài cửa sổ. Ngọc Lan nằm sát vào Gia Khải, đôi mắt cô khép lại nhưng miệng vẫn mỉm cười hạnh phúc.
Ngọc Lan: “Chồng à, em thật sự biết ơn vì có anh trong cuộc đời. Anh đã mang đến cho em không chỉ là tình yêu mà còn là sự bình yên mà em luôn khao khát.”
Gia Khải hôn nhẹ lên trán Ngọc Lan, giọng anh trầm ấm:
Gia Khải: “Anh cũng cảm thấy may mắn khi có em, vợ yêu. Em là người đã mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của anh, và anh sẽ luôn ở đây, bên em, cùng em vượt qua mọi khó khăn.”
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình ngập tràn niềm hạnh phúc. Cô biết rằng, chỉ cần có Gia Khải bên cạnh, cô sẽ luôn mạnh mẽ và kiên cường. Và dù cuộc sống có đưa đẩy họ đến đâu, họ vẫn luôn có thể trở về với nhau, về với mái nhà yêu thương này, nơi mà mọi thứ đều trở nên bình yên và trọn vẹn.