Ngọc Lan nhẹ nhàng chỉnh lại bộ váy công sở của mình, cảm giác như một phần quan trọng trong cuộc sống đã trở lại. Hôm nay, cô chính thức trở lại công việc sau một thời gian dài nghỉ ngơi. Dù sức khỏe đã ổn định, Gia Khải vẫn luôn lo lắng và chăm sóc cô từng chút một. Sáng nay, anh đã đưa cô đến tận cửa văn phòng, không quên dặn dò cô giữ sức khỏe và đừng quá căng thẳng.
“Vợ à, nếu mệt thì phải nghỉ ngơi ngay, hiểu chưa?” Gia Khải nắm lấy tay Ngọc Lan, ánh mắt anh không giấu được sự quan tâm.
Ngọc Lan mỉm cười dịu dàng: “Em biết rồi mà, chồng đừng lo. Em sẽ không để mình làm việc quá sức đâu.”
“Anh biết, nhưng vẫn không thể không lo lắng” Gia Khải thở dài, đôi mắt anh dịu lại khi nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Ngọc Lan. “Nếu có gì không ổn, em hãy gọi cho anh ngay lập tức.”
“Em hứa” Ngọc Lan khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ má anh. “Chồng cũng đừng làm việc quá sức nhé. Em muốn chồng về sớm với em
“Anh sẽ cố gắng.” Gia Khải cúi xuống hôn lên trán cô trước khi rời đi, để lại trong lòng Ngọc Lan một cảm giác ấm áp và an yên.
Cả ngày, Ngọc Lan hòa mình vào công việc, nhưng tâm trí cô vẫn không thể rời khỏi những suy nghĩ về Gia Khải. Cuộc sống của cô đã thay đổi rất nhiều từ khi họ đến với nhau, từ những khó khăn, thách thức đến hạnh phúc ngọt ngào. Đặc biệt, từ sau khi Ngọc Lan bị bắt cóc, tình cảm của Gia Khải dành cho cô càng trở nên sâu sắc và bền chặt hơn.
Chiều tối, khi trở về nhà, Ngọc Lan nhận được một tin nhắn từ Võ Minh Khâm, mời cả hai đến dự sinh nhật anh vào cuối tuần này. Đó là một lời mời mà cô không thể từ chối, bởi Minh Khâm là một trong những người bạn thân thiết của Gia Khải, cũng như là người luôn giúp đỡ cô trong những lúc khó khăn.
‘Chồng à, chúng ta có lịch vào cuối tuần này rồi nhé,” Ngọc Lan nói khi Gia Khải vừa bước vào nhà.
“Lịch gì vậy em?” Gia Khải thả lỏng cà vạt, bước đến bên cô.
“Anh Khâm mời chúng ta đến dự sinh nhật ở nhà hàng. Anh ấy muốn gặp chúng ta sau một thời gian dài.” Ngọc Lan đưa điện thoại cho Gia Khải xem tin nhắn.
Gia Khải gật đầu, nét mặt anh dịu lại. “Được, cuối tuần chúng ta sẽ đi. Anh cũng lâu rồi không gặp Minh Khâm.”
Ngọc Lan dựa đầu vào vai Gia Khải, khẽ thở dài. “Em nghĩ lâu rồi chúng ta chưa gặp bạn bè, cũng nên dành thời gian cho họ một chút”
“Đúng vậy. Chúng ta sẽ đi, nhưng với một điều kiện” Gia Khải cúi xuống nhìn vào mắt cô.
“Điều kiện gì?” Ngọc Lan ngẩng đầu lên, tò mò.
“Em phải giữ gìn sức khỏe, không được để mình mệt mỏi quá. Anh không muốn thấy vợ mình mệt.” Giọng anh nghiêm túc nhưng đầy yêu thương.
Ngọc Lan mỉm cười, gật đầu đồng ý. “Em hứa. Em sẽ cố gắng chăm sóc bản thân để có thể cùng chồng đi dự tiệc”
Cuối tuần nhanh chóng đến. Buổi tối hôm đó, Gia Khải và Ngọc Lan cùng nhau đến nhà hàng sang trọng nơi Võ Minh Khâm đã đặt trước để tổ chức sinh nhật. Khi bước vào, Ngọc Lan ngay lập tức cảm nhận được không khí ấm cúng và thân mật của buổi tiệc. Minh Khâm đã chuẩn bị rất chu đáo, mọi thứ đều hoàn hảo.
“Chào mừng hai người đến với buổi tiệc của mình!” Minh Khâm niềm nở chào đón khi họ vừa đến cửa. “Lâu lắm rồi chúng ta mới có dịp gặp nhau như thế này.”
“Chúc mừng sinh nhật, Minh Khâm!” Ngọc Lan cười tươi, đưa hộp quà mà cô đã chuẩn bị cho anh. “Chúc anh một tuổi mới thật nhiều thành công và hạnh phúc.”
“Cảm ơn em, Ngọc Lan. Anh rất vui khi em đến được.” Minh Khâm nhận lấy món quà với nụ cười rạng rỡ. “Hai người làm gì mà lúc nào cũng rạng rỡ thế này? Khiến người khác phải ghen tỵ đấy”
Gia Khải cười nhẹ, đưa tay vòng qua eo Ngọc Lan. “Có lẽ là do chúng tôi có nhau, nên không cần gì khác ngoài việc hạnh phúc.”
“Đúng rồi, chúng tôi chỉ cần có nhau thôi” Ngọc Lan thêm vào, ánh mắt cô tràn ngập hạnh phúc.
“Thật may mắn cho tôi vì có những người bạn như hai người” Minh Khâm cười lớn, rồi dẫn họ vào trong. Bên trong nhà hàng, không gian đã được trang trí tinh tế với ánh đèn lung linh và những dải lụa mềm mại.
Buổi tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ và ấm cúng, những tiếng cười nói rôm rả hòa quyện cùng âm nhạc dịu dàng. Gia Khải và Ngọc Lan ngồi bên nhau, trò chuyện cùng bạn bè và thưởng thức những món ăn ngon. Ngọc Lan cảm nhận được sự gắn kết và tình yêu thương mà mọi người dành cho nhau, điều đó làm cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Khi buổi tiệc kết thúc, Minh Khâm cùng mọi người tiễn họ ra cửa. “Cảm ơn hai người đã đến, hy vọng lần tới chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để trò chuyện”
“Chắc chắn rồi, Minh Khâm” Gia Khải gật đầu, đưa tay bắt chặt tay Minh Khâm. “Chúc mừng sinh nhật một lần nữa.”
“Chúc mừng sinh nhật, anh Khâm. Hẹn gặp lại anh sớm nhé!” Ngọc Lan vẫy tay chào trước khi cùng Gia Khải rời khỏi nhà hàng.
Trên đường về, Gia Khải nắm chặt tay Ngọc Lan, cả hai cùng im lặng nhưng không cần nói cũng hiểu được tâm trạng của nhau. Cảm giác ấm áp và yên bình này là tất cả những gì họ cần sau một ngày dài.
“Vợ à, cảm ơn em vì đã luôn bên cạnh anh” Gia Khải bất ngờ nói khi cả hai ngồi trong xe.
Ngọc Lan ngạc nhiên, quay sang nhìn anh. “Sao hôm nay chồng lại nói lời cảm ơn với em?”
“Vì anh biết rằng, có em bên cạnh là điều may mắn nhất mà anh có được. Và anh muốn em biết rằng anh trân trọng điều đó hơn bất cứ điều gì.”
Ngọc Lan mỉm cười, trong lòng cô tràn đầy niềm hạnh phúc. “Em cũng vậy, chồng à. Em hạnh phúc vì có anh”
Hai người trao nhau ánh nhìn đầy yêu thương, không cần thêm lời nào nữa, họ đã hiểu rõ tình cảm dành cho nhau sâu đậm như thế nào. Trong sự yên bình của buổi tối, họ trở về nhà, mang theo niềm vui và sự gắn kết thêm phần chặt chẽ sau buổi tiệc.
Tình yêu giữa Ngọc Lan và Gia Khải càng ngày càng mạnh mẽ, như những bông hoa trong vườn mà Ngọc Lan đã dày công chăm sóc, đang nở rộ dưới ánh mặt trời dịu dàng của hạnh phúc và tình yêu.